Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 142: Giống một cặp vợ chồng đúng nghĩa.




Vai nữ chính trong dự án phim Nợ Tình, là vai nữ chính đầu tiên mà Ỷ Thanh Lan được đảm nhận.

Mà tất cả cũng đều nhờ vào sự nâng đỡ của Dương Đổng Triệt.

Thú thật, cô cũng chẳng muốn phải giao lại vai diễn Chu Tịch Ly cho người khác.

Cho nên, khi nghe hắn nói đến chuyện này.

Trong lòng Ỷ Thanh Lan thật sự nhen nhóm một chút vui mừng.

Cô không trả lời Dương Đổng Triệt, im lặng đồng nghĩa là không phản đối với quyết định của hắn, tiếp tục uống sữa.

Cũng không biết là do loại sữa bà bầu này ngon sẵn, hay là do người pha sữa là Dương Đổng Triệt.

Mà cô uống sữa này cảm thấy rất vừa miệng.

Hắn vẫn ngồi nhìn Ỷ Thanh Lan uống sữa, nhưng tự nhiên lại đề cập đến chuyện liên quan đến Phó Kiến Đằng.

- Bên phía Cảnh sát đã chuyển Phó Kiến Đằng, đến phòng tạm giam trong thành phố rồi! Sáng sớm hôm qua, họ có gọi điện cho tôi, nói muốn mời tôi và em đến Cục Cảnh sát để lấy lời khai.

- Nhưng do là lúc bấy giờ em còn đang ở trong bệnh viện, nên tôi đã báo họ là hẹn lại ngày lấy lời khai.

- Có lẽ... sáng mai chúng ta phải gặp Cảnh sát một chuyến.

Dương Đổng Triệt vừa nói, vừa chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt cô, ngập ngừng một chút rồi mới nói thêm.

- Nếu em không muốn đến phòng Cảnh sát, tôi có thể mời họ đến đây để lấy lời khai.

Nghe hắn nhắc tới Phó Kiến Đằng, Ỷ Thanh Lan trong một giây lại thở dài.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không dám tin là trên đời này lại tồn tại một người, giống mình y đúc như thế, mà lại không có cùng huyết thống với cô.

Ngay cả mẹ Ỷ Thanh Lan thời trẻ, cũng không giống cô được đến mức đó.

Cô càng không dám tin một người bề ngoài hào hoa, nho nhã như Phó Kiến Đằng, mà lại có những ý nghĩ bệnh hoạn đến như vậy.

May mà Ỷ Thanh Lan không mắc bệnh tim.

Bằng không, sợ rằng đêm hôm kia đã bị Phó Kiến Đằng, dọa cho tắt thở luôn rồi.

Hôm đó, bởi vì quá tức giận trước việc làm của anh ta, mà cô đã nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ, xin giảm nhẹ tội cho Phó Kiến Đằng.

Nhưng giờ nghĩ lại, Ỷ Thanh Lan lại chợt cảm thấy anh ta cũng thật tội nghiệp.

Chắc có lẽ do Phó Kiến Đằng mất mẹ từ sớm.

Cũng giống như Dương Đổng Triệt, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của gia đình.

Nên tâm lý mới có sự bất ổn như vậy.

Dương Đổng Triệt thấy cô không trả lời mình, mà lại ngây người ra, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó.

Hắn liền vươn tay lay nhẹ cánh tay của cô, nhỏ giọng gọi.

- Thanh Lan, em lại đang nghĩ gì vậy?

Ỷ Thanh Lan lại hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói của hắn.

Cô quay sang nhìn Dương Đổng Triệt, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Không có gì. Ngày mai anh cứ đưa tôi đến Cục Cảnh sát cũng được. Chứ để Cảnh sát đến đây, lại làm phiền người ta ra.

Hắn gật đầu tán thành với ý kiến của cô, lại hối thúc Ỷ Thanh Lan.

- Thôi, em uống nốt ly sữa đi. Tiện tôi đi nấu ăn thì mang ly xuống bếp luôn.

Nghĩ đến chuyện Dương Đổng Triệt không biết nấu ăn, cô tự nhiên lại đưa ra một đề nghị.

- Anh có tự nấu được không? Hay để tôi chỉ cho anh?

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, tự nhiên Ỷ Thanh Lan lại muốn nuốt lại vào trong.

Cô thế này chẳng phải đang quan tâm hắn sao?

Không được!

Cô không thể lại trở về giống như trước kia, quan tâm Dương Đổng Triệt giống như đang quan tâm, người đàn ông rất quan trọng đối với mình được.

Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng rồi, làm sao rút lại được?

Hắn dĩ nhiên là không phản đối đề nghị của Ỷ Thanh Lan.

Ngược lại, còn rất vui vẻ!

Chủ động dùng hai tay bế bổng cô lên, đứng dậy vừa đi vừa nói.

- Vậy hôm nay phải làm phiền em chỉ giáo cho tôi cách nấu ăn rồi!

Bất ngờ được Dương Đổng Triệt nhấc bổng lên, một tay Ỷ Thanh Lan vẫn còn cầm ly sữa, lại chủ động câu lấy cổ hắn.

Vì sợ hắn bất cẩn sẽ làm rơi cô xuống sàn nhà.

Dương Đổng Triệt bế Ỷ Thanh Lan xuống nhà bếp bằng đường cầu thang bộ.

Đặt cô ngồi xuống vị trí ghế trống, cầm lấy chiếc ly thủy tinh từ tay cô, đặt vào trong chậu rửa bát.

Trong lúc hắn đang loay hoay đeo tạp dề vào người, Ỷ Thanh Lan đã không tránh khỏi tò mò mà hỏi.

- Anh tính nấu món gì vậy?

Dương Đổng Triệt mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra, đặt tất cả lên kệ bếp, rồi mới quay lại nói với Ỷ Thanh Lan.

- Tôi dự định nấu canh sườn với súp lơ trắng, shushi trứng cuộn, cơm hầm bí ngô, thịt bò tiêu đen, salad rong biển, tôm xào miến.

- Đây đều là những món ăn dinh dưỡng tốt cho mẹ con em.

Nghe hắn nói như thế, dường như trong lòng cô cảm nhận được sự ấm áp.

Từ hôm qua đến giờ, Ỷ Thanh Lan để ý thấy Dương Đổng Triệt làm bất cứ chuyện gì, đều nghĩ đến mẹ con cô đầu tiên.

Cô nhìn ra được hắn thật sự đã thay đổi rất nhiều!

Dương Đổng Triệt đem hộp đựng tôm đi tới chỗ Ỷ Thanh Lan ngồi, rồi đặt nó lên mặt bàn trước mặt cô, bày ra bộ mặt giống như đang muốn làm nũng với cô.

- Em dạy tôi cách bóc vỏ tôm lúc còn sống đi. Tôi không biết làm.

Ai bảo hồi nãy Ỷ Thanh Lan lỡ miệng, nói muốn dạy hắn nấu ăn.

Bây giờ làm sao có thể từ chối được đây?

Cô vươn tay cầm một con tôm lên, vừa bóc vỏ vừa nói với Dương Đổng Triệt.

- Bóc như thế này...

Ỷ Thanh Lan phụ hắn nấu ăn.

Trông bọn họ bây giờ mới giống một cặp vợ chồng đúng nghĩa.

Vợ thái thịt, chồng nấu canh. Vợ bóc vỏ tôm, chồng rửa rau.

Dưới sự hỗ trợ của cô, toàn bộ món ăn mà Dương Đổng Triệt nấu ra, đều có thể vừa khẩu vị của hắn cùng Ỷ Thanh Lan.

Sau khi nấu ăn xong, hắn không vội cùng cô dùng bữa, mà lại bế Ỷ Thanh Lan trở lại phòng ngủ để đi tắm trước.

Hôm nay, lại là đích thân Dương Đổng Triệt gội đầu cho cô.

Trong nhà tắm có ghế gội đầu, nên trong lúc hắn gội đầu cho cô, Ỷ Thanh Lan vô cùng thoải mái, khi nằm trên ghế dài êm ái.

Dương Đổng Triệt dùng loại dầu gội Green Organic dành riêng cho bà bầu, mà hắn đã chọn mua ban chiều để gội đầu cho cô.

Dầu gội là sự kết hợp hoàn hảo giữa tinh chất ô liu và argan, cộng thêm hành động nhẹ nhàng như sợ sẽ làm Ỷ Thanh Lan đau của hắn.

Khiến cho cô cảm thấy rất dễ chịu.

Sau khi gội đầu cho Ỷ Thanh Lan xong.

Dương Đổng Triệt ra ngoài để cho cô ngâm mình trong bồn tắm, còn bản thân thì tắm sau.

Đợi Ỷ Thanh Lan tắm xong, hắn còn chu đáo cầm máy sấy, giúp cô làm khô tóc.

Sau khi Dương Đổng Triệt cũng đã tắm, hắn lại chủ động bế Ỷ Thanh Lan xuống phòng ăn, đặt cô ngồi xuống ghế.

Cô và hắn bắt đầu dùng bữa tối.

Nhưng chỉ mới ăn được một hai miếng cơm.

Ỷ Thanh Lan tự nhiên lại xúc động mà rơi nước mắt.

Dương Đổng Triệt cũng đang ngồi ăn ở vị trí đối diện, nhìn thấy cô lại khóc thì có phần lúng túng, không hiểu cô có chuyện gì.

Hắn vội vàng buông chén đũa xuống, đẩy ghế đứng dậy mà đi tới chỗ Ỷ Thanh Lan đang ngồi.

Dịu dàng vươn tay lau đi những giọt nước mắt, vương trên khuôn mặt xinh đẹp, lo lắng hỏi.

- Thanh Lan, em làm sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc? Em đau ở đâu sao?