Ngồi trong chiếc taxi, Ỷ Thanh Lan gắng gượng tự mình điều chỉnh lại nhịp thở rối loạn.
Do vừa rồi đang mang thai, mà còn gắng sức chạy bộ.
Cũng may là cô không bị suy hô hấp, đến mức phải tắt thở.
Ỷ Thanh Lan quay đầu nhìn về phía sau, thấy Dương Đổng Triệt không đuổi theo nữa thì yên tâm.
Cô cắn chặt môi dưới, cố gắng để không bật ra tiếng nức nở.
Trong khi nước mắt lại cứ như thác lũ, ồ ạt đổ xuống không cách nào ngăn lại được.
Ỷ Thanh Lan đặt tay lên phần bụng, đã phải cố tình sử dụng áo dáng rộng có dây thắt eo, cùng với đai nịt bụng để che giấu kích thước vòng hai, có sự thay đổi bất thường.
- Bảo bối, mẹ phải làm thế nào bây giờ?
Cô nói chuyện với sinh linh trong bụng.
Nhưng đứa trẻ còn chưa biết nói, thì làm sao có thể giúp cô, tháo gỡ được những khúc mắc trong lòng?
Tài xế nhìn bộ dạng hoang mang, sợ hãi, lại còn không được chỉnh chu của Ỷ Thanh Lan, qua gương chiếu hậu.
Anh ta nhận ra cô chính là vợ của Chủ tịch Tập đoàn Xuân Loan.
Nghe cô tự độc thoại một mình, gã Tài xế có phải kẻ ngốc đâu, mà không biết Ỷ Thanh Lan là đang mang thai.
Thấy vợ chồng Dương Đổng Triệt ở họp báo, tuyên bố tạm thời chưa muốn có con, để Ỷ Thanh Lan tập trung phát triển sự nghiệp.
Thế mà bây giờ cô lại mang thai, đã thế còn khóc lóc thế kia.
Vớ vẩn là vì vị Dương tổng kia bắt cô phá thai, hay là không cho vợ bỏ đứa bé này cũng không biết chừng.
Mà anh ta nghe thấy bảo Dương Đổng Triệt ngoại tình, nhiều khả năng Ỷ Thanh Lan cố tình mang thai, để không phải ly hôn cũng nên.
Mà vừa rồi anh ta lại giúp Ỷ Thanh Lan chạy thoát khỏi Dương Đổng Triệt
Giờ nghĩ lại gã Tài xế khó tránh khỏi lo lắng, sợ hắn sẽ tìm anh ta tính sổ.
Nhưng mà... nếu bây giờ mà thả một người phụ nữ, đang mang thai xuống giữa đường.
Khéo người ta lại đồn rằng anh ta sợ Dương Đổng Triệt.
Như vậy, thì thật sự rất mất mặt!
Thế là gã Tài xế mặc dù tâm trí đang hết sức rối loạn, nhưng vẫn miễn cưỡng làm theo chỉ dẫn của Ỷ Thanh Lan, đưa cô về tận chung cư.
Bây giờ, mà không về nhà của Kha Tịch Tuyết, thì cô cũng chẳng còn biết đi đâu cả.
[...]
Buổi chiều Kha Tịch Tuyết ở bệnh viện, đến tối lại gọi điện báo sẽ qua đêm ở ngoài.
Còn dặn dò Ỷ Thanh Lan phải ăn uống đầy đủ, không được ỷ lại việc ở nhà một mình mà bỏ bữa.
Từ lúc về nhà, cô chỉ biết nằm trên giường mà khóc.
Đến nỗi hai mắt sưng húp, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tới lúc Ỷ Thanh Lan mơ màng tỉnh dậy, thì phát hiện trong phòng đã bao trùm một mảng màu tối.
Cô vươn tay sờ soạng lên mặt tủ, mở đèn ngủ lên cho sáng, rồi mệt mỏi chống tay ngồi dậy.
Cầm điện thoại lên xem giờ, thì mới phát hiện lúc này đã là 6 giờ tối.
Mồm miệng Ỷ Thanh Lan khô khốc.
Bây giờ thật chẳng muốn ăn uống gì cả.
Nhưng vì sợ cục cưng trong bụng sẽ bị đói, nên cô cũng miễn cưỡng bước xuống giường, rời khỏi phòng ngủ mà đi tới nhà bếp.
Bởi vì, con hàu Kha Tịch Tuyết đã luộc sẵn từ trước, đem nước cốt cất vào trong tủ lạnh.
Cho nên, bây giờ Ỷ Thanh Lan muốn nấu cháo hàu hạt sen, thì cũng không mất nhiều thời gian.
Cô vo gạo bỏ vào nồi, đổ nước vào rồi đặt lên bếp đun.
Quay lại nhìn điện thoại đặt trên kệ bếp.
Ỷ Thanh Lan lại hơi do dự, nhưng rồi vẫn quyết định cầm điện thoại, nhắn cho Dương Đổng Triệt một tin nhắn.
“Tôi có thể xin nghỉ phép vài hôm không?”
Cô không có đủ dũng khí để gọi cho hắn.
Sợ sau khi nghe thấy giọng nói của người đó, nước mắt của cô sẽ lại rơi.
Dương Đổng Triệt bây giờ vẫn chưa dùng bữa tối, thế mà đã ngồi bên ngoài ban công phòng ngủ uống rượu, rồi một mình gặm nhấm nỗi cô đơn.
Hắn biết Ỷ Thanh Lan rất hận mình, vì hắn đã gây ra cho cô rất nhiều tổn thương.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ, cô sẽ hận hắn tới mức kêu hắn đi chết.
Vừa ngửa cổ uống một hớp rượu, điện thoại đặt trên mặt bàn tự nhiên phát sáng, thu hút sự chú ý của Dương Đổng Triệt.
Hắn vươn tay cầm điện thoại lên, nhìn dòng tin nhắn được gửi đến từ tài khoản Wechat của Ỷ Thanh Lan, đôi mắt đen sâu lập tức híp lại.
Dương Đổng Triệt vội vàng đặt chai rượu trong tay xuống mặt bàn, tập trung dùng hai ngón tay cái gõ tin nhắn trả lời cô.
“Lý do lại là trong người em không được khỏe sao?”
Ỷ Thanh Lan sau khi gửi đi một tin nhắn, lại đặt điện thoại xuống kệ bếp.
Rồi đem nấm cắt làm đôi, đem ngâm nước muối pha loãng.
Nghe thấy tiếng chuông thông báo tin nhắn đến, cô vội vàng lau khô đôi tay đang ướt.
Vơ lấy chiếc điện thoại, xem có phải là hắn nhắn tin đến hay không.
Đọc được dòng tin nhắn trả lời của Dương Đổng Triệt, cô có thể đoán được rằng hắn đang khó chịu.
Ỷ Thanh Lan lại tiếp tục soạn một tin nhắn, rồi gửi cho hắn.
“Tôi mệt thật.”
Hắn vừa uống rượu vừa liếc mắt, đọc tin nhắn mà cô lại vừa gửi qua, đương nhiên là không đồng ý với yêu cầu của cô.
“Em mới vào Tập đoàn, đợt bị trẹo chân đã nghỉ rất nhiều. Tháng này cũng đã nghỉ gần một tuần, hôm nay lại tự ý nghỉ nửa buổi. Tôi không thể cho em nghỉ nữa.”
“Không phải sáng nay em mới mắng tôi, là một người lãnh đạo vô trách nhiệm hay sao? Vậy thì em cũng đừng quên trách nhiệm của mình, cô Ỷ Thanh Lan.”
Cho cô nghỉ phép, đối với Dương Đổng Triệt chỉ là chuyện nhỏ.
Cơ bản là hắn muốn nhìn thấy cô, nên mới không cho cô nghỉ phép mà thôi.
Câu trả lời này của Dương Đổng Triệt, cô cũng đã đoán được từ trước, nhưng chỉ là vẫn cố chấp muốn xin nghỉ.
“Vậy... ngày mai anh không cần đến đón tôi đâu. Tôi có thể tự đi làm được. Dù sao cũng sắp đến ngày ra toà rồi, sớm muộn gì mọi người cũng biết chuyện chúng ta ly hôn thôi.”
“Cho nên... tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải giấu nữa.”
Chỉ ít ngày nữa thôi, Ỷ Thanh Lan và hắn sẽ đường ai nấy đi, sẽ chỉ còn là quan hệ công việc mà thôi.
Lần này... Dương Đổng Triệt tự nhiên lại đồng ý.
“Được. Tuỳ em.”