- Thưa Chủ tịch, ở dưới sảnh có một cô gái tên Hà Tiên. Tự xưng là cháu gái của Chủ tịch, nói muốn gặp anh.
- Không biết là anh có muốn gặp không ạ?
Thấy Dương Đổng Triệt có động thái bắt máy, người ở quầy lễ tân liền nhanh chóng báo cáo, tình hình phía dưới tầng trệt.
Hay tin hắn là Chủ tịch của Tập đoàn Xuân Loan, Dương Đổng Triệt biết ngay sớm muộn gì, Hà Tiên cũng chạy đến đây tìm hắn.
Trùng hợp, hắn cũng đang tính tìm cô ta để hỏi tội.
Bây giờ cô ta lại tự dẫn xác đến.
Vậy thì gặp thôi.
- Để cô ta lên phòng tôi.
Được sự cho phép của Dương Đổng Triệt, Hà Tiên hí hửng bước vào bên trong thang máy, nhấn nút cho thang máy chạy lên lầu trên.
Khi đang lạc bước trong dãy hành lang của tầng số 8, Hà Tiên bắt gặp Ỷ Thanh Lan đang đi ngược hướng với mình.
Đôi môi đỏ chói lập tức nở một nụ cười mỉa.
- Mợ nhỏ, xin chào!
Cho đến ngày hôm nay, Ỷ Thanh Lan vẫn không có cách nào tập trung vào công việc.
Khi cô đang thẫn thờ đi bộ trong dãy hành lang, lại bị giọng nói quen thuộc kia làm cho bừng tỉnh.
Ỷ Thanh Lan vốn không có ý định tiếp chuyện cô ta, tính cứ thế lướt qua nhưng lại bị Hà Tiên cố tình chặn mất lối đi.
- Ấy ấy, sao gặp con cháu mà sao mợ lại phớt lờ như vậy chứ?
Cô nâng mi mắt nhìn thẳng mặt Hà Tiên, lạnh lùng hỏi.
- Cô muốn gì? Nói nhanh đi. Tôi không có dư thời gian để đứng đây, nói mấy chuyện vô bổ với cô đâu.
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, khi được Dương Đổng Triệt cho lên phòng làm việc của hắn.
- Sao mợ không hỏi tôi đến đây làm gì?
Hà Tiên đến đây làm gì thì là việc của cô ta.
Liên quan gì đến cô mà cô phải hỏi kia chứ?
Ỷ Thanh Lan nghĩ như thế, nhưng vẫn thuận theo ý cô ta mà hỏi.
- Vậy cô đến đây làm gì?
Cô ta lại không có chút liêm sỉ, mà nói với cô bằng một giọng điệu mang đầy vẻ khiêu khích.
- Tôi ấy à? Tôi đến đây để quyến rũ chồng cô đấy.
Hà Tiên làm sao mà biết được, chuyện cô cùng Dương Đổng Triệt sắp ly hôn rồi.
Ỷ Thanh Lan bây giờ căn bản là không còn để tâm, đến những người phụ nữ bên cạnh hắn nữa rồi.
Thái độ của cô đối với cô cháu gái này của Dương Đổng Triệt, vẫn lạnh nhạt như cũ.
- Cô hết chuyện để nói chưa? Nếu hết rồi thì tôi đi trước đây.
Ỷ Thanh Lan định bỏ đi, nhưng lại bị Hà Tiên nắm lấy cánh tay giữ lại.
Cô ta hết sức ngạc nhiên, càng không vui vẻ gì khi thấy cô không hề tức giận, đối với lời khiêu khích của cô ta.
- Cô không ghen sao?
Ỷ Thanh Lan mạnh mẽ hất tay Hà Tiên ra, làm cho cô ta trở tay không kịp, xém chút té xuống sàn nhà đá hoa cao cấp.
- Tôi là chính thất, còn cô chỉ là hạng tiểu tam. Rõ ràng biết chồng tôi không thích mình, nhưng vẫn mặt dày chạy đến tận đây.
- Chồng tôi là một người đàn ông tài hoa như vậy. Xung quanh không thiếu loại trà xanh, ôm vọng tưởng có thể cướp vị trí Đại thiếu Phu nhân Dương gia của tôi. Nếu tôi ghen thì chính là sẽ ghen không hết.
- Tại sao tôi lại phải ghen với cô, trong khi tôi biết rất rõ Đổng Triệt sẽ không bao giờ yêu cô?
Ỷ Thanh Lan không quên nói thêm một câu cuối, đảm bảo cho Hà Tiên tức đến già.
- Với lại... cô nghĩ bản thân cô xứng để tôi phải ghen với cô sao?
Dứt lời, cô cố tình huých mạnh vào vai Hà Tiên một cái, rồi mới ung dung rời khỏi.
Cho tới khi đến một góc khuất, có bức tường che chắn.
Ỷ Thanh Lan mới đưa tay lên xoa xoa bụng bầu của mình, nhỏ giọng nói.
- Bảo bối, vừa rồi mẹ huých vào người cô gái kia, không làm con đau chứ?
Cô cứ thế bỏ đi, để lại Hà Tiên đứng ở một chỗ nhìn theo với đôi mắt rực lửa.
Cô ta lại tức giận dậm chân, dậm tay.
- Ỷ Thanh Lan, cứ chờ mà xem. Rồi sẽ có ngày tôi đá cô ra khỏi nhà của Dương Đổng Triệt.
[...]
Hà Tiên rất nhanh đã tìm được đến phòng của Dương Đổng Triệt.
Cô ta ở bên ngoài gõ cửa phòng mấy cái, từ trong phòng đã vọng ra giọng nói của hắn.
- Mời vào!
Nghe thấy giọng nói của Dương Đổng Triệt, Hà Tiên chủ động đẩy cửa bước vào trong phòng, không quên đóng cửa lại.
Cô ta bước tới trước bàn làm việc nơi hắn đang ngồi, nở một nụ cười tươi tắn.
- Cậu...!
Bởi vì, hôm nay tới tìm Dương Đổng Triệt, nên Hà Tiên cố tình ăn mặc gợi cảm.
Với chiếc áo hai dây đan chéo sau lưng, vòng một khoét sâu quyến rũ, kèm chân váy ngắn bó sát, đính kim sa lấp lánh, tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp.
Hắn thừa biết Hà Tiên hôm nay đến đây, mục đích chính là để ve vãn hắn.
Chứ loại người như cô ta thì có việc gì quan trọng chứ?
Thế là Dương Đổng Triệt cũng không vòng vo, mà vào thẳng vấn đề chính.
- Hôm trước cô đến Dương gia, đã nói gì với Thanh Lan?
Bình thường hắn vẫn gọi Hà Tiên là “Tiên Tiên”.
Hôm nay, tự nhiên lại đổi cách gọi, còn ngay lập tức hỏi chuyện liên quan đến Ỷ Thanh Lan.
Cô ta cũng đoán được hắn có vẻ như, đang không hài lòng về cô ta.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi gặp Ỷ Thanh Lan ở bên ngoài, bị cô mỉa mai.
Bây giờ, lại bị Dương Đổng Triệt chất vấn.
Hà Tiên càng thêm bực tức trong lòng.
Bất quá... ngoài mặt vẫn cố tỏ ra như không có gì, lại hỏi ngược hắn một câu.
- Vậy mợ Lan đã nói gì về con trước mặt cậu?
Dương Đổng Triệt khó chịu ra mặt, kiên nhẫn đáp.
- Tôi đang hỏi cô. Trả lời câu hỏi của tôi.
Hà Tiên cũng không ngu ngốc tới mức nói cho hắn biết, rằng hôm đó cô ta tới tìm Ỷ Thanh Lan, để nói mấy lời khiêu khích.
Thế nhưng cô ta cũng biết rằng, Ỷ Thanh Lan chắc chắn đã nói gì đó với Dương Đổng Triệt.
Cho nên, hắn mới chất vấn cô ta.
Thành ra, Hà Tiên có hơi ấp úng khi trả lời câu hỏi của hắn.
- Con... hôm đó con chỉ là tới hỏi thăm sức khỏe của mợ Lan mà thôi.
Nhìn qua thái độ của Hà Tiên khi đáp lời mình.
Dương Đổng Triệt biết ngay là cô ta đang nói dối.
Nếu không có tật giật mình, tại sao cô ta phải tỏ ra lúng túng thế kia?
Vả lại... Ỷ Thanh Lan cũng chẳng có lý do gì để nói dối hắn, rằng Hà Tiên tự thừa nhận chuyện cô ta yêu hắn cả.
- Thế sao? Nhưng mà Thanh Lan lại nói với tôi, rằng cô đến nói với cô ấy là cô yêu tôi.
- Chẳng những thế, lần ở nhà tôi chính là cô đã xúc phạm Thanh Lan cùng mẹ của cô ấy, nên cô ấy mới đánh cô.
- Chứ thực tế, chẳng có chuyện ghen tuông gì ở đây cả.
Bị Dương Đổng Triệt vạch trần, cô ta lập tức hoảng loạn.
Nhưng rồi cố trấn tĩnh lại bản thân, mà bày ra vẻ mặt ấm ức.
Chạy đến chỗ hắn đang ngồi, vươn hai tay ôm lấy cánh tay hắn.
- Không phải như thế. Là mợ Lan đổ oan cho con. Cậu phải tin con! Con không có làm như vậy đâu.
Lần này, hắn không nể mặt Hà gia nữa.
Dứt khoát hất tay Hà Tiên ra, lạnh lùng nói.
- Cô nghĩ tôi sẽ tin vợ tôi hay là tin cô?
- Còn nữa, tôi cũng đã biết chuyện cô chính là người đứng sau giật dây, để đám Nhà báo lên bài bóc mẽ về lý do có hôn lễ của tôi và Thanh Lan, cũng như về gia cảnh của cô ấy.
Nghe lời buộc tội này từ Dương Đổng Triệt, Hà Tiên lại bị một phen giật mình, cô ta sợ hãi lập tức lùi lại.
- Chuyện... chuyện này làm sao cậu lại biết...?
Cô ta nghĩ ngợi gì đó, rồi lại vội vàng nhìn hắn hỏi.
- Có phải lại là mợ Lan nói với cậu chuyện này hay không?
- Cậu đừng nghe mợ ấy nói. Con thật sự không có làm chuyện đó mà.
Thấy Hà Tiên lùi lại vài bước, Dương Đổng Triệt lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt cô ta.
Rồi từng bước dồn ép cô ta, vào kệ tủ trưng bày gốm sứ trong phòng, tiện tay bóp cổ cô ta.
- Cô quên tôi là ai rồi sao? Dựa vào danh nghĩa Chủ tịch Tập đoàn Xuân Loan, với những mối quan hệ của tôi ở trong giới truyền thông. Cô nghĩ tôi không có cách tra ra mọi chuyện hay sao?
Hắn đẩy ngã Hà Tiên xuống dưới sàn nhà, lại dùng đế giày da đen bóng nhẫy, dẫm lên mu bàn tay phải của cô ta.
Còn không quên giày xéo qua lại vài cái, khuôn mặt bao phủ sự lạnh lùng, tàn độc đến cùng cực.
Dương Đổng Triệt cũng từng đối xử với Ỷ Thanh Lan như vậy.
Cho nên, Hà Tiên chẳng là gì để mà hắn không dám làm cả.
- Dám động đến tôi và người phụ nữ của tôi. Xem ra, là cô muốn chết?