Đợi cho Dương Uy Long cũng đang tò mò muốn biết lý do, hôm nay Dương Đổng Triệt dẫn theo Ỷ Thanh Lan về đây, cũng ngồi xuống ghế.
Hắn mới ra hiệu cho Phùng Đăng, đem một cái túi nhựa đặt lên mặt bàn.
Bên trong chiếc túi nhựa đục lỗ có thể nhìn xuyên thấu, có một tập văn kiện, cùng với một cái USB.
Dương Đổng Triệt quét mắt, nhìn qua biểu cảm trên mặt của hai cha con họ Dương kia.
Thi tầm nhìn dừng lại ở trên người Dương Gia Đông, hắn mới chậm rãi mở lời.
- Không phải trước nay ông luôn thắc mắc, không biết nếu không phải là tôi, thì ai là người ăn chặn công quỹ của Tập đoàn Dương thị, bán thông tin cho đối thủ hay sao?
- Bây giờ tôi cho ông biết. Người đó không phải ai xa lạ, mà chính là thằng con trai cưng của ông. Người mà trước nay ông luôn nhất mực tin tưởng - Dương Uy Long.
Hắn vươn tay mở cúc chiếc túi đựng tài liệu trên mặt bàn, trước sự ngỡ ngàng của Dương Gia Đông, cùng sự chột dạ của cậu em trai Dương Uy Long.
Dương Đổng Triệt cầm tập văn kiện ra từ trong túi, đẩy về phía Gia chủ Dương gia.
- Đây là toàn bộ tài liệu chứng minh, Dương Uy Long đã thông đồng với Giám đốc Tài vụ, để biển thủ công quỹ, mà tôi đã thu thập được.
- Ông xem đi.
Dương Gia Đông bấy giờ vẫn không dám tin, rằng đứa con trai mà mình yêu thương nhất lại bán đứng mình.
Ông ta vội vàng vơ lấy tập tài liệu, lật giở từng trang xem cho thật kỹ.
Dương Uy Long cũng không phải dạng vừa.
Cậu ta không ngốc tới mức ngồi im, để Dương Đổng Triệt tuỳ ý buộc tội.
- Anh đừng có mà ngậm máu phun người. Dăm ba cái giấy tờ như thế này, anh có thể làm giả mà.
- Anh đừng quên trong biên lai rút tiền của Tập đoàn, có con dấu của Tổng Giám đốc.
- Mà trước kia, anh chính là người giữ con dấu của Tổng Giám đốc. Không phải hay sao?
Dương Đổng Triệt híp mắt nhìn qua cậu em trai.
Cái chuyện Dương Uy Long sẽ chối tội, không nằm ngoại dự đoán của hắn.
Nhưng cậu ta vốn không biết là hắn, đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ chu toàn, chỉ chờ ngày này mà thôi.
- Chú còn chưa xem tài liệu, không biết trong tập văn kiện kia là gì. Sao đã vội khẳng định là tôi làm giả giấy tờ rồi?
- Vậy nếu tôi cũng nói là do chú cố tình làm giả con dấu, để vu khống cho tôi thì sao?
Hôm qua, Ỷ Thanh Lan có nghe Dương Đổng Triệt nói, hắn bị cách chức Tổng Giám đốc Tập đoàn Dương thị.
Là vì Dương Gia Đông nghĩ, hắn chính là người biển thủ công quỹ của Tập đoàn.
Bây giờ, Dương Đổng Triệt lại nói người biển thủ công quỹ là Dương Uy Long, cùng với Giám đốc Tài vụ.
So với một người từng cưỡng bức mình là Dương Uy Long.
Ỷ Thanh Lan lại cảm thấy lời Dương Đổng Triệt nói đáng tin hơn nhiều.
Nhưng dù sao cô cũng không biết, nội tình bên trong của chuyện này, nên cũng không tiện lên tiếng.
Chỉ đành ngồi im nghe những người đàn ông kia nói chuyện.
- Còn nếu như chú cứ khăng khăng khẳng định tôi chính là người đóng dấu, rút tiền.
- Vậy tôi hỏi chú. Tôi bây giờ là chủ của cả một Tập đoàn lớn, lợi nhuận hàng năm lên tới cả chục tỷ đô.
- Tôi còn thiếu tiền hay sao mà phải đi bòn rút công quỹ của Dương thị?
Dương Uy Long nhất thời bị hắn chặn họng, ấp úng không thể thốt thành lời.
Bấy giờ, Dương Đổng Triệt mới lấy ra từ trong chiếc túi trên tay chiếc USB.
Kêu Phùng Đăng cắm vào chiếc máy tính xách tay, mà cậu ta đem theo bên người.
Trong lúc chờ Phùng Đăng làm việc với máy tính, hắn lại nói.
- Chú có điều không biết, là trong phòng làm việc của tôi ở Dương thị, tôi có đặt một cái camera ẩn. Và xui cho chú là chiếc camera đó, đã vô tình ghi lại toàn bộ những chuyện xấu xa, mà chú đã làm.
Dương Đổng Triệt vừa nói dứt câu, thì Phùng Đăng cùng lúc đã thao tác xong, liền xoay màn hình máy tính về phía Dương Gia Đông.
Trên màn hình lần lượt xuất hiện hai đoạn video.
Một là cảnh Dương Uy Long cùng Giám đốc Tài vụ cười nói vui vẻ, khi nhắc đến chuyện bọn họ vừa lấy được tiền từ Tập đoàn, vừa có thể thành công tống Dương Đổng Triệt ra khỏi Dương thị.
Ở ngay trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Cảnh còn lại chính là cảnh Giang Hạ Trúc gọi Dương Uy Long, vào trong phòng làm việc của Dương Đổng Triệt.
Lén lấy con dấu của hắn đi, cái hôm mà hắn ngủ quên ở Tập đoàn.
- Giang Hạ Trúc là tình nhân của chú. Chú đã cố tình cài cắm cô ta, vào trong Tập đoàn để tiếp cận tôi.
- Từ việc cô ta cố ý giả vờ chóng mặt, để lưu lại dấu son môi trên áo của tôi, khiến Thanh Lan hiểu nhầm tôi có người phụ nữ khác bên ngoài.
- Rồi đến việc lợi dụng cái hôm Trợ lý của tôi xin nghỉ phép, để bỏ thuốc ngủ vào trong tách cafe của tôi, đem con dấu của tôi đi làm giấy tờ giả.
- Ngay cả chuyện hai người đem máu động vật nhỏ lên ga giường, ngụy tạo hiện trường giả. Để tôi nghĩ rằng bản thân, thật sự đã cướp đi lần đầu của Giang Hạ Trúc nữa.
- Tôi nói không sai một câu nào, đúng chứ?
Nhìn thấy đoạn video hiện trên màn hình máy tính, Dương Gia Đông không còn nghi ngờ gì nữa.
Mà đã có thể chắc chắn rằng, Dương Uy Long thật sự chính là người, đã bòn rút tiền của Tập đoàn, bán thông tin cho đối thủ.
Ông ta quay sang nhìn Dương Uy Long, bằng gương mặt tràn đầy sự phẫn nộ, thẳng tay giáng cho cậu ta một cái tát vào mặt.
- Mày... sao mày dám làm như thế hả? Uổng công tao yêu thương, chiều chuộng mày bao nhiêu năm nay.
Đến giờ phút này thì Dương Uy Long cũng đã hết đường chối cãi, chỉ có thể ôm lấy bên má bị tát, cúi gằm mặt xuống tỏ ra biết lỗi.
Nhưng đâu ai biết được rằng, trong lòng cậu ta đang không ngừng chửi rủa Dương Đổng Triệt cùng ba mình.
Cậu ta không ngờ chuyện mình làm kín kẽ thế, mà Dương Đổng Triệt vẫn có thể tra ra.
Dương Đổng Triệt nghĩ đến chuyện gì đó, rồi lại nói thêm.
- À, còn cả chuyện về bài báo đưa tin tôi ngoại tình với Giang Hạ Trúc, và bài báo tôi bị đuổi khỏi Tập đoàn nhà họ Dương, cũng đều là do một tay Dương Uy Long đạo diễn.
- Mà người tên Giang Viên hôm trước tới đây, thật ra cũng chẳng phải ba của Giang Hạ Trúc. Ông ta tên thật là Hoàng Lâm, chỉ là một người lao động tay chân, được Dương Uy Long thuê để tống tiền tôi.
- Ngay cả chuyện Giang Hạ Trúc bị chủ nợ ép làm gái, cũng là hai người bọn họ dàn cảnh để lấy sự thương hại từ tôi.
- Và chắc chắn rồi, đứa bé trong bụng Giang Hạ Trúc chính là con của Dương Uy Long.
- Toàn bộ số tiền ăn chặn của Tập đoàn, cùng với 20 triệu tệ của tôi. Dương Uy Long cùng Giang Hạ Trúc đều dùng vào việc ăn chơi trác táng.
Hắn nghiêng đầu nhìn Dương Uy Long, đáy mắt chứa đựng một sự sắc lạnh.
Nếu như chỉ một ánh mắt của hắn có thể giết chết cậu em trai này, thì hẳn là cậu ta đã chết trăm ngàn lần rồi.
- Nếu không phải là tại vì hai đứa chúng mày bày trò, thì Thanh Lan cũng không bị kẻ xấu bắt cóc.
Đúng thế, nếu ngày hôm đó hắn không bị chuốc thuốc ngủ, thì sẽ không lỡ hẹn tới đón Ỷ Thanh Lan, và cô cũng sẽ không bị Tán Đình Mặc cho người bắt đến ngoại ô.
Và nếu không phải bị Giang Hạ Trúc vu oan, thì chưa chắc Ỷ Thanh Lan đã bị người ta đẩy xuống cầu thang, đến mức phải nhập viện.
- À, mày gọi Giang Hạ Trúc đến đây đi chứ. Chúng mày nghĩ tao không biết, chuyện chúng mày dàn cảnh bắt cóc, để tống tiền tao lần nữa hay sao?