Vừa nghe Dương Đổng Triệt nói con gái của mình từng bị bắt cóc.
Tô Mỹ Lệ lập tức tỏ ra lo lắng.
Cũng không biết bà ta là thật sự quan tâm đến Ỷ Thanh Lan.
Hay chỉ là đang đóng vai một người mẹ tốt nữa.
- Thanh Lan, con bị bắt cóc khi nào? Tại sao không thấy con nói cho ba mẹ biết?
Tô Mỹ Lệ quay sang nhìn cô, vội vàng hỏi.
Ỷ Thanh Lan bấy giờ đang thất thần, khi nghe lời nói của Dương Đổng Triệt.
Lại bị câu hỏi của bà Lệ làm cho giật mình, cô chỉ qua loa đáp lời cho có lệ.
- Chuyện này xảy ra trước khi con mang thai. Lần đó, con cũng không bị gì. Sợ ba mẹ lo lắng nên con mới không nói.
Tô Mỹ Lệ tỏ ra lo lắng cho Ỷ Thanh Lan như vậy.
Nếu như bà ta biết được chính âm mưu của bà ta, đã đẩy cô vào một cuộc hôn nhân bế tắc, không lối thoát.
Thì không biết bà ta sẽ phản ứng ra sao.
Thì ra... tất cả những chuyện mà Dương Đổng Triệt nói với Ỷ Thanh Lan trước kia...
Từ chuyện dấu son môi trên áo của hắn, đến chuyện hắn uống rượu say không biết gì, vô tình lên giường với Giang Hạ Trúc.
Toàn bộ đều là sự thật.
Rồi hai lần cô gặp nguy hiểm, lại là hai lần Dương Đổng Triệt bị người khác tính kế.
Thế mà Ỷ Thanh Lan không biết gì, lại còn trách hắn không kịp thời đến giải cứu cho cô.
Người ta nói không sai!
Đàn ông hoàn toàn không giống phụ nữ.
Nếu phụ nữ có chuyện gì hay bộc phát ra bên ngoài.
Thì đàn ông lại lựa chọn một mình chịu đựng, rồi cố bày ra dáng vẻ kiên cường, giống như sẽ chẳng bao giờ gục ngã.
Ngay cả lúc Dương Đổng Triệt nói, hắn bị Dương Gia Đông đuổi khỏi Tập đoàn Dương thị.
Hắn vẫn cố giữ thái độ vui vẻ, chỉ vì muốn cô yên tâm.
Như vậy, xem ra lần trước là Giang Hạ Trúc cố tình công kích.
Để Ỷ Thanh Lan chủ động ly hôn với Dương Đổng Triệt.
Nhưng chẳng phải Giang Hạ Trúc là người của Dương Uy Long, và bọn họ chỉ cần tiền và địa vị ở Dương thị hay sao?
Tại sao bọn họ lại cứ muốn cô phải ly hôn với Dương Đổng Triệt?
Dương Uy Long vẫn chỉ ôm má, cúi mặt nghe Dương Đổng Triệt kết tội.
Ngay cả khi hắn kêu cậu ta gọi Giang Hạ Trúc đến.
Dương Uy Long vẫn cứ giả vờ như không nghe thấy gì.
Dương Đổng Triệt nhìn cậu em trai, càng ngày càng cảm thấy khó chịu trước thái độ của cậu ta, thiếu điều chỉ muốn đập cho vài phát.
- Này, mày có phải thằng ngu không đấy? Tao chẳng biết mày nghĩ cái quái quỷ gì, mà lại đi cõng rắn cắn gà nhà, bán thông tin cho đối thủ.
- Chỉ vì muốn hạ bệ tao, mà mày phải làm đến mức đấy sao?
Mặc dù nói là không ưa, nhưng Dương Uy Long có thế nào, thì vẫn chảy chung một dòng máu với Dương Đổng Triệt.
Hắn làm sao mà coi cậu ta như người dưng nước lã được.
- Còn Giang Hạ Trúc, cô ta ở bên cạnh mày chỉ vì mày là Thiếu gia giàu có thôi. Chứ cứ thử mày sa cơ lỡ vận xem, cô ta có mà đá mày đi từ lâu rồi.
- Bộ tiền lương hàng tháng không đủ cho mày ăn tiêu hay sao, mà đến cả quỹ công mày cũng dám lấy hả?
- Mà ăn chơi thì cũng phải biết chừng mực thôi chứ. Mày nhắm có ăn chơi cả đời được hay không?
Dương Uy Long vẫn như cũ, lì lợm không có phản ứng.
Dương Đổng Triệt thấy vậy, lại nhìn sang Dương Gia Đông nãy giờ vẫn còn chưa hết tức giận, hắn nói.
- Tôi thấy là do ông đã quá nuông chiều, bao che cho Dương Uy Long, nên nó mới dám làm ra những chuyện tày trời như thế kia.
- Nhân cơ hội này, ông nên tống nó vào trong tù, để cho người ta dạy dỗ nó thay ông.
Dương Uy Long bây giờ mới biết sợ, vội vàng quỳ xuống dưới sàn nhà, khuôn mặt lộ rõ sự khẩn trương cùng sự kinh hãi.
- Con... con biết sai rồi! Lần sau, con không dám như thế nữa đâu. Cầu xin ba tha cho con lần này! Con thật sự không muốn phải đi tù chút nào.
Từ xưa đến giờ, hôm nay mới là lần đầu tiên Dương Gia Đông, thẳng tay tát vào mặt cậu con trai út.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày Dương Uy Long phải đi tù.
Thế mà lần này Dương Gia Đông lại lựa chọn, đứng về phía Dương Đổng Triệt.
- Ba đồng ý với ý kiến của con. Chuyện đi tới bước đường như ngày hôm nay, cũng là do ba đã không dạy dỗ nó đến nơi, đến chốn.
- Cũng đã tới lúc ba thôi bảo bọc Uy Long, và để cho người đời dạy dỗ nó rồi!
Ông Đông tháo mắt kính, vuốt hai mắt như muốn ngăn chặn nước mắt rơi xuống.
Lần này, có vẻ như Dương Gia Đông đã thật sự cảm thấy có lỗi.
Vì suốt bao nhiêu năm nay, ông ta chỉ quan tâm đến Dương Uy Long.
Mà hoàn toàn không dành thời gian, cũng như là tình yêu thương của một người cha cho Dương Đổng Triệt.
- Đổng Triệt, ba biết bây giờ ba có nói gì, thì cũng không thể thay đổi được sự tủi thân, mà con đã phải gánh chịu trong suốt bao nhiêu năm nay.
- Nhưng hôm nay ba vẫn muốn nói rằng ba thật sự xin lỗi con! Xin lỗi vì đã luôn thờ ơ, nghiêm khắc đối với con từ khi con mới chỉ là một cậu bé, cho đến tận bây giờ.
- Xin lỗi vì đã không đối xử bình đẳng đối với con và Uy Long.
Để bày tỏ thành ý trước mặt Dương Đổng Triệt, Dương Gia Đông còn không ngần ngại cúi đầu trước hắn.
- Ba biết là rất khó, nhưng vẫn mong con có thể cho ta một cơ hội, để ta có thể bù đắp cho con.
Dương Uy Long thấy lần này ba mình, không còn bảo vệ cậu ta giống như trước nữa.
Đã thế còn đồng tình với ý kiến của Dương Đổng Triệt, muốn tống cậu ta vào trong tù.
Dương Uy Long liền đứng phắt dậy, bộ dạng tỏ ra giận dữ, làm mình làm mẩy.
- Tôi không phục! Tại sao khi Dương Đổng Triệt bị tình nghi, là người đã bòn rút công quỹ, bán thông tin cho đối thủ. Ba không đưa ra quyết định tống anh ta vào trong tù?
- Thế mà bây giờ lại muốn tống tôi vào tù?
Bỏ qua lời xin lỗi của Dương Gia Đông.
Dương Đổng Triệt rất nhanh đã lên tiếng phản bác, lời nói của cậu em trai cùng cha khác mẹ.
- Vậy tại sao lúc ấy, mày không kêu ông ấy tố cáo tao với Cảnh sát? Còn không phải là bởi vì mày sợ, một khi Cảnh sát vào cuộc, thì sẽ tra ra tất cả sự thật hay sao?
Thế nào gọi là người sở hữu chỉ số IQ cực cao?
Chính là khi một người vô cùng thông minh giống như Dương Đổng Triệt, mà đã đưa ra lập luận, thì nó chắc chắn vô cùng sắc bén.
Khiến cho đối phương cứng họng, không nói được câu nào nữa.
Cũng giống như lúc này, Dương Uy Long bị lời nói của anh trai mình làm cho hoang mang.
Không biết phải phản biện như thế nào.
Cầu xin Dương Gia Đông không được.
Cậu ta lại quỳ gối xuống dưới sàn nhà, mà van nải Dương Đổng Triệt.
- Anh ơi! Dù gì thì chúng ta cũng chảy chung một dòng máu của nhà họ Dương. Cầu xin anh tha cho em lần này!
- Chỉ duy nhất một lần này thôi. Em hứa sẽ không bao giờ có lần sau!
Câu trước vừa đem lòng đố kỵ thể hiện ra bên ngoài.
Câu sau lập tức thay đổi thái độ, quỳ gối van xin.
Rõ ràng là Dương Uy Long chỉ là đang sợ phải đi tù.
Chứ không hề thật lòng biết hối lỗi.
Cậu ta từng giở trò đồi bại với Ỷ Thanh Lan.
Cho dù có là em trai của hắn, thì Dương Đổng Triệt cũng không thể bỏ qua.
Mà hắn tống Dương Uy Long vào tù cũng là muốn tốt cho cậu ta.
Chỉ có môi trường sống trong tù mới là nơi thích hợp nhất, để uốn nắn một thằng nhóc không biết trời cao, đất dày như Dương Uy Long.
Chỉ cần cậu ta cải tạo tốt.
Dương Đổng Triệt tất có cách để Dương Uy Long sớm được mãn hạn tù.
- Mày nói chúng ta cùng chảy chung một dòng máu. Thế cái lúc mày hãm hại tao, khiến tao bị dư luận phỉ nhổ. Mày có từng nghĩ tao là anh trai của mày hay không?
- Mày có biết sản nghiệp mà tổ tiên nhà họ Dương, vất vả gầy dựng bao nhiêu năm nay, xém chút nữa là tiêu tan. Chỉ vì cái tính háo thắng của mày hay không?
- Sao cái lúc mày bán thông tin cho đối thủ. Mày không nghĩ rằng mày đang hại chính ba ruột của mày. Khiến ông ấy già cả rồi, mà vẫn không được sống an nhàn?
- Mày làm gì có tư cách nhắc đến chuyện, chúng ta chảy chung một dòng máu.