Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 141: Là thật hay cố tình muốn lừa gạt?




Một số phụ nữ mang thai, thường bị phù ở bàn chân và vị trí mắt cá.

Hiện tượng này không có gì lạ.

Mặc dù cũng đã tìm hiểu từ trước.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô, vì sinh con cho hắn, mà phải hy sinh thế này.

Dương Đổng Triệt vẫn khó tránh khỏi việc tự dằn vặt bản thân.

Ỷ Thanh Lan cúi đầu, chăm chú nhìn hành động nuông chiều của hắn dành cho mình, nhẹ nhàng đáp.

- Chỉ hơi đau một chút thôi.

Bàn chân đã sưng to như thế này, mà cô lại nói là chỉ hơi đau thôi sao?

Đây là đang cố tình muốn lừa gạt Dương Đổng Triệt?

Cố chịu đau một mình sao?

Mà chuyện này tất cả cũng là tại hắn!

Nếu như hồi sáng, Dương Đổng Triệt kiểm tra phần chân của Ỷ Thanh Lan, biết chân cô phù lên như thế này.

Tuyệt đối sẽ không để cô đi, bộ quanh khu trung tâm mua sắm, suốt mấy tiếng đồng hồ.

- Tôi xin lỗi! Nếu như tôi biết chuyện em bị phù ở chân sớm hơn, thì lúc chiều đã không để em đi lại trong khu mua sắm. Như vậy, có lẽ chân em sẽ không càng ngày, càng sưng lên như thế này.

- Nhưng mà không sao. Tôi có mua vớ y khoa rồi. Loại vớ này sẽ giúp làm giảm tình trạng phù chân của em. Bên cạnh đó, nó có thể ngăn ngừa được nguy cơ bị giãn tĩnh mạch của bà bầu.

Hắn lấy một cái ghế tròn đặt phía trước chỗ Ỷ Thanh Lan đang ngồi, cẩn thận đặt hai chân cô duỗi thẳng lên ghế, rồi mới yên tâm đứng dậy.

- Thôi, bây giờ em ngồi đây đi, có chán thì mở tivi lên mà xem. Tôi đi pha cho em một ly sữa nóng, để em lót dạ trong lúc chờ bữa tối.

Dương Đổng Triệt định bụng điều chỉnh điều hoà trong phòng về chế độ hợp lý, rồi mới rời khỏi phòng.

Nhưng sau khi điều khiển điều hoà thông minh bằng ngôn từ, hắn mới chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền tự tay đấm vào đầu mình một cái.

Dương Đổng Triệt quay lại nói với Ỷ Thanh Lan.

- Hôm qua, tôi nghe em nói với chị Tuyết là điện thoại của em bị vỡ rồi. Tôi tính hôm nay đến trung tâm thương mại, sẽ mua cho em một cái điện thoại mới. Thế mà không biết thế nào lại quên.

- Nhưng mà thôi không sao. Để sáng mai tôi đi mua cho em.

Cô thật không dám tin, có ngày cô bị phù chân do mang thai.

Thế mà Dương Đổng Triệt lại chủ động nhận hết lỗi sai về mình.

Cho rằng là tại hắn chăm sóc cô chưa được chu đáo, nên Ỷ Thanh Lan mới sưng ở phần bàn chân.

Giờ thì cô đã hiểu tại sao, vừa rồi ở khu trung tâm mua sắm, Dương Đổng Triệt lại nhất quyết đòi quay lại, lấy vớ y khoa cho bằng được.

- Điện thoại lúc nào mua cũng được. Dù sao hiện giờ tôi đang mang thai, cũng nên hạn chế tiếp xúc với đồ điện tử. Cùng lắm... sau này, những khi cần gọi cho ai, tôi dùng điện thoại bàn, hay điện thoại của anh cũng được.

Hôm nay, hắn đã mua rất nhiều đồ cho mẹ con cô rồi!

Ỷ Thanh Lan thật không muốn Dương Đổng Triệt vì mình, mà lại phải chi trả thêm một khoản tiền lớn nữa.

Kể cả là khi hắn đã nói không tiếc với mẹ con cô bất cứ thứ gì.

Nhưng Dương Đổng Triệt đối với lời mà Ỷ Thanh Lan nói, lại không cho là phải.

- Không được. Điện thoại là đồ dùng thiết yếu đối với mỗi chúng ta. Em còn có người thân, bạn bè, đâu thể dùng chung điện thoại với tôi, hay sài điện thoại bàn mãi được.

- Nếu em sợ thiết bị điện tử làm ảnh hưởng đến con của mình, thì để điện thoại xa tầm tay một chút là được.

Hắn không cho cô có cơ hội từ chối, liền chốt hạ một câu.

- Quyết định vậy nhé? Tôi đi xuống dưới lầu pha sữa cho em.

Dương Đổng Triệt ra ngoài, bỏ lại Ỷ Thanh Lan một mình trong căn phòng ngủ rộng lớn.

Diện tích của căn phòng này, có khi còn gần bằng cả căn hộ cũ của Kha Tịch Tuyết.

Ban nãy, khi ở trung tâm thương mại, hắn nói hôm nay là lần đầu hắn đi mua sữa cho bà bầu.

Nghĩa là Dương Đổng Triệt chưa từng mua sữa bầu cho Giang Hạ Trúc sao?

Lời này là thật, hay là hắn đang cố tình muốn lừa gạt cô đây?

Lần trước, ở Tập đoàn không phải Dương Đổng Triệt rất quan tâm, đến mẹ con Giang Hạ Trúc hay sao?

Đối với sự quan tâm, chăm sóc rất chu đáo của hắn trong hai ngày nay.

Ỷ Thanh Lan thế mà đã bắt đầu có sự dao động rồi.

Cô sợ lắm!

Sợ rằng nếu như Dương Đổng Triệt cứ tiếp tục, đối xử dịu dàng với cô như thế này.

Thì không cần đến khi con trai cô được sinh ra đời, và được tròn một tuổi.

Thì Ỷ Thanh Lan sẽ quên hết tất cả những đắng cay, mà hắn đã gieo vào lòng cô, trong suốt bao nhiêu ngày tháng qua.

Và rồi... Ỷ Thanh Lan sẽ lại mềm lòng, mà tha thứ cho Dương Đổng Triệt.

Một lúc sau, hắn cầm một ly sữa nóng mà chính tay mình pha, mở cửa bước vào trong phòng ngủ.

Lại phát hiện màn hình tivi vẫn tắt, còn Ỷ Thanh Lan vẫn ngồi trên ghế sofa, hướng mắt nhìn ra bầu trời nhá nhem tối, thông qua ô cửa kính.

Dường như cô đang suy nghĩ điều gì đó.

Dương Đổng Triệt tiến lại gần, khom người đặt ly sữa bột lên mặt bàn, rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh Ỷ Thanh Lan.

- Em lại đang suy nghĩ linh tinh phải không? Sao lại ngẩn người ra như thế?

Thân hình cao lớn của hắn đã hoàn toàn lấp đầy tầm nhìn của cô.

Ỷ Thanh Lan vội vàng thu lại tầm mắt, nhàn nhạt đáp.

- Không có gì.

Vẫn là câu trả lời tương tự như lúc ở nhà hàng.

Dương Đổng Triệt cảm thấy hình như bây giờ hắn càng ngày, càng khó có thể biết được những suy nghĩ trong lòng cô.

Nếu như là trước đây, có lẽ hắn đã ép Ỷ Thanh Lan phải nói ra bằng hết, những tâm tư trong lòng.

Nhưng bây giờ, Dương Đổng Triệtl căn bản lại không thể ép cô làm bất cứ chuyện gì.

Hắn vươn tay cầm ly sữa đến gần bàn tay của Ỷ Thanh Lan, thái độ vẫn luôn ôn hoà, nhã nhặn.

- Có chuyện gì khiến em không hài lòng, có thể trực tiếp nói với tôi. Chứ em cứ mang tâm sự trong lòng thế này, không chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển của con, mà khéo có khi sinh ra, con nó lại mang nét mặt buồn bã đấy.

- Này, uống sữa đi. Tôi mới pha thử sữa Morinaga vị vani đấy. Em uống thử xem.

- Tôi mua nhiều loại sữa bà bầu như vậy, không chỉ nhằm mục đích bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, cho sự phát triển của con mình, mà còn để em uống thay đổi cho đỡ ngán.

Cô cũng từng nghe Kha Tịch Tuyết nói, nếu như trong quá trình mang thai, mà tâm lý của người mẹ không được thoải mái.

Thì con sau khi sinh ra, nét mặt có thể không được tươi.

Nhưng có những chuyện, thật sự Ỷ Thanh Lan không nghĩ không được.

Cô không trả lời Dương Đổng Triệt, nhưng cũng vươn tay nhận lấy ly sữa vừa đủ độ ấm.

Chỉ là lúc đôi môi hồng nhuận sắp sửa chạm vào miệng ly, thì tự nhiên Ỷ Thanh Lan lại hỏi hắn.

- Sau này... tôi có thể ra ngoài mà không có anh hay không?

Dương Đổng Triệt nghiêm túc nhìn cô, lát sau chợt bật cười thành tiếng.

- Em hỏi gì lạ vậy? Sao em lại không thể ra ngoài khi không có tôi chứ? Tôi đâu có giam cầm em đâu.

- Nhưng mà... bây giờ em đang mang thai. Nếu như em đi đâu cũng có tôi theo cùng, thì tôi sẽ yên tâm hơn rất nhiều!

- Nhưng mà nếu em muốn ra ngoài một mình, thì cứ bảo Vệ sĩ của tôi đưa đi cho an toàn.

Ỷ Thanh Lan nhận được một câu trả lời khiến cô thoải mái hơn nhiều, mới từ tốn đưa ly sữa lên miệng uống một ngụm.

Hắn nhìn thấy cô ngoan ngoãn uống sữa thì cũng yên tâm.

Đợi Ỷ Thanh Lan bỏ ly sữa ra khỏi vành môi, Dương Đổng Triệt mới lại nói.

- À, từ giờ em cứ ở nhà yên tâm dưỡng thai, không cần phải tới Tập đoàn đâu.

- Em yên tâm! Dự án Nợ Tình tôi sẽ cho lùi lịch quay lại, đợi đến khi em sinh con xong, thì mới bắt đầu khai máy. Tôi sẽ không giao vai nữ chính của bộ phim đó cho người khác đâu.