Nghe được câu trả lời, không hề có một từ thừa thãi của hắn.
Cô lại hoảng sợ tột độ.
Ỷ Thanh Lan hiện tại đang mang thai.
Mà đứa bé trong bụng đã thành hình rồi.
Chưa nói đến chuyện ở thời kỳ sắp sinh, cổ tử cung của phụ nữ đều nhạy cảm, và yếu ớt hơn bình thường.
Chỉ cần nghĩ đến việc Ỷ Thanh Lan bình thường, không phải làm những công việc nặng nhọc.
Mà khi mang thai chỉ vì suy nghĩ quá nhiều, rồi không ăn, không ngủ được.
Đã dẫn đến tình trạng cơ thể bị suy nhược, phải nhập viện trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.
Bây giờ, nếu như còn quan hệ vợ chồng nữa, sợ rằng không chỉ con trai của Ỷ Thanh Lan không giữ được.
Mà ngay cả bản thân cô cũng rất có thể sẽ mất mạng.
Mà kể cả hiện tại không mang thai đi chăng nữa, thì cô cũng không hề muốn ân ái với Dương Đổng Triệt.
- Không... không được...
Mặc dù biết rõ là bản thân không thể kháng cự.
Nhưng Ỷ Thanh Lan vẫn cố ra sức vùng vẫy dưới thân hắn.
Nước mắt chảy xuống bên thái dương, rồi ẩn vào trong làn tóc đen đã sớm rối tung của cô.
Dương Đổng Triệt dường như là không quan tâm.
Ỷ Thanh Lan bây giờ có muốn quan hệ tình dục với hắn hay không.
Một tay hắn đưa lên cởi bớt cúc áo sơmi của mình.
Giọng nói vẫn hàm chứa sự lạnh nhạt như cũ.
- Chúng ta hiện tại vẫn là vợ chồng, chẳng có gì là không được cả.
- Đấy là còn chưa kể, em còn nợ tôi 450 lần quan hệ vợ chồng.
Nghe đến đây, Ỷ Thanh Lan lập tức nhăn nhó mặt mày.
Mặc dù đang khóc đến sưng húp cả hai mắt.
Nhưng nghe lời nói vô lý của Dương Đổng Triệt, cô lập tức phản biện lại ngay.
- Nợ cái gì chứ? Anh bị điên à?
Quả nhiên là phủi sạch mọi chuyện rất tốt!
Nhưng hắn làm sao có thể, dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Dương Đổng Triệt kiên nhẫn nhắc cho Ỷ Thanh Lan, nhớ lại chuyện lúc trước.
- Em chưa trả lương khoảng thời gian, hơn ba tháng tôi làm Trợ lý cho em.
- Mỗi ngày tương ứng với 5 lần quan hệ, ba tháng tương ứng với 450 lần.
- Lẽ ra phải là hơn ba tháng. Nhưng trước khi bị trẹo chân em cũng phục vụ tôi không ít lần, nên tôi làm tròn cho em thành ba tháng.
- Nhớ chưa? Đừng bảo là tôi đã nhắc đến như thế mà em không nhớ gì.
Cơ thể cô trong phút chốc cứng đờ lại, giống như đã hoá đá.
Thì ra... hắn là đang nhắc đến chuyện này.
Nhưng mà... Ỷ Thanh Lan tưởng lần đó, Dương Đổng Triệt chỉ đùa thôi chứ?
Sao hôm nay hắn lại đòi nợ cô thật rồi?
- Dù sao chúng ta cũng chưa ly hôn. Thôi thì em nên ngoan ngoãn trả nợ cho tôi đi. Đợi em trả hết nợ rồi, chúng ta mới bàn đến chuyện có ly hôn cũng không muộn.
Dương Đổng Triệt cúi đầu muốn vùi vào cần cổ cao dài của cô vợ nhỏ, nhưng Ỷ Thanh Lan lại vội vàng lớn tiếng quát.
- Dừng lại!
Hắn vì câu nói của cô mà tạm thời ngừng lại ý định của mình, mà nheo mắt nhìn Ỷ Thanh Lan.
Như biết tiếp theo cô vẫn còn điều muốn nói.
Cô thấy Dương Đổng Triệt tạm thời vẫn chưa làm gì thì yên tâm.
Lại tiếp tục muốn dùng lý lẽ của mình, hòng muốn thuyết phục hắn từ bỏ ý định.
- Không... không phải anh vừa mới xin lỗi tôi vì chuyện sáng nay, và còn hứa sẽ thay đổi hay sao? Nếu như anh nuốt lời, vậy tôi cũng có thể nuốt lời.
- Hơn nữa, chẳng lẽ anh muốn làm tình trong xe, ngay trước mặt Vệ sĩ luôn hay sao?
Mọi lời phản biện của Ỷ Thanh Lan tiếp tục bị hắn chặt đứt.
- Tôi nói sẽ sửa đổi trong tương lai gần, chứ đâu nói sẽ sửa ngay bây giờ đâu. Sao có thể tính là nuốt lời?
- Với lại, tôi là xin lỗi chuyện sáng nay đã cưỡng hôn em. Còn bây giờ, tôi đang nhắc cho em nhớ nghĩa vụ của một đôi vợ chồng. Chứ tôi đã cưỡng bức em đâu.
- Nếu em cho rằng bây giờ tôi đang cưỡng bức em. Vậy được thôi, bây giờ tôi có thể không chạm vào người em nữa.
- Nhưng tôi muốn có một đáp án chính xác, là đến bao giờ em mới có thể tiếp tục thực hiện bổn phận, của một người vợ một cách tự nguyện đây?
- Chưa hết. Chúng ta đã làm tình ở phòng ngủ lẫn nhà tắm. Chỉ là chưa khi nào ân ái trong xe hơi. Lâu lâu đổi chỗ vận động, tìm cảm giác lạ cũng không tệ.
Dương Đổng Triệt bây giờ lại giống như chuyển nghề, làm Chuyên viên tư vấn chuyện chăn gối.
Cứ thao thao bất tuyệt về vấn đề phòng the, mà không biết ngại là gì.
Chính Ỷ Thanh Lan lại phải cảm thấy xấu hổ thay cho hắn.
Vì biết trong xe bây giờ không phải chỉ có hai người cô và hắn.
- Nếu tôi không muốn Vệ sĩ nhìn, cậu ta chắc chắn có thêm mười lá gan cũng không dám nhìn.
Tên Vệ sĩ ngồi ở vị trí ghế lái, đang lắng tai nghe ngóng cuộc đối thoại của cậu mợ chủ.
Nghe thấy Dương Đổng Triệt nhắc đến mình, cậu ta lập tức giật mình chột dạ.
Làm như chưa nghe thấy gì, tập trung lái xe.
- Hơn nữa, phía trước có ghế che chắn, cộng thêm tầm vóc của tôi, đã che phủ hết toàn bộ cơ thể của em.
- Vậy em nói xem, ai có thể nhìn?
- Còn nếu như em vẫn còn lăn tăn, tôi có thể kêu Tài xế cho xe dừng lại, rồi để cậu ta xuống xe đi dạo.
- Như vậy, sẽ không còn ai có thể cản trở cuộc vui của chúng ta nữa.
Ỷ Thanh Lan quả nhiên là bị Dương Đổng Triệt chặn họng.
Không còn một chút lý luận nào để tiếp tục đối đáp với hắn.
Cô ở dưới thân hình săn chắc của hắn kịch liệt run rẩy vì sợ.
Cuối cùng, lại chỉ có thể lấy hết một chút ít can đảm còn sót lại, mà ấp úng đáp.
- Tôi... tôi không muốn... không muốn cùng anh ân ái thêm bất cứ một lần nào nữa.
- Tôi muốn ly hôn!
Lúc này, tự dưng trong đầu Ỷ Thanh Lan lại loé lên một ý nghĩ
Đó là dùng nước mắt của mình, để đổi lấy sự thương hại từ Dương Đổng Triệt.
Chỉ hy vọng bằng phương thức này.
Hắn có thể dứt khoát buông tha cho cô.
Thế là tự nhiên Ỷ Thanh Lan lại oà khóc giống như một đứa bé.
- Hức... Dương Đổng Triệt, coi như tôi cầu xin anh đấy! Anh buông tha cho tôi đi có được không?
Dương Đổng Triệt bất ngờ lại thả tay cô ra, mang theo dáng vẻ điềm tĩnh mà ngồi thẳng người lên, chậm rãi nói.
- Chúng ta đâu phải lần đầu làm tình, em cũng đâu còn trinh trắng.
Hắn chống một tay xuống mặt ghế, nghiêng đầu nhìn Ỷ Thanh Lan nở một nụ cười lạnh lẽo.
- Em bây giờ không muốn ân ái với tôi, nằng nặc đòi ly hôn là vì em thật sự, đã hoàn toàn hết tình cảm với tôi.
- Hay là vì đứa bé trong bụng em?