Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 126: Không thể dập tắt ý nghĩ bỏ trốn.




Bởi vì đi vội, cho nên Phó Kiến Đằng cũng không mang theo thứ gì.

Nhưng mà thôi không sao, đợi ra nước ngoài mua đồ mới cũng được.

Anh ta cũng đâu có thiếu tiền.

Ỷ Thanh Lan mang vẻ mặt vô hồn, toàn thân giống như bị mất hết sức lực, mềm yếu dựa người vào cửa xe hơi.

Tuy ngoài mặt cô không thể hiện gì, nhưng Phó Kiến Đằng làm sao mà biết được, trong lòng Ỷ Thanh Lan bây giờ vẫn đang nghĩ đủ mọi cách, hòng có thể thoát ra khỏi anh ta.

Ngay cả khi muốn tránh mặt Dương Đổng Triệt, Ỷ Thanh Lan cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ rời khỏi Đại Lục, để ra nước ngoài định cư.

Ba của đứa bé trong bụng cô ở đây.

Tất cả người thân của cô cũng đều ở đây.

Làm sao Ỷ Thanh Lan có thể cam tâm, tình nguyện đi cùng một người đàn ông, mà mình hoàn toàn không có một chút tình cảm.

Rồi sống bên cạnh một kẻ bệnh hoạn, giống như Phó Kiến Đằng cả đời chứ?

Cho dù là nhìn chính diện hay góc nghiêng, thì Ỷ Thanh Lan trông vẫn rất giống mẹ anh ta.

Giống đến mức nếu như đem cô đặt chung một chỗ với mẹ của Phó Kiến Đằng, sợ rằng sẽ không thể phân biệt được.

Cô đẹp, mẹ anh ta cũng rất đẹp!

Phó Kiến Đằng ước gì mẹ anh ta vẫn còn sống.

Như vậy, bà ấy sẽ dạy dỗ anh ta lên người.

Còn Phó Kiến Đằng sẽ được thừa hưởng, trọn vẹn tình yêu thương của mẹ.

Như thế, có khi Phó Kiến Đằng sẽ không gặp ba mẹ nuôi của mình.

Cũng sẽ không tiễn một nhà bốn người bọn họ về nơi chín suối.

Có điều... nếu thời gian ngược về quá khứ.

Với những lời sỉ vả của ba mẹ nuôi dành cho Phó Kiến Đằng, anh ta vẫn sẽ không để bọn họ có thể tiếp tục, sống một cuộc sống viên mãn.

Phó Kiến Đằng thấy Ỷ Thanh Lan không nói gì với mình nữa.

Anh ta cũng không định gợi chuyện, mà chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Hồi lâu sau, Phó Kiến Đằng vươn ra tay dài, định vén lọn tóc mai đang che mất một phần khuôn mặt của Ỷ Thanh Lan ra.

Nhưng đúng lúc ấy cô lại ngồi thẳng người lên, khiến ngón tay thẳng dài chỉ có thể sượt qua chóp mũi của cô.

Ỷ Thanh Lan nghiêng đầu nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi.

- Anh tính đưa tôi đi đâu?

Bàn tay Phó Kiến Đằng chơi vơi giữa khoảng không, dù anh ta có muốn hay không, thì cũng phải miễn cưỡng thu tay về.

- Cái đó, em không cần phải biết. Em chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi là được.

Không có được một câu trả lời vừa ý, Ỷ Thanh Lan cố tình thể hiện cho Phó Kiến Đằng thấy, rằng cô đang không vui.

- Tôi chỉ tò mò muốn biết chỗ ở mới của chúng ta thôi. Điện thoại của tôi cũng đã bị anh làm vỡ rồi, anh còn sợ tôi thông báo hành trình di chuyển của chúng ta, cho người khác biết sao?

Tự nhiên, anh ta lại bật cười vui vẻ.

- Không phải thế. Tôi chỉ là cảm thấy chuyện đó không nhất thiết phải nói với em. Bởi vì, chỉ cần là chúng ta ở bên cạnh nhau, thì đi đâu mà chẳng được. Không phải thế hay sao?

Phó Kiến Đằng cứ tưởng Ỷ Thanh Lan đã nghĩ thông suốt, đồng ý cùng anh ta rời khỏi nơi này, nên tâm tình cũng theo đó mà được thả lỏng.

- Mà... tại sao tự nhiên em lại quan tâm đến chuyện, chúng ta sẽ ở đâu trong tương lai vậy? Đã nghĩ thông rồi sao?

- Biết là tên Dương Đổng Triệt kia không tốt, nên bằng lòng ở bên cạnh tôi rồi sao?

Anh ta vươn tay tính ôm Ỷ Thanh Lan vào trong phòng, nhưng lại bị cô cự tuyệt đẩy ra.

Phó Kiến Đằng cảm thấy chuyện này quá đường đột, cô có lẽ là chưa thể hoàn toàn tiếp nhận anh ta, cho nên cũng không giận.

- Tôi tính rồi! Chúng ta sẽ sang Mỹ định cư. Trong số các Quốc gia trên thế giới, Mỹ là nước luôn đi đầu trong lĩnh vực khoa học- kỹ thuật và công nghệ.

- Với lại, tôi cũng có nhà ở bên đó. Chúng ta mà qua đó sinh sống, đời sống nhất định sẽ rất phong phú.

Đúng, anh ta chẳng những có nhà riêng ở trời Tây, mà còn có hẳn một căn biệt phủ rộng rãi.

Nhưng căn biệt phủ ấy, lại chẳng phải do Phó Kiến Đằng bỏ tiền ra mua.

Mà là do ba mẹ nuôi của anh ta để lại.

Đối với lời nói của Phó Kiến Đằng, cô không hề phản biện bất cứ điều gì nữa.

Kể cả chuyện anh ta nói Dương Đổng Triệt là người không tốt.

- Có thể dừng xe lại không? Tôi muốn đi vệ sinh.

Hình như cái kịch bản này quen quen.

À, phải rồi! Lúc đóng phim mà có nhân vật bị bắt cóc, thường thì nhân vật đó sẽ lấy lý do đi vệ sinh để bỏ trốn.

Đề nghị này của Ỷ Thanh Lan, đã khiến Phó Kiến Đằng đang buông lỏng sự đề phòng, bây giờ lại bắt đầu nghi ngờ cô.

- Em lại muốn tìm cách để trốn khỏi tôi sao?

Ỷ Thanh Lan biết ngay, khi cô đưa ra yêu cầu này, anh ta chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý.

Nên cô cũng đã nghĩ ra sẵn một lý do đủ sức thuyết phục, để nói với Phó Kiến Đằng.

- Tôi thật sự mắc đi vệ sinh. Nếu anh không tin thì có thể đi theo giám sát tôi.

- Anh muốn tôi làm vợ của anh. Lẽ nào anh lại lỡ để “vợ tương lai” của mình đi vệ sinh ngay trên xe, ra cả quần luôn sao?

Anh ta bây giờ rất muốn chiếm được tình cảm của Ỷ Thanh Lan.

Mà lời cô nói ra nghe cũng có lý.

Phó Kiến Đằng mang theo nhiều Vệ sĩ như vậy.

Còn phải sợ không giữ nổi một người phụ nữ hay sao?

Thế là Phó Kiến Đằng liền ra lệnh cho Tài xế dừng xe lại.

Xe của Thiếu gia đã dừng lại ở lề đường, đám Vệ sĩ đi theo Phó Kiến Đằng bắt buộc cũng phải dừng lại theo.

Hai tên Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt thấy mấy chiếc xe phía trước đỗ lại.

Tuy tò mò không biết Phó Kiến Đằng muốn làm gì, nhưng cũng không thể vượt lên trên qua xe của anh ta.

Cho nên, cũng phải dừng lại cách xe của anh ta một đoạn, để xem xét tình hình.

Thấy Phó Kiến Đằng ra lệnh cho dừng xe lại.

Ỷ Thanh Lan đủ thông minh để hiểu được, anh ta đã đồng ý cho cô đi vệ sinh, bèn chủ động mở cửa bước xuống xe.

Cô nhìn quanh chỗ mình đang đứng một vòng.

Chỗ này khá là hoang vắng, không có lấy nổi một hộ dân cư.

Xung quanh, một bên là đồi núi, bên còn lại thì lại là vực thẳm.

Cuối cùng, Ỷ Thanh Lan cũng đã nhìn thấy chiếc xe hơi, bám đuôi xe của đám người Phó Kiến Đằng.

Nhưng trời bây giờ đã rất tối, xung quanh lại không có đèn đường.

Nên cô không nhận ra chiếc xe kia, là một trong vô số chiếc xe của Dương Đổng Triệt.

Ỷ Thanh Lan không phát hiện ra, là Dương Đổng Triệt đã cho người theo dõi cô, từ lúc cô rời khỏi chung cư cho đến tận bây giờ.

Nhưng Nhất và tên Vệ sĩ cầm lái, lại nhìn thấy cô bước ra từ trong xe của Phó Kiến Đằng.

Nhìn thấy cô mở cửa xe bước xuống, Phó Kiến Đằng cũng không ngồi yên, mà cũng theo Ỷ Thanh Lan xuống xe.

Nhất lại vội vàng báo cáo tình hình với Dương Đổng Triệt.

- Thiếu gia, Phó Kiến Đằng cho đỗ xe ở đoạn đường, đi qua nghĩa trang khoảng nửa cây số. Chúng tôi nhìn thấy Thiếu Phu nhân cũng đi cùng hắn ta.

Hắn bây giờ căn bản đã đi qua đoạn ngã ba, mà chính hắn đã hình dung được là Phó Kiến Đằng, chắc chắn phải đi qua đoạn đường đó.

Bởi vì, đã được Vệ sĩ thông báo rằng Phó Kiến Đằng, còn lâu mới đi tới ngã ba đó.

Nên Dương Đổng Triệt cũng không ở đó đợi, mà cho xe tiếp tục chạy về phía trước.

Nghe thêm một báo cáo của Nhất, hắn lại bảo.

- Được rồi! Các cậu tiếp tục theo sát bọn họ cho tôi. Tôi cũng sắp tới khu vực đó rồi.

Nhìn thấy Ỷ Thanh Lan có ý định đi lên sườn đồi, Phó Kiến Đằng vội vàng giữ tay cô lại mà nói.

- Nếu em có ý định bỏ trốn, thì tốt nhất là chạy cho xa vào. Tôi sẽ không đi theo để nhìn em đi vệ sinh, nhưng nếu em bỏ trốn mà để tôi bắt được. Đến chừng ấy đừng trách tôi vô tình.

Cô không nói gì, chỉ đứng im chờ anh ta chủ động buông tay, liền đi vào khu vực đồi núi rậm rạp.

Đợi khi chính mình bị che khuất bởi những lùm cây.

Ỷ Thanh Lan mới quay đầu nhìn về phía sau.

Nhìn thấy không có người đi theo, cô bắt đầu chạy lên phía trên, hòng tìm đường trốn chạy khỏi Phó Kiến Đằng.

Sự nghi ngờ của Phó Kiến Đằng ban đầu là hoàn toàn không sai!

Ỷ Thanh Lan chỉ muốn bỏ trốn, chứ không hề mắc đi vệ sinh như lời cô nói.

Mặc dù Phó Kiến Đằng đã cảnh cáo cô, nhưng Ỷ Thanh Lan vẫn không thể nào dập tắt ý nghĩ trốn chạy.

Chỉ có tìm cách bỏ trốn, thì cô mới có hi vọng thoát khỏi tên biến thái như Phó Kiến Đằng.

Chứ còn nếu ngoan ngoãn đi theo anh ta, e là anh ta sẽ thật sự đưa cô đến nước Mỹ xinh đẹp kia.