Giọng nói vang vọng qua loa phóng thanh, nhất thời khiến Phó Kiến Đằng giật mình hoảng loạn.
Theo phản xạ, anh ta ngẩng đầu nhìn lên những tán cây cổ thụ cao lớn.
Có người đã báo Cảnh sát thật sao?
Nhưng tại sao lực lượng chức năng lại biết, mà tìm đến đây nhanh như vậy?
Phó Kiến Đằng thật sự muốn đem Ỷ Thanh Lan đến nước Mỹ.
Nhưng anh ta không muốn bị Cảnh sát bắt, không muốn phải ngồi tù đâu.
Chợt, hình như Phó Kiến Đằng đã tìm được mấu chốt của vấn đề, vội vàng nhìn xuống hai tên Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt mà chất vấn.
- Là chúng mày... chính chúng mày đã báo Cảnh sát có phải không? Chúng mày là người của Dương Đổng Triệt phải không?
Nhất nhìn Phó Kiến Đằng đang ẩn thân trong bóng tối, đôi môi khô khốc nở một nụ cười chế nhạo.
- Cảnh sát đã bao vây khu này rồi. Mày có giỏi thì giết bọn tao đi, rồi lĩnh án tử hình luôn cả thể.
Biết được Cảnh sát đang ở đây, Ỷ Thanh Lan như bắt được một tia hy vọng, rằng bản thân có thể thoát khỏi Phó Kiến Đằng.
Cô một lần nữa tiếp tục khuyên giải anh ta.
- Kiến Đằng, anh không thoát được đâu. Nghe lời Cảnh sát, anh hãy mau ra đầu thú đi. Pháp luật luôn khoan hồng với những người biết hối cải.
Theo tính toán của Phó Kiến Đằng, xe của anh ta để ở dưới mặt đường.
Bây giờ, theo hướng này đi lên, muốn vượt biên chắc chắn sẽ phải mất rất nhiều thời gian.
Xem ra, bây giờ chỉ có thể đánh liều một phen, đem Ỷ Thanh Lan ra làm vật để trao đổi với Cảnh sát.
- Vậy phải xem bọn họ có khả năng bắt được tôi không đã.
Phó Kiến Đằng cố trấn tĩnh lại bản thân.
Cũng không có ý định giết hai tên Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt nữa, mà kêu người của mình lôi bọn họ cùng đi xuống phía dưới đường.
Lúc bọn họ xuống tới đường lớn, Ỷ Thanh Lan phát hiện Dương Đổng Triệt cũng đã đến đây.
Xem ra, là Vệ sĩ của hắn chỉ đường, để Dương Đổng Triệt dẫn theo Cảnh sát đến đây.
Vừa rồi, khi Ỷ Thanh Lan vẫn còn ở trên kia.
Dương Đổng Triệt đứng ở đây vô cùng lo lắng, không biết là Phó Kiến Đằng có làm cô bị thương không.
Bây giờ, mặc dù nhìn thấy Vệ sĩ của mình bị đánh đến mình đầy thương tích, nhưng Dương Đổng Triệt lại chẳng mảy may quan tâm.
Mọi sự chú ý của hắn đều đặt vào trên người Ỷ Thanh Lan, đang được Phó Kiến Đằng ôm trong lòng.
Nhìn thấy người con gái mình yêu đang được một người đàn ông khác bồng bế.
Trong lòng Dương Đổng Triệt vô cùng khó chịu, chỉ hận không thể ngay lập tức lao tới, bóp chết Phó Kiến Đằng.
- Phó Kiến Đằng, mau bỏ cô ấy xuống!
Vừa nhìn thấy đám người Phó Kiến Đằng đi xuống, đội Cảnh sát lập tức cầm súng chĩa về phía bọn họ, chỉ trực bóp cò.
Bởi vì Cảnh sát thành phố đã liên hệ với Cảnh sát khu ngoại ô này, nên bọn họ mới đến chi viện nhanh như vậy.
Chứ nếu huy động lực lượng Cảnh sát thành phố.
Thì sợ rằng đợi bọn họ đến được đây, Phó Kiến Đằng đã sớm đem Ỷ Thanh Lan cao chạy, xa bay rồi.
Đám Vệ sĩ của Phó Kiến Đằng cũng không quên, dí súng vào đầu hai tên Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt, như muốn thách thức Cảnh sát.
Phó Kiến Đằng nghe lời Dương Đổng Triệt, để Ỷ Thanh Lan tự mình đứng trên đôi chân của cô.
Nhưng lại dùng một cánh tay chặn trước cổ của cô, tay còn lại cầm súng dí vào một bên thái dương của cô.
Anh ta nhìn Dương Đổng Triệt mà nở một nụ cười quỷ dị.
- Mày có giỏi thì tiến thêm một bước nữa đi. Xem tao bắn chết Thanh Lan như thế nào.
Nhìn thấy Phó Kiến Đằng muốn dùng tính mạng của Ỷ Thanh Lan để uy hiếp hắn.
Dương Đổng Triệt sợ nếu manh động, anh ta thật sự sẽ nổ súng bắn chết cô, nên không dám tiến thêm một bước nào nữa.
Đồng thời, đưa tay ra hiệu cho Phó Kiến Đằng, cũng không được làm bậy.
- Được rồi! Tôi không làm gì cả. Nhưng mà... không phải cậu cũng yêu và muốn Thanh Lan. ở bên cạnh cậu hay sao? Tại sao cậu lại nhẫn tâm, mang tính mạng của cô ấy ra để đe dọa tô như vậy?
- Còn có... không phải cậu nói rằng Thanh Lan giống mẹ cậu hay sao?
- Lẽ nào... cậu lỡ nổ súng bắn chết một người giống mẹ mình sao?
Mỗi lần nghe người khác nhắc đến mẹ ruột của mình.
Phó Kiến Đằng đều không tránh khỏi kích động, hai mắt đỏ ngầu như sắp khóc đến nơi.
- Câm mồm! Mày không có tư cách để nhắc đến mẹ tao.
Rồi anh ta bắt đầu trở nên điên loạn, cúi đầu âu yếm hôn lên cần cổ trắng nõn của Ỷ Thanh Lan, ở ngay trước mặt Dương Đổng Triệt.
Cô bị Phó Kiến Đằng dí súng vào đầu, sự sợ hãi hiện lên rõ rệt trên mặt, không dám né tránh sự tiếp xúc thân mật của anh ta.
Vì sợ nếu như chọc cho Phó Kiến Đằng nổi điên, anh ta sẽ thật sự bóp cò.
Nếu Ỷ Thanh Lan mà chết, thì đứa bé trong bụng cô cũng đừng mong có cơ hội chào đời.
- Tao rất là yêu cô vợ này của mày! Bởi vì yêu cô ấy, nên tao sẵn sàng cùng Thanh Lan đi xuống địa ngục, chứ cũng không muốn phải cùng cô ấy chia xa.
Khẩu súng trên tay Phó Kiến Đằng rời khỏi đầu Ỷ Thanh Lan.
Lại lập tức chĩa về phía Dương Đổng Triệt, rồi điểm danh từng viên Cảnh sát có mặt ở đấy.
- Chúng mày nếu muốn không có ai phải đổ máu, thì khôn hồn để tao đưa cô ấy đi. Còn nếu như tao chết, thế thì Thanh Lan cũng không sống được đâu.
Ỷ Thanh Lan đưa hai tay lên bám lấy cánh tay của Phó Kiến Đằng, nước mắt một lần nữa lại đua nhau ồ ạt chảy ra.
Khiến cho Dương Đổng Triệt nhìn thấy mà không khỏi xót xa.
- Kiến Đằng, đừng cố chấp nữa. Hãy buông vũ khí đầu hàng, trước khi anh làm ra những chuyện không thể dung thứ được nữa.
- Cho dù hôm nay anh có uy hiếp Cảnh sát, thành công đưa tôi rời khỏi đây, thì tôi cũng sẽ không bao giờ tiếp nhận tình cảm của anh đâu.
Trong lúc Ỷ Thanh Lan đang ra sức khuyên can Phó Kiến Đằng, thì Nhất và Dương Đổng Triệt lại giao tiếp với nhau bằng mắt.
Dương Đổng Triệt mượn một khẩu súng, có đạn được làm bằng cao su của Cảnh sát.
Rồi nhân lúc Phó Kiến Đằng không đặt súng ở đầu Ỷ Thanh Lan nữa, liền bóp cò để viên đạn cao su nhắm trúng phần cổ tay, đang cầm súng của anh ta mà bắn vào.
Cơn đau buốt từ phần da thịt ở cổ tay truyền đến.
Khiến Phó Kiến Đằng chịu không được, mà để làm rơi khẩu súng xuống mặt đường.
Cũng trong lúc ấy, Nhất lùi về phía sau một bước, nhanh tay bắt lấy cổ tay của tên đang cầm súng chĩa vào đầu mình, bẻ ngoặt qua một bên.
Đồng thời, khửu tay còn lại huých mạnh vào mặt tên đó, khiến hắn ta bị choáng mà phải lùi lại phía sau.
Nhân cơ hội đó, Nhất cướp lấy khẩu súng trong tay của tên kia, bắn một phát vào cổ tay của tên, đang khống chế đồng đội của mình.
Ỷ Thanh Lan nhân lúc Phó Kiến Đằng sơ hở, liền cắn mạnh vào cánh tay đang ôm lấy cổ mình của anh ta.
Rồi đẩy tay anh ta ra mà chạy về phía Dương Đổng Triệt.
Cảnh sát thấy thế, cũng vội vàng tiến lên khống chế Phó Kiến Đằng, cùng Vệ sĩ của anh ta.