Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 143: Anh ác lắm!




Dương Đổng Triệt chợt phát hiện ra, nước mắt của cô rơi mỗi lúc một nhiều, khiến hắn không có cách nào lau hết được.

Rõ ràng Ỷ Thanh Lan đang khóc, nhưng trên môi lại xuất hiện một nụ cười.

Nhưng nó vốn dĩ lại không phải, một nụ cười chứa đựng sự hạnh phúc.

Đúng, hiện bây giờ cô đang rất rất đau!

Là đau ở trái tim trong ngực trái.

Cảm xúc trong lòng Ỷ Thanh Lan bây giờ, khó lòng mà tả hết được.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Dương Đổng Triệt bằng đôi mắt ngập nước, vành môi run rẩy khó khăn nói ra từng từ.

- Đổng Triệt, anh có biết viễn cảnh của ngày hôm nay, trước kia ngay cả trong giấc mơ, tôi cũng chưa từng dám mơ đến hay không?

Đúng thế!

Ngày trước, Ỷ Thanh Lan chưa từng nghĩ sẽ có một ngày.

Dương Đổng Triệt chấp nhận để cô sinh con cho hắn, chăm sóc cô từng chút một.

Ôm cô vào trong lòng, cùng cô nấu ăn, cùng cô đi mua sắm.

Nhưng đến ngày hôm nay, cảnh tượng mà Ỷ Thanh Lan ngay cả nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ đến, lại xảy ra ngay trước mắt mình.

Thì cô lại không thật sự cảm thấy hạnh phúc.

Có lẽ một người một khi đã phải hứng chịu quá nhiều tổn thương.

Thì cho dù sau đó có được bù đắp bao nhiêu.

Cũng rất khó để họ có thể trở về dáng vẻ hồn nhiên, vui tươi giống như ngày đầu tiên.

- Tại sao vậy? Tại sao khi tôi có đủ can đảm để đứng trước mặt anh, thừa nhận tình cảm của mình, thì anh lại biến tình yêu của tôi thành tình dục?

- Rồi đến khi tôi quyết định từ bỏ rồi, thì anh lại níu kéo, rồi vẽ ra một viễn cảnh về một tương lai tươi sáng cho chúng ta vậy?

Ỷ Thanh Lan cũng đặt chén đũa xuống bàn, kích động mà dùng một tay cuộn thành nắm đấm, liên tục đấm mạnh vào người Dương Đổng Triệt.

Cảm xúc lại một lần nữa vỡ oà.

- Anh ác lắm! Có biết không hả?

Hắn cứ đứng im chịu trận, để cho cô cứ thế hành hạ cả thể xác, lẫn tinh thần của hắn.

Cứ mỗi lần nhìn thấy Ỷ Thanh Lan vì những chuyện trong quá khứ, mà trở nên mất bình tĩnh như thế này.

Là Dương Đổng Triệt lại cảm thấy đau lòng, rồi tự oán trách bản thân.

Nếu như trước kia hắn đối xử tốt với cô sớm hơn, nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, và không ghen tuông mù quáng.

Thì Ỷ Thanh Lan cũng không biến thành bộ dạng như bây giờ.

Dương Đổng Triệt vươn ra tay dài, kéo cô ôm vào trong lòng.

Hiện tại, hắn đứng còn Ỷ Thanh Lan thì đang ngồi trên ghế.

Khuôn mặt của cô áp vào bụng của Dương Đổng Triệt.

Cô căn bản không thể nhìn thấy rằng, hai mắt của hắn lúc này đã đỏ hoe.

Chỉ thiếu điều là nước mắt của Dương Đổng Triệt chưa rơi mà thôi.

- Tôi xin lỗi! Xin lỗi em rất nhiều!

- Trước kia, đáng lẽ ra tôi phải yêu thương em thật nhiều. Vì ba mẹ em ly hôn từ sớm, em đã không có một gia đình trọn vẹn, 14 tuổi đã phải tới nhà tôi.

- Thì tôi lại làm ngược lại. Ngay cả trước và sau khi kết hôn, tôi luôn khinh thường, sỉ nhục và chà đạp lên tôn nghiêm của em.

- Chẳng những thế, tôi còn vô tình biến em vốn là một người vợ công dung ngôn hạnh, trở thành một công cụ để tôi phát tiết cả ngày lẫn đêm.

Hắn ghì chặt Ỷ Thanh Lan trong lòng, mặc cho cô vẫn không thôi đánh vào người Dương Đổng Triệt.

- Tôi thật sự biết mình sai rồi! Tôi hối hận lắm!

- Bây giờ, mỗi khi nhìn thấy em đau khổ, vì những việc làm trước kia mà tôi đã làm với em, lòng tôi cũng không khi nào được yên.

- Thanh Lan, nếu như có thể, tôi cũng rất muốn dùng cả mạng sống của mình để chuộc tội với em.

- Nhưng tôi lại thật sự không đành lòng, để mẹ con em ở lại một mình trên thế giới này.

Hắn kéo cơ thể cô ngồi thẳng lên, rồi tự mình vuốt nhẹ sống mũi để khắc chế cảm xúc.

Sau đó, Dương Đổng Triệt ngồi xổm xuống sàn nhà, hai tay nắm lấy tay Ỷ Thanh Lan, quả quyết nói.

- Nhưng mà dù sao bây giờ em cũng về đây rồi! Tôi sẽ từ từ bù đắp cho mẹ con em.

- Tin tôi đi! Từ nay về sau, ngày nào tôi cũng sẽ quan tâm mẹ con em như ngày hôm nay.

- Sẽ không để mẹ con em phải chịu bất cứ một thiệt thòi nào nữa.

Nhưng... cô lại chủ động rút tay về, tự mình lau đi những giọt nước mắt trên mặt, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn mà đáp.

- Dương Đổng Triệt, anh suy nghĩ quá đơn giản rồi! Không phải vết thương nào cũng có thể chữa lành được đâu.

- Cũng không phải mỗi khi anh làm chuyện gì sai trái, anh xin lỗi và bù đắp là coi như không có chuyện gì nữa.

Dứt lời, mặc kệ Dương Đổng Triệt bị lời nói của mình làm cho thất thần, Ỷ Thanh Lan trực tiếp đẩy ghế đứng dậy.

- Anh ăn cơm tiếp đi. Tôi ăn đủ rồi!

Hắn nghe cô nói thế thì vội vàng đứng lên.

- Nhưng... em mới chỉ ăn được vài miếng cơm thôi mà.

Ỷ Thanh Lan vẫn giữ thái độ thờ ơ với Dương Đổng Triệt.

- Tôi uống sữa no rồi! Không muốn ăn gì nữa.

Bây giờ, cô căn bản không thể nuốt nổi thứ gì.

Cơ thể vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn lên giường nằm.

Ỷ Thanh Lan xoay lưng về phía Dương Đổng Triệt, định bụng rời khỏi chỗ ăn uống, thì giọng nói của hắn lại bất ngờ vang lên.

- Vậy để tôi bế em lên phòng.

Cô thẳng thừng từ chối.

- Không cần. Chân tôi chỉ hơi đau chứ không phải bị bại liệt. Tôi có thể tự đi được.

Đi được vài bước, Ỷ Thanh Lan tự nhiên lại nghiêng nửa khuôn mặt về phía sau mà nói.

- Chuyện anh nói sau khi con tròn một tuổi, sẽ đồng ý ly hôn... hy vọng anh không nuốt lời.

Lần trước, Dương Đổng Triệt cũng đã đồng ý ly hôn.

Nhưng kết quả thì sao? Hắn không hề nộp đơn lên toà.

Bây giờ, Ỷ Thanh Lan căn bản không biết lời mà Dương Đổng Triệt nói ra, câu nào là thật, và câu nào là giả nữa.

Bởi vì vừa rồi được hắn bế xuống dưới này, cô không hề mang theo giày dép.

Hiện tại, đôi chân trần sưng phồng khó khăn, lết từng bước đến khu vực thang máy.

Ỷ Thanh Lan muốn đi lên lầu bằng thang máy.

Nhìn bộ dạng chật vật chống đỡ với cơn đau của cô.

Dương Đổng Triệt thật sự rất muốn chạy lại bế Ỷ Thanh Lan lên.

Nhưng đối diện với những lời mà cô nói ra lúc vừa rồi, hắn lại không thể làm như vậy.

Dương Đổng Triệt biết những tổn thương, mà hắn đã gây ra cho Ỷ Thanh Lan rất lớn, ngày một ngày hai sẽ không thể nào xoá mờ.

Nhưng hắn sẽ không bởi vì những lời nói của cô mà từ bỏ đâu.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên, mà Dương Đổng Triệt đưa Ỷ Thanh Lan đến sống ở đây.

Phản ứng của cô ngày hôm nay, chẳng nói nên được điều gì cả.

Không phải Ỷ Thanh Lan từng nói rất hận hắn, không bao giờ muốn cùng hắn hàn gắn lại, nhưng bây giờ lại chấp nhận để cho Dương Đổng Triệt chăm sóc mẹ con cô, trong thời gian này hay sao?

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Bước đầu như thế này, coi như là đã có sự khởi sắc rồi.