Không chỉ riêng gì bà bầu, mà bất cứ một ai đang ở trong tình trạng, tâm lý không ổn định.
Tức giận, đau lòng đến mất kiểm soát, thì đều không ý thực được lời nói, cùng việc làm của mình.
Huống hồ, phụ nữ mang thai thì lại càng nhạy cảm hơn người bình thường.
Họ luôn cảm thấy buồn bã, không thoải mái.
Hay chán nản, bực tức một cách vô cớ.
Đặc biệt là rất dễ khóc.
Lúc này thì Ỷ Thanh Lan không còn ngăn cản được, những dòng nước mắt rơi xuống, làm ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp.
Có thể trong tiềm thức, cô vẫn còn nghĩ đến chuyện tha thứ cho Dương Đổng Triệt.
Nhưng trong lúc tâm trí rối loạn, lời nào cô cũng có thể nói ra.
Mà không cần quan tâm đến chuyện, hắn sẽ phản ứng ra sao, khi nhìn thấy cô làm loạn trước mặt hắn.
Bây giờ, ngoại trừ đứa bé trong bụng.
Ỷ Thanh Lan không còn biết bản thân mình muốn gì, cần gì nữa.
Cô chỉ theo bản năng bộc lộ sự tức giận với hắn, thông qua việc nhắc lại những chuyện khiến bản thân đau lòng, tủi thân trong quá khứ.
- Còn anh đừng nói đến bốn từ “nhà của chúng ta.” Tôi và anh chưa bao giờ là một đôi vợ chồng đúng nghĩa.
- Cho nên, ngôi biệt thự kia do anh đứng tên, thì chỉ là nhà của anh, không phải nhà của tôi.
- Trước đây như vậy, bây giờ vẫn thế, và sau này cũng mãi mãi là như vậy.
Bây giờ, Ỷ Thanh Lan mới bất chợt nhận ra rằng, ngôi biệt thự mà trước kia cô sống cùng Dương Đổng Triệt.
Thực tế, chỉ là một cái lồng giam được thiết kế một cách đẹp đẽ.
Còn cô của trước đây, nếu không phải là một con chim bị hắn đem nhốt trong lồng.
Thì cũng chỉ là một người hầu của Dương Đổng Triệt mà thôi.
Hắn vốn là người không giỏi khắc chế cảm xúc.
Có thể cố gắng dịu dàng với Ỷ Thanh Lan từ nãy đến giờ, mặc cho cô liên tục chỉ trích hắn.
Là Dương Đổng Triệt đã kiềm chế hết sức rồi.
Nhẹ nhàng với cô không được, hắn cũng bắt đầu nổi nóng.
- Thanh Lan, em bị làm sao vậy? Tên Phó Kiến Đằng đó là cái thá gì, mà để em phải vì cậu ta đến đây chất vấn tôi chứ?
- Mấy ngày qua, quan hệ giữa chúng ta không phải đã tốt hơn trước, rất nhiều rồi hay sao?
Mới hôm qua thôi, khi Dương Đổng Triệt tỏ tình với Ỷ Thanh Lan.
Hỏi cô có muốn tiếp tục làm vợ của hắn, làm Phu nhân Chủ tịch Tập đoàn Xuân Loan hay không.
Cô còn không thẳng thừng từ chối.
Thế mà bây giờ, lại nói sẽ không bao giờ cùng hắn hàn gắn lại.
Cũng không bao giờ tin hắn nữa.
Thái độ của Ỷ Thanh Lan, tự nhiên trở nên gay gắt như thế này.
Không phải tại Phó Kiến Đằng thì tại ai?
- Vì Phó Kiến Đằng nên em mới không muốn cho tôi cơ hội sửa sai, cũng như bù đắp cho em, phải không?
Cô lại nở nụ cười, nhưng lại cười một cách chua chát, tới nỗi ra cả nước mắt.
- Dương Đổng Triệt, anh quên rồi sao? Chính anh là người lựa chọn Phó Kiến Đằng cho vai diễn Lục Viễn Thần, cũng chính anh là người sắp đặt cho tôi và Phó Kiến Đằng gặp nhau.
- Anh là Chủ tịch. Thử hỏi nếu anh không đồng ý, ai dám ký hợp đồng với anh ta?
- Anh để cho Phó Kiến Đằng có cơ hội tiếp xúc với tôi, rồi lại lấy anh ta ra làm cái cớ. để ghen tuông rồi hành hạ tôi.
- Dương Đổng Triệt, anh không thấy bản thân mình quá nực cười hay sao?
- Bây giờ, anh có tư cách gì mà chất vấn chuyện giữa tôi và Phó Kiến Đằng chứ?
- Bớt đi một Phó Kiến Đằng thì cũng không thể thay đổi, những chuyện mà anh đã làm với tôi đâu.
- Những ngày qua, anh nghĩ tôi thật sự ổn sao? Sai rồi!
- Tôi không nói gì, không có nghĩa là sẽ tha thứ cho anh, cũng như cùng anh bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Ỷ Thanh Lan ngửa mặt lên trần nhà, cố gắng điều tiết lại cảm xúc, cũng như kiềm chế sự đau rát ở vùng mắt vì khóc quá nhiều.
Rồi lại nhìn thẳng vào mặt Dương Đổng Triệt mà nói.
- Những ngày qua, tôi cố gắng đến Tập đoàn, là vì không muốn chuyện giữa tôi và anh, làm ảnh hưởng đến người khác.
- Nhưng thật không ngờ, anh lại vì sự ích kỷ và thù oán cá nhân, mà đuổi việc Phó Kiến Đằng.
- Chủ tịch Dương Đổng Triệt à! Bây giờ, trong mắt tôi, anh không chỉ là một người đàn ông tồi. Mà còn là một người lãnh đạo vô trách nhiệm.
Nghe cô nói đến đây, hắn dường như không thể nào chịu đựng được nữa.
Vội vàng vươn tay kéo cơ thể của Ỷ Thanh Lan, ôm trọn vào trong lòng.
- Thanh Lan, tôi biết từ đầu đến cuối đều là tôi sai. Là vì sự ghen tuông mù quáng của tôi, đã khiến em chịu nhiều ấm ức.
- Nhưng mà... em có thể cho tôi một cơ hội để sửa chữa lại sai lầm. Cũng như dùng phần đời còn lại của mình, để bù đắp lại cho em được không, Thanh Lan?
- Đừng rời xa tôi! Cầu xin em đấy! Tôi không thể nào sống mà không có em.
Cũng chẳng hiểu tại sao dạo này, Dương Đổng Triệt lại dễ xúc động như vậy.
Cô chỉ mới nói có mấy câu, mà hai mắt của hắn đã đỏ hoe.
Hiện tại, hắn đã từ mặt Dương Gia Đông.
Dương Đổng Triệt chỉ còn một mình Ỷ Thanh Lan, là chỗ dựa duy nhất.
Cũng là người hắn có thể tin tưởng tuyệt đối.
Cho nên, hắn không thể để mất cô.
Có những nỗi đau, không có từ ngữ nào có thể bao quát hết.
Giống như trái tim của Dương Đổng Triệt, đang quặn thắt bây giờ vậy.
Ỷ Thanh Lan khó chịu vùng vẫy trong vòng tay hắn.
Dùng toàn bộ sức lực của một bà bầu, mà đẩy Dương Đổng Triệt ra.
Tới khi hai người tách ra khỏi nhau, cô lại vung tay giáng cho hắn thêm một cái bạt tai, giọng nói càng thêm gắt gỏng.
- Không sống được nữa thì anh đi chết đi. Còn không thì hãy sống trong sự đau khổ, dằn vặt cả đời.
- Đây là cái giá mà anh phải trả, cho những gì mà anh đã gây ra cho tôi.
Vừa nói dứt lời, không để Dương Đổng Triệt kịp có cơ hội phản ứng lại.
Ỷ Thanh Lan vội chạy đến mở cửa, bước ra khỏi phòng.
Biết hắn đuổi theo, nên sau khi ra ngoài, cô đã nhanh tay đóng cửa lại.
Làm cho trán của Dương Đổng Triệt, bị đập mạnh vào bề mặt của cánh cửa gỗ.
Ỷ Thanh Lan chạy đến khu vực cầu thang máy.
Nhân lúc có người vừa bước ra, cửa thang máy chưa đóng lại.
Cô vội đi vào rồi nhấn nút. cho thang máy đi xuống tầng trệt.
Sau khi phần trán bị đập vào cánh cửa.
Dương Đổng Triệt cảm thấy đầu óc choáng váng, vội vàng lùi lại phía sau vài bước.
Cho tới khi tỉnh táo trở lại, hắn cũng vội mở cửa lao ra khỏi phòng.
Nhìn thấy cửa thang máy đã đóng lại.
Dương Đổng Triệt hoảng loạn liên tục bấm vào nút mở cửa thang máy, nhưng đều vô ích.
Thấy thế, hắn vội vàng chạy xuống lầu dưới bằng đường cầu thang bộ.
Hắn không ngờ lần này, Ỷ Thanh Lan lại tuyệt tình với hắn như vậy.
Nhưng hắn vẫn sẽ không bao giờ từ bỏ, việc theo đuổi cô đâu.
Cửa thang máy vừa mở ra, Ỷ Thanh Lan vội vàng chạy ra khỏi Tập đoàn.
Vẫy một chiếc taxi dừng lại, rồi nhanh chóng mở cửa ngồi vào trong xe, thuận tay đóng cửa lại.
Vừa xuống tới sảnh, Dương Đổng Triệt nhìn thấy cô chạy ra ngoài.
Hắn vội đuổi theo, nhưng mà vẫn chậm hơn cô một bước.
Bởi vì sau khi lên xe, Ỷ Thanh Lan đã vội thúc giục Tài xế, mau chóng lái xe rời khỏi cổng Tập đoàn.
Dương Đổng Triệt đứng ở lề đường, nhìn chiếc taxi lao đi như gió.
Cũng không có ý định ngoan cố đuổi theo nữa.
Hắn nghĩ cô cần có thời gian, để bình tĩnh lại.
Dương Đổng Triệt cầm điện thoại, gọi cho Vệ sĩ thân cận.
Vừa xoay người quay vào bên trong Tập đoàn, vừa cẩn thận dặn dò.
- Để ý Thanh Lan cho tôi.