Thấy không khí trong phòng phút chốc trở lên căng thẳng, hắn nhanh chóng đổi một chủ đề khác.
Với hy vọng lần này, có thể hoá giải được hiểu nhầm lúc trước.
- À, tôi có chuyện cần nói rõ ở trước mặt em. Chờ tôi một chút!
Dứt lời, Dương Đổng Triệt đứng dậy, đi tới vị trí bàn làm việc, cầm điện thoại bàn gọi cho Trợ lý.
- Alo, tìm Ngân Xuyên cùng Lam Điềm lên phòng gặp tôi.
Hắn nói hết lời thì cũng lập tức cúp máy.
Ỷ Thanh Lan nghe thấy Dương Đổng Triệt, không biết là phân phó ai tìm hai người kia cho hắn.
Cô nghĩ hắn muốn trả đũa Ngân Xuyên cùng Lam Điềm, vì chuyện lúc trước.
Liền không tránh khỏi lo lắng mà gặng hỏi.
- Triệt, anh muốn làm gì?
Hắn quay lại ngồi xuống vị trí ghế sofa đối diện cô, trên môi xuất hiện một nụ cười thú vị, chậm rãi đáp.
- Lát nữa em sẽ biết.
Đáng lẽ ra thời hạn thực tập của Sinh viên trong Tập đoàn, đã hết từ trước khi tổ chức tiệc mừng Xuân Loan tròn 6 năm thành lập.
Nhưng Dương Đổng Triệt lại cố tình, kéo dài thời gian thực tập thêm một tháng nữa, chính là chờ ngày hôm nay.
Sự tò mò của Ỷ Thanh Lan kéo dài không được bao lâu, thì bên ngoài phòng đã vang lên tiếng gõ cửa.
Dương Đổng Triệt lại thản nhiên vắt chéo chân, hai lòng bàn tay đan vào nhau, nhìn về phía cửa ra vào mà nói.
- Vào đi!
Nhận được sự chấp thuận, Phùng Đăng đẩy cửa bước vào trong phòng.
Theo sau anh ta là Ngân Xuyên cùng cô bạn Lam Điềm, với vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng, bất an.
Trợ lý Phùng Đăng hướng đến Dương Đổng Triệt, chắp hai tay phía trước, cung kính cúi đầu.
- Thưa Chủ tịch, tôi đã đưa bọn họ tới.
Mặc dù tất cả Thực tập sinh vào Tập đoàn cùng một đợt với Ỷ Thanh Lan, đã được ký kết hợp đồng, còn không thì cũng buộc phải rời khỏi Xuân Loan rồi.
Nhưng chỉ riêng hai người này thì Dương Đổng Triệt chưa cho ký hợp đồng.
Nhưng lại đặc biệt kêu bộ phận Nhân sự giữ bọn họ lại.
Với những việc mà bọn họ đã làm đối với hắn cùng Ỷ Thanh Lan, cũng như động thái giữ người lại của Dương Đổng Triệt.
Lam Điềm cùng Ngân Xuyên bây giờ đều có chung một tâm lý, đó là sợ hắn sẽ gây khó dễ cho bọn họ.
Dương Đổng Triệt nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn hai cô gái đang đứng trước mặt, trực tiếp ra lệnh.
- Bây giờ, tôi cho hai người hai sự lựa chọn.
- Một là ở trước mặt Thanh Lan nói ra toàn bộ sự thật, chuyện hôm đó ở cầu thang bộ.
- Còn không thì tôi sẽ khiến cho hai người sau khi rời khỏi đây, cũng không còn đường tồn tại ở trong cái giới giải trí này.
Nghe hắn nói ra yêu cầu, Ngân Xuyên không dám chậm trễ một giây nào, run rẩy đáp.
- Thưa Chủ tịch, em xin lỗi! Là do em có mắt không tròng, không nhìn thấy núi Thái Sơn, mạo phạm đến Chủ tịch. Mong Chủ tịch rộng lòng bỏ qua cho em.
Cô ta không quên quay sang nhìn Ỷ Thanh Lan, lên tiếng thanh minh thay cho Dương Đổng Triệt.
- Thanh Lan, chuyện lần trước mình với Chủ tịch ở cầu thang bộ, đều là lỗi của mình.
- Là do mình ghen tị, khi thấy cậu được đảm nhiệm vai nữ chính trong bộ phim Nợ Tình. Nên đã cùng Lam Điềm cố tình dàn cảnh, để đổ oan cho Chủ tịch. Nhằm li gián quan hệ giữa cậu và Chủ tịch.
- Đều là do mình không tốt! Mong cậu đừng trách Chủ tịch nữa.
Lam Điềm cũng không dám im lặng, mà cũng rối rít cầu xin.
- Phải... phải... mọi chuyện từ đầu đến cuối đều do Ngân Xuyên là chủ mưu. Em chỉ là bị cô ta lôi kéo, mới lỡ vu oan cho Chủ tịch.
- Nếu như em biết anh là Chủ tịch, có cho thêm tiền em cũng không dám làm như vậy.
- Em thành thật xin lỗi Chủ tịch và Phu nhân! Mong Chủ tịch niệm tình lần đầu em phạm lỗi mà bỏ qua, đừng triệt đường phát triển sự nghiệp trong giới giải trí của em.
- Nếu không thì em chết mất ạ!
Ỷ Thanh Lan ngây người nhìn hai người kia, chỉ vì một lời nói của Dương Đổng Triệt mà chủ động cầu xin.
Hơn nữa, thái độ còn khác xa so với những ngày đầu, khi cô mới gặp hai người họ.
Nhưng mà... tại sao chuyện Dương Đổng Triệt từng cưỡng bức Ngân Xuyên, bây giờ lại biến thành cô ta cùng Lam Điềm, cố tình dàn cảnh để đổ oan cho hắn?
Giống hệt lời nói dối của cô lúc trước, khi ở trước mặt Orla bảo vệ hắn rồi?
Nghĩ đến đây, Ỷ Thanh Lan lập tức lại quay sang nhìn Dương Đổng Triệt.
Rốt cuộc là hắn bị gài bẫy thật.
Hay là hắn đã dùng chức quyền của mình, để ép hai người này phải đổi trắng thay đen đây?
Động vào Dương Đổng Triệt hay người phụ nữ của hắn, thì cũng coi như bọn họ động vào ổ kiến lửa rồi!
Hắn đợi ngày mình được minh oan đã lâu rồi!
Bây giờ, không quay hai người này như chong chóng thì thật không vui!
- Tôi sẽ không triệt đường sống của hai người, nhưng với điều kiện là hai người phải làm được một việc.
Tất cả mọi chuyện Dương Đổng Triệt đều đã sắp đặt từ trước, cho nên bây giờ thản nhiên quay ra hỏi Phùng Đăng.
- Cái tôi kêu cậu làm, cậu đã làm xong chưa?
Trợ lý của hắn vẫn một mực giữ thái độ kính cẩn mà đáp.
- Thưa Chủ tịch, việc anh giao em không dám chậm trễ. Bây giờ em sẽ lập tức đi lấy cho anh ngay.
Phùng Đăng cúi đầu rồi xoay người bước ra ngoài, rất nhanh đã quay lại với hai tấm bảng được làm bằng chất liệu Alu, bên trên có in dòng chữ.
“Tôi thành thật xin lỗi Chủ tịch Tập đoàn Xuân Loan, vì đã dàn cảnh để vu oan cho ngào với tội danh cưỡng bức Thực tập sinh. Tôi xin hứa lần sau sẽ không dám vu oan cho bất kỳ người nào nữa.”
Dương Đổng Triệt nhìn tấm bảng mà Trợ lý đem đến, hài lòng mà quay lại nói với Lam Điềm cùng Ngân Xuyên.
- Bây giờ, hai người cầm theo tấm bảng này, đến đứng ở nơi đông người qua lại nhất trên phố Vương Phủ Tỉnh và Wangfujing. Mỗi nơi đứng đủ 10 ngày, mỗi ngày đứng 8 tiếng đồng hồ.
- Tôi sẽ cử người giám sát hai người. Nếu làm đúng theo yêu cầu của tôi, thì sau 20 ngày nữa hai người có thể rời khỏi Tập đoàn này.
Phụt!
Nghe được yêu cầu quái đản của hắn, cũng như đọc được dòng chữ trên hai tấm bảng kia.
Ỷ Thanh Lan cảm thấy rất buồn cười, nhưng vẫn phải cố nhịn để giữ vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể.
Làm tới tận mức này, xem ra lần trước Dương Đổng Triệt thật sự, bị Ngân Xuyên cùng Lam Điềm gài bẫy rồi.
Thật không ngờ, một Thiếu gia vô cùng thông minh như hắn, mà có tới hai lần bị phụ nữ dụ vào tròng.
Ngân Xuyên cùng Lam Điềm thật sự rất kinh hãi, khi biết được Dương Đổng Triệt lại chơi ác đến mức này.
Bây giờ mà bọn họ cầm tấm bảng này, đến đứng ở nơi có đông người qua lại nhất trên hai con phố đi bộ.
Thế thì bọn họ còn mặt mũi nào, mà nhìn người khác nữa đây?
Làm như vậy thật sự rất mất mặt!
Ngân Xuyên cùng Lam Điềm dĩ nhiên là không muốn làm.
Ngân Xuyên nhìn Dương Đổng Triệt ấp úng nói.
- Chuyện này...
Nhìn điệu bộ của hai người kia, hắn cũng đoán được bọn họ không muốn làm.
Bởi vì làm như thế kia sẽ rất xấu hổ!
Nhưng mà thế thì sao chứ?
Không phải bọn họ cũng từng khiến hắn phải xấu mặt hay sao?
Dương Đổng Triệt mà phải xấu mặt một, thì hắn sẽ bắt bọn họ phải xấu mặt hơn mình gấp trăm ngàn lần.
- Sao, không muốn làm? Vậy được, bây giờ hai người có thể rời khỏi đây.
- Nhưng mà khi hai người bước ra khỏi căn phòng này rồi, tôi sẽ không chỉ phong sát hai người trong toàn ngành Truyền thông. Mà ngay cả khi hai người làm trái ngành, tôi cũng sẽ phá hết.
Lam Điềm cùng Ngân Xuyên nghe hắn nói thế thì lại sợ, không hẹn mà cùng lên tiếng nói.
- Không... em làm.
Lần này, hắn có vẻ tương đối hài lòng, nhưng vẫn tỏ ra nghiêm khắc với hai cô gái kia.
- Thế còn không mau đi làm việc của mình đi?
Hai người kia một lần nữ,bị Dương Đổng Triệt doạ cho tái xanh mặt mày.
Vội vàng cầm lấy tấm bảng trên tay Phùng Đăng, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Phùng Đăng cảm thấy ở đây bây giờ, đã không còn việc của mình nữa.
Lại hướng đến sếp của mình, một lần nữa cúi đầu.
- Nếu Chủ tịch không còn gì cần dặn dò. Vậy em xin phép ra ngoài làm việc.
Đợi khi trong phòng lại chỉ còn có hai người, hắn thấy Ỷ Thanh Lan cứ nhìn mình chằm chằm, tới nỗi còn không chớp mắt.
Thì lại tức khắc trở về dáng vẻ ôn hoà.
- Sao lại nhìn tôi như vậy? Hôm nay tôi đâu có làm gì phạm pháp đâu.