Câu nói cuối cùng của Dương Đổng Triệt, lại khiến cô như rơi xuống đáy vực sâu.
Có thể bình thản mà nói ra năm từ “đứa bé trong bụng em”, thì không phải hắn chỉ đang đoán mò.
Mà sự thật chính là Dương Đổng Triệt đã biết chuyện, Ỷ Thanh Lan đang mang thai.
Mặc dù đã biết trước, là không thể giấu hắn chuyện đứa bé được mãi.
Nhưng khi chuyện cô mang thai, bị chính Dương Đổng Triệt lật tẩy.
Ỷ Thanh Lan vẫn khó tránh khỏi kích động.
“Nếu cô dám để xảy ra sự cố, tôi sẽ chơi cô đến khi cô sảy thai mới thôi.”
Cô cuống quýt ngồi dậy, trong đầu bây giờ chỉ văng vẳng câu nói của Dương Đổng Triệt lúc trước.
Không biết là vì lạnh hay vì sợ.
Mà rõ ràng vẫn đang khoác áo của hắn, nhưng cơ thể của Ỷ Thanh Lan vẫn không ngừng run lên bần bật.
Cô nhìn hắn, bờ môi nhợt nhạt mấp máy mãi mới được một câu.
- Anh... làm sao anh lại biết được chuyện này?
Thật ra mà nói, khi biết được chuyện Ỷ Thanh Lan có thai, nhưng lại giấu không cho hắn biết.
Dương Đổng Triệt đã rất tức giận.
Cũng bởi vì biết cô mang thai.
Cho nên, khi sâu chuỗi các sự việc lại với nhau.
Hắn lại càng khẳng định lần Ỷ Thanh Lan nằm ở trong khoa phụ sản, là cô đã biết bản thân mang thai rồi.
Nhưng lại cùng Kha Tịch Tuyết giấu hắn.
- Tại vì em để lộ sơ hở.
Nếu như không mang thai, cô đã chẳng cần tỏ ra hốt hoảng, vội vàng giữ chặt tay hắn.
Khi Dương Đổng Triệt ôm eo Ỷ Thanh Lan, ở buổi tiệc mừng Xuân Loan tròn 6 năm thành lập.
Nếu như không mang thai, cô cũng sẽ không tỏ ra lúng túng.
Khi biết hôm ấy sau khi rời khỏi phòng bệnh, của Ỷ Thanh Lan ở khoa phụ sản.
Dương Đổng Triệt đã đi hỏi Bác sĩ, về tình hình sức khỏe của cô.
Và đến chiều hôm nay.
Nếu như không mang thai.
Tại sao Ỷ Thanh Lan lại đi mua sữa dinh dưỡng dành cho bà bầu?
Cũng có khả năng là cô mua sữa để tặng người khác.
Nhưng câu hỏi của Ỷ Thanh Lan, đã khiến Dương Đổng Triệt càng thêm chắc chắn, rằng cô đang mang thai.
Đáng lẽ hắn phải biết là cô mang thai, từ cái hôm Ỷ Thanh Lan nhập viện mới đúng.
Bởi vì, hôm đó do quá lo lắng cho tình hình sức khỏe của cô, nên Dương Đổng Triệt đã đi hỏi Bác sĩ ở khoa phụ sản.
Thay vì phải đi hỏi Bác sĩ khoa ngoại mới đúng.
Mà... nếu như Ỷ Thanh Lan không mang thai, chỉ là đến khoa phụ sản nằm tạm.
Do là khoa ngoại quá đông bệnh nhân, thiếu giường nằm.
Vậy tại sao Bác sĩ khoa phụ sản lại biết rõ, lý do Ỷ Thanh Lan nhập viện như vậy?
Phải mãi đến chiều tối hôm nay, khi nghe Vệ sĩ báo rằng cô đi mua sữa dành cho bà bầu.
Dương Đổng Triệt mới càng thêm nghi ngờ, chuyện Ỷ Thanh Lan có thai.
Sở dĩ mặc dù rất giận, nhưng hắn không vội vàng đi tìm cô để xác minh mối nghi ngờ trong lòng mình.
Là bởi vì Dương Đổng Triệt không muốn trong lúc bản thân mất bình tĩnh, không thể kiểm soát được hành vi của bản thân.
Sẽ lại làm Ỷ Thanh Lan phải chịu tổn thương.
Và hắn cũng muốn xem, nếu như bản thân không hỏi, thì cô sẽ giấu hắn đến bao giờ.
Nhưng do vừa rồi, chuyện Dương Đổng Triệt không hề nộp đơn ly hôn lên Toà án bị lộ.
Nên nhân tiện hắn cũng muốn vạch trần chuyện này luôn.
- Tại sao vậy? Tại sao em mang thai mà lại không nói cho tôi biết? Tôi dù có thế nào thì cũng là ba của nó kia mà.
Nghe câu hỏi này của hắn, trong lòng Ỷ Thanh Lan lập tức dâng lên một sự chua chát.
Dương Đổng Triệt còn dám hỏi cô câu này sao?
Chính hắn là người đã đe dọa, không cho phép cô mang thai đứa con của hắn.
Nếu Ỷ Thanh Lan cho hắn biết chuyện cô có em bé.
Liệu đứa trẻ này có còn giữ được đến tận ngày hôm nay hay không?
Cô không dám nhìn Dương Đổng Triệt nữa, cố gắng nuốt nước mắt vào trong mà đáp.
- Đứa bé trong bụng tôi, không phải con của anh.
Vừa nghe đến câu này, hắn đã liền biết là Ỷ Thanh Lan đang nói dối.
- Em rời khỏi nhà đến nay mới được hơn một tháng. Cho dù là em đã ngủ với người đàn ông khác, trong khoảng thời gian đó, thì cũng không thể nào biết bản thân mình mang thai, nhanh như vậy đâu.
- Còn trước đó, tôi mới không tin em dám ngoại tình, trong thời gian chúng ta vẫn là vợ chồng.
Thời gian trước, không phải Dương Đổng Triệt luôn đi theo bên cạnh cô từng phút, từng giây.
Thì mọi hoạt động của Ỷ Thanh Lan cũng đã có người của hắn theo sát.
Nếu như cái hôm cô bị Tán Đình Mặc bắt cóc, Ỷ Thanh Lan có ngủ với Phó Kiến Đằng rồi mang thai.
Thì chẳng có lý do gì, vừa rồi cô lại gọi cho hắn.
Trong khi cô đang ở bên cạnh người đàn ông, là ba của con mình cả.
- Tôi dám khẳng định đứa bé trong bụng em là con của tôi, mà chẳng cần phải xét nghiệm ADN.
- Còn nếu em nói nó không phải con của tôi. Vậy em nói xem, ba của đứa con trong bụng em là ai?
- Không thì lẽ nào lại giống như Giang Hạ Trúc từng nói. Em không cần hạt giống cũng có thể mang thai sao?
- Còn đừng có nói là em đi thụ tinh nhân tạo. Tài chính của em căn bản không đủ để em làm chuyện này, và em cũng chẳng có lý do gì để có con bằng cách này cả.
Ỷ Thanh Lan căng thẳng đến mức, hai tay bấu chặt lấy góc áo babydoll.
Dù đã cố gắng khắc chế cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn không tự nhủ được mà rơi xuống.
Cô nhắm chặt hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Đến khi mở mắt ra mới dám lấy hết can đảm, để một lần nữa quay sang nhìn Dương Đổng Triệt.
- Đúng, trong cơ thể của sinh linh trong bụng tôi chảy dòng máu của anh. Nhưng nó không phải con của anh, mà anh cũng không phải ba của nó.
Theo bản năng của một người mẹ, Ỷ Thanh Lan lại đặt tay lên bụng mình.
Nhằm đề phòng người khác sẽ làm hại đứa bé trong bụng cô.
- Còn... thay vì hỏi tôi tại sao mang thai, mà lại không nói cho anh biết. Sao anh không tự hỏi chính bản thân mình đi?
- Anh còn nhớ cái đêm tân hôn, sau khi hành hạ tôi xong, anh đã nói gì hay không?
- Tôi nói cho anh biết. Cho dù phải liều cái mạng này, tôi cũng sẽ bảo vệ con của mình đến cùng.
- Nếu như anh dám cướp đi sinh mạng của nó. Vậy thì tôi cũng sẽ chết cho anh xem.