Nghe được câu hỏi kia của Dương Đổng Triệt.
Ỷ Thanh Lan lập tức quay đầu nhìn về phía đầu xe hơi.
Mục đích duy nhất, chỉ vì muốn né tránh ánh mắt của hắn.
Rồi lại nặng nề thở ra một hơi rất dài.
- Nếu không thì anh muốn sao?
Nếu như có thể không cần phải ly hôn, mà vẫn giữ được đứa bé trong bụng.
Thế thì một tháng trước cô đã không phải uy hiếp hắn, chỉ vì muốn rời khỏi Dương Đổng Triệt rồi.
Ngôi biệt thự kia đã chứa đựng những nỗi sợ kinh hoàng của Ỷ Thanh Lan.
Cô muốn được tự do sải cánh bay đến nơi mà mình muốn.
Chứ tuyệt đối không muốn bản thân tiếp tục bị giam cầm, trong chiếc lồng vàng hoa mỹ kia nữa.
- Tôi muốn chúng ta không bao giờ ly hôn.
Cho dù Ỷ Thanh Lan có hỏi thêm trăm ngàn lần, những câu hỏi như thế này.
Thì đáp án của Dương Đổng Triệt, từ đầu đến cuối cũng vẫn chỉ có một mà thôi.
Hắn chưa bao giờ muốn ly hôn!
Chưa bao giờ!
Ỷ Thanh Lan một lần nữa, phải nhíu chặt đôi lông mày hình lá liễu, lại quay sang nhìn Dương Đổng Triệt.
Nhưng biểu cảm trên mặt đã có sự chuyển biến.
Từ bình thản chuyển sang khó chịu, lại có chút gì đấy kiên cường.
- Chính anh kêu tôi viết đơn ly hôn để cho anh ký. Bây giờ, anh lại nói vậy là như thế nào? Dương Đổng Triệt, anh muốn nuốt lời? Anh là đứa bé mới lớn sao?
Nghĩ đến chuyện ly hôn.
Rõ ràng cô đã viết tới hai lá đơn ly hôn.
Toà án cho dù có bãi bỏ đơn ly hôn lần thứ nhất, cũng không thể bãi bỏ đến lần thứ hai.
Mà trong một tháng nay, Dương Đổng Triệt có không ít lần quả quyết nói rằng, cô và hắn chưa ly hôn.
Hắn vẫn là chồng của cô.
Chẳng lẽ...
Nghĩ gì nói đó, Ỷ Thanh Lan tiếp tục chất vấn Dương Đổng Triệt.
- Anh chưa nộp đơn ra Toà có phải không?
Chuyện này, không sớm thì muộn cô cũng biết.
Nếu như Ỷ Thanh Lan đã hỏi tới, thế thì hắn cũng không muốn giấu nữa.
Nhân cơ hội này. hắn sẽ đưa cô trở về nhà luôn.
- Tôi không nuốt lời. Tôi nói em viết đơn để tôi ký, chứ không hề kêu em viết đơn ly hôn. Còn nữa, tôi cũng không hề nói sẽ đem đơn ly hôn nộp lên Toà.
Nghe được câu trả lời tiếp theo của Dương Đổng Triệt, cô bàng hoàng đến mức không dám tin đây là sự thật.
Hoá ra... hắn trước nay vẫn luôn lừa cô.
Nếu đơn không nộp lên Toà, thì làm sao có thể có giấy triệu tập từ Toà án chứ?
Thế là trong suốt hơn 30 ngày qua, sự chờ đợi của Ỷ Thanh Lan đều là vô nghĩa sao?
Thất thần vài giây, đôi mắt xinh đẹp một lần nữa vì xúc động mà lại ngập nước.
Cô không chút kiêng dè, mà lớn tiếng quát vào mặt Dương Đổng Triệt.
Khiến cho Tài xế ngồi phía trước cũng phải giật mình.
- Vậy hai lá đơn ly hôn tôi viết, bây giờ nó đang ở đâu? Là ở đâu, hả?
Hắn lần này, lại không sợ câu trả lời của mình, sẽ khiến Ỷ Thanh Lan càng thêm đau lòng, mà tàn nhẫn đáp.
- Hai lá đơn đó... tôi đã xé bỏ ngay trong cái hôm em rời khỏi biệt thự rồi.
Thêm một lần nữa, Dương Đổng Triệt lại giống như đang cầm một gáo nước lạnh, dội từ trên đầu cô dội xuống.
Ỷ Thanh Lan còn tưởng bản thân sau khi rời khỏi ngôi biệt thự đó, là sắp thoát ra khỏi xiềng xích rồi.
Chỉ cần đợi Toà chấp thuận, cho cô và Dương Đổng Triệt ly hôn nữa là xong.
Thật không ngờ đến, Dương Đổng Triệt lại giấu cô xé bỏ đơn ly hôn.
Ỷ Thanh Lan bây giờ, thật chẳng khác nào Tôn Ngộ Không.
Cứ nghĩ bản thân đã dùng phép Cân Đẩu Vân, thì có thể bay xa 108.000 dặm.
Nhưng đến cuối cùng, vẫn không thoát được ra khỏi bàn tay của Phật Tổ Như Lai.
Hoá ra, trước giờ Ỷ Thanh Lan cô vẫn luôn, chỉ là một con rối trong tay Dương Đổng Triệt.
Cô lại bắt đầu tức giận, uất ức đến mức làm loạn trong xe hơi.
Liên tục dùng hai tay cuộn thành nắm đấm, đấm mạnh vào ngực Dương Đổng Triệt, vừa khóc vừa nói.
- Hức... Dương Đổng Triệt... anh là đồ khốn! Hoá ra, bao nhiêu lâu nay anh vẫn luôn lừa tôi.
Hắn biết sau khi biết chuyện mình đã xé bỏ đơn ly hôn.
Ỷ Thanh Lan nhất thời sẽ không thể chấp nhận được, chắc chắn sẽ kích động như thế này.
Cho nên, Dương Đổng Triệt cũng không có ý định giữ tay cô lại.
Cố gắng nhẫn nhịn từng cơn đau, từ phần da thịt phía trước ngực, đánh đến dây thần kinh cảm giác.
Để cho Ỷ Thanh Lan đánh chán thì thôi.
Cô vẫn không ngừng làm loạn, vừa đánh vừa mắng mỏ Dương Đổng Triệt.
- Tôi nhất định sẽ công khai, chuyện anh bạo hành tôi cho tất cả mọi người biết. Rồi sẽ kiện anh ra Toà, ép anh phải ly hôn cho bằng được mới thôi.
Đánh đấm một hồi, thấy hắn vẫn giống như khúc gỗ, chẳng có phản ứng gì.
Ỷ Thanh Lan quay sang cầm lấy tay vịn của cửa xe hơi, liên tục giật qua giật lại, như muốn phá cửa nhảy xuống khỏi xe.
Rồi lớn tiếng quát tháo Tài xế riêng của Dương Đổng Triệt.
- Mau dừng xe lại! Tôi muốn xuống xe.
Hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bất ngờ nắm lấy cổ tay của cô kéo lại.
Rồi trực tiếp đè cơ thể mềm yếu, của Ỷ Thanh Lan xuống ghế trong xe.
Vẻ mặt Dương Đổng Triệt trở về biểu cảm lạnh lùng, giống như tảng băng di động.
Không khác gì so với hắn, của cái ngày ở Bali vào gần nửa năm trước.
- Em vốn không có bằng chứng tôi bạo hành em. Nói ra ai sẽ tin em đây?
- Với tài chính của em hiện tại. Em nghĩ bản thân có đủ điều kiện, để thuê được một Luật sư giỏi, đầu lại được tôi sao?
- Nếu đã biết rõ bản thân thua ngay từ vạch xuất phát rồi. Sao lại cứ cố chấp để làm gì?
Bất ngờ bị cơ thể hắn kìm chặt xuống dưới.
Ỷ Thanh Lan nhớ lại những lần Dương Đổng Triệt nổi giận, đều sẽ cưỡng bức cô.
Mà không cần biết cô có thuận theo hay không.
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày.
Ỷ Thanh Lan phải hoảng sợ vì đàn ông.
Phụ nữ mang thai rất nhạy cảm.
Cô có cảm giác như Dương Đổng Triệt, lại sắp sửa muốn cưỡng bức cô.
Ỷ Thanh Lan ra sức giãy giụa, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng kể từ khi mang bầu, sức khỏe của cô vốn yếu lại càng yếu hơn.
Cộng thêm vừa rồi phải đối phó với Phó Kiến Đằng.
Bây giờ, Ỷ Thanh Lan căn bản là không còn bao nhiêu sức lực, để chống lại Dương Đổng Triệt.
- Anh... anh muốn làm gì?
Tài xế là người của hắn, đương nhiên sẽ không nghe lời cô.
Anh ta vẫn điều khiển cho xe chạy về phía trước, cố gắng không để tâm đến những chuyện xảy ra phía sau.
Dương Đổng Triệt mặc cho cô vùng vẫy, vẫn ghì chặt hai tay Ỷ Thanh Lan xuống bề mặt ghế da, ngắn gọn đáp.
- Làm tình.