Cũng bởi vì bụng bầu càng ngày càng lớn.
Mà đường đi phía trước không chỉ có nhiều sỏi đá, và những lùm cây vô cùng rậm rạp.
Mà còn tối đen như mực.
Bản thân Ỷ Thanh Lan lại không có đèn pin, nên không có cách nào đi nhanh được.
Cô không thông thuộc địa hình ở đây, chỉ có thể mang theo nỗi sợ vô hình, mà liều mạng chạy về phía trước.
Lại không biết bản thân rốt cuộc đang đi đâu.
Bỗng nhiên, có một luồng sáng yếu ớt rọi vào tảng đá trước mặt, rồi chiếu thẳng vào mắt Ỷ Thanh Lan.
Ý thức được phía sau có người, cô giật mình hoảng sợ vì nghĩ rằng rất có thể là Phó Kiến Đằng đang đuổi theo.
Làm cho một chân mang giày búp bê, đang bước lên chỗ có nhiều đá lại còn dốc bị hụt.
Khiến cả người chao đảo ngã ngửa về phía sau.
- A...!
Đang trong lúc nghĩ rằng bản thân sẽ té nhào xuống đất, đầu mà chẳng may đập vào hòn đá nào thì chỉ có nước chết, mà đứa bé trong bụng sợ còn không giữ được.
Thì cô lại cảm nhận được cơ thể của mình, đang dựa vào một cơ thể khác đang đứng phía sau.
Ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại trong tay Vệ sĩ, khiến Ỷ Thanh Lan nhìn rõ khuôn mặt, người đang ôm mình vào trong lòng.
Không ai khác mà chính là Phó Kiến Đằng.
Nghĩ đến chuyện bản thân vừa tìm đường chạy trốn khỏi anh ta, trong lòng cô càng thêm hoảng sợ tột độ.
Luống cuống muốn đứng thẳng người lên, nhưng lại bị Phó Kiến Đằng giữ chặt trong lòng.
Anh ta nhìn Ỷ Thanh Lan chằm chằm không chớp mắt, trong bóng tối lại bất chợt nở một nụ cười lành lạnh.
- Đã bảo là nếu muốn bỏ trốn, thì đừng để tôi bắt được. Không phải hay sao?
Thì ra... chuyện Phó Kiến Đằng nói sẽ không đi theo cô là nói dối.
Vừa rồi, Ỷ Thanh Lan ở biệt thự còn không ngừng ra sức chống đối anh ta.
Làm sao Phó Kiến Đằng có thể dễ dàng tin tưởng, cô nhanh như vậy đã đồng ý, trở thành người phụ nữ của anh ta?
Nhớ đến lời cảnh cáo của anh ta, trước khi Ỷ Thanh Lan đi lên đây.
Cô biết được lần này bị Phó Kiến Đằng bắt lại, cô khó mà sống yên với anh ta.
Ỷ Thanh Lan lại bắt đầu rưng rưng nước mắt, cố vùng vẫy trong vòng tay của Phó Kiến Đằng.
- Phó Kiến Đằng, cầu xin anh đấy! Thả tôi ra đi mà.
- Anh biết rất rõ, tôi vốn không yêu anh. Cưỡng ép một người không yêu mình ở bên cạnh, anh sẽ không thể sống hạnh phúc được đâu.
- Kiến Đằng, nghe lời tôi. Đừng khiến cả hai chúng ta cùng đau khổ, có được không?
Lần này, anh ta tuyệt đối sẽ không để cho cô có cơ hội bỏ trốn nữa.
Phó Kiến Đằng dùng hai tay nhấc bổng Ỷ Thanh Lan lên, mặc cho cô vẫn ra sức giãy giụa trong lòng anh ta.
- Em sai rồi! Em là chưa thể yêu tôi, chứ không phải là không thể yêu tôi.
- Tôi không tin bản thân đối xử tốt với em 10 năm, 20 năm, hay thậm chí là 50 năm, em cũng sẽ không yêu tôi.
- Nếu như em không muốn cả hai chúng ta cùng đau khổ. Vậy, hãy mau mau chóng chóng yêu tôi đi.
Phó Kiến Đằng ôm Ỷ Thanh Lan đi về hướng đường cái, nhưng đi được mấy bước, anh ta tự nhiên lại lớn tiếng nói.
- Hai người muốn tự giác ra đây, hay là để người của tôi dí súng vào đầu, lôi ra ngoài này?
Con người của Phó Kiến Đằng này, xem ra cũng ngang ngược không thua gì Dương Đổng Triệt.
Ỷ Thanh Lan còn chưa kịp tiếp tục nói lý với anh ta, thì đã nghe Phó Kiến Đằng nói một câu khiến cô có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ... ở đây ngoại trừ cô, Phó Kiến Đằng cùng Vệ sĩ của anh ta, thì còn có người khác nữa sao?
Hai tên Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt bám theo xe của Phó Kiến Đằng, suốt một đoạn đường dài như thế.
Đến khi nhìn thấy anh ta cho xe dừng lại, thì xe của hai người kia cũng đỗ lại theo.
Phó Kiến Đằng có phải thằng ngu đâu, mà không có một chút nghi ngờ nào?
Chỉ là... vừa rồi không có chứng cứ cụ thể, nên anh ta mới không muốn bứt dây động rừng.
Nhân lúc Ỷ Thanh Lan viện cớ nói muốn đi vệ sinh.
Phó Kiến Đằng đứng ở dưới đường một lúc, rồi quyết định dẫn theo toàn bộ Vệ sĩ đi tìm cô.
Không nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Sau khi Phó Kiến Đằng đi vào rừng tìm Ỷ Thanh Lan.
Hai tên Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt, chỉ kịp báo cáo tình hình với hắn, rồi lập tức lén đi theo đám người kia lên mạn đồi.
Bây giờ, chính xác thì Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt đang núp trong bụi cây, cách chỗ Phó Kiến Đằng bắt được Ỷ Thanh Lan không xa.
Nghe anh ta nói như thế, Nhất và tên đang trốn bên cạnh, cũng biết là Phó Kiến Đằng đang nhắc đến bọn họ.
Hai tên Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt đều có mang theo súng.
Nhưng nếu nổ súng bây giờ, sợ Ỷ Thanh Lan sẽ bị thương, nên chỉ đành tay không ngoan ngoãn bước ra nộp mạng.
Vừa nhìn thấy Nhất và người còn lại ló đầu ra.
Mấy tên Vệ sĩ của Phó Kiến Đằng không nói không rằng, lập tức lao vào đấm đá túi bụi lên người hai bọn họ.
Đến khi hai tên Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt bị kiệt sức, chỉ có thể nằm dưới mặt đất đầy sỏi đá mà quằn quại vì đau.
Lại bị người của Phó Kiến Đằng lôi dậy, quỳ gối trước mặt anh ta.
Bị ánh sáng của đèn pin rọi vào mặt, hai tên Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt, mặt mũi đầy vết bầm tím nhắm tịt hai mắt, vì sự chói loá của ánh đèn.
Ỷ Thanh Lan dĩ nhiên là nhận ra, bọn họ chính là người của Dương Đổng Triệt.
Cô vô cùng kinh ngạc!
Thì ra... ngay từ đầu, bọn họ đã theo sát Ỷ Thanh Lan và đám người Phó Kiến Đằng.
Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt ở đây.
Vậy... có phải hắn cũng đang ở đây hay không?
Số lượng Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt cũng tương đối đông.
Phó Kiến Đằng dĩ nhiên là không thể nhận ra, hai người kia cũng là Vệ sĩ của hắn.
Anh ta lạnh giọng chất vấn.
- Nói! Chúng mày là người do ai cử đến để theo dõi bọn tao?
Nhất mắc dù bị đánh như thế, nhưng vẫn hết mực trung thành với Dương Đổng Triệt, quyết không chịu khai.
- Mày có giỏi thì đánh chết bọn tao đi. Chứ còn tra hỏi bọn tao thì vô ích thôi. Bởi vì, bọn tao sẽ không bao giờ bán đứng chủ của mình đâu.
Phó Kiến Đằng nghe Nhất nói, liền nhếch môi cười.
- Nếu chúng mày đã muốn chết đến như vậy. Được thôi! Tao sẽ cho chúng mày toại nguyện.
Dứt lời, anh ta hất cằm ra hiệu cho Vệ sĩ của mình, dùng súng bắn chết hai người kia.
Nhưng Ỷ Thanh Lan lại là một cô gái nhân hậu.
Cho dù hai người kia chỉ là tay chân của Dương Đổng Triệt, nhưng đó cũng là hai mạng người.
Làm sao cô có thể trơ mắt nhìn bọn họ, bị người của Phó Kiến Đằng giết hại được?
Ngay vào lúc Vệ sĩ của Phó Kiến Đằng, chĩa súng vào đầu hai người kia.
Ỷ Thanh Lan vội vàng lên tiếng ngăn cản.
- Khoan đã!
Nghe thấy cô lên tiếng, người của Phó Kiến Đằng cũng không vội bóp cò, mà yên lặng chờ xem Ỷ Thanh Lan muốn nói gì.
Cô nhìn thấy hai người đang quỳ dưới đất kia vẫn an toàn thì yên tâm.
Quay sang nhìn Phó Kiến Đằng mà nói.
- Khu này tuy không có hộ dân cư, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người qua lại. Nếu như bây giờ anh nổ súng ở đây, tiếng súng sẽ thu hút sự chú ý của người qua đường.
- Lỡ như có người nghe thấy tiếng súng mà tìm lên đây, thì tôi e là anh sẽ không thể mang tôi rời khỏi đây được đâu.
Vì muốn giữ lại mạng cho Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt.
Ỷ Thanh Lan lại phải một lần nữa thôi làm loạn, cũng nín khóc mà lấy hết bình tĩnh giải thích cho anh ta nghe.
- Đấy là còn chưa kể nếu như Đổng Triệt thật sự đã báo Cảnh sát, thì Cảnh sát lỡ như có đi ngang qua đây, chẳng may nghe thấy tiếng súng. Bọn họ sẽ càng nghi ngờ, mà lên đây để tìm bắt anh đấy.
- Chẳng phải anh nói muốn đưa tôi cùng đến nước Mỹ sao? Bây giờ, tôi đồng ý đi cùng anh.
Phó Kiến Đằng một lần nữa, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ỷ Thanh Lan.
Nhưng tiếc thay, lần này ánh sáng của đèn pin không rọi về hướng này.
Cho nên, anh ta căn bản là chẳng nhìn thấy rõ vẻ đẹp của Ỷ Thanh Lan nữa.
- Thanh Lan, em biết không? Nếu như trước khi em đi lên đây, em nói đồng ý cùng tôi đến Mỹ. Tôi nhất định sẽ rất vui!
- Nhưng một khi em đã lừa dối tôi rồi, thì tôi sẽ không bao giờ tin em nữa.
- Tôi không những sẽ giết bọn họ, đưa em đến nước Mỹ. Mà tôi còn nhất định sẽ trừng phạt em, vì chuyện em đã dối gạt tôi ngày hôm nay.
Nghe Phó Kiến Đằng nói như thế.
Ỷ Thanh Lan biết lời nói của bản thân, bây giờ đã không còn đủ trọng lượng, để cứu lấy tính mạng của hai người kia.
Nhưng cô vẫn không muốn bọn họ phải chết, dưới tay Vệ sĩ của anh ta.
Không khuyên nhủ được Phó Kiến Đằng, Ỷ Thanh Lan lại chỉ có thể bất lực mà một lần nữa bật khóc.
- Không... đừng mà. Cầu xin anh...!
Nhưng một lần nữa, hành động của Vệ sĩ bên cạnh Phó Kiến Đằng lại bị ngăn cản, bởi giọng nói phát ra từ loa phóng thanh, vọng lại từ phía đường lớn.
- Anh Phó Kiến Đằng, chúng tôi là Cảnh sát. Chúng tôi biết anh đang ở trên đồi, và chúng tôi đã bao vây toàn bộ khu vực này.
- Mong anh không được làm hại người vô tội, và chủ động thả cô Ỷ Thanh Lan ra. Tự giác đầu thú, để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật.