Không phủ nhận, lại cho đó là điều hiển nhiên.
Vậy chẳng phải hắn đang ngấm ngầm thừa nhận, những chuyện kia là do mình làm hay sao?
Nhưng... Dương Đổng Triệt làm như vậy để làm gì?
Trả thù thay cho cô?
Hay hắn chỉ đang muốn thể hiện uy quyền của mình?
- Nhưng... như vậy rất dã man. Nếu để Cảnh sát biết được, anh có khả năng phải ngồi tù đấy.
- Tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với họ như vậy? Không phải họ là cấp dưới của anh sao?
Dương Đổng Triệt đứng dậy, chuyển chỗ ngồi đến chiếc ghế sofa dùng để tiếp khách trong phòng.
Hắn vẫn không tỏ ra sợ hãi, khi nghe Ỷ Thanh Lan nhắc đến Cảnh sát.
Ngược lại, còn ung dung rót một chén trà.
Đôi chân thẳng dài được phủ một lớp vải kaki, thoải mái vắt chéo lên nhau.
Hắn nâng chén trà ấm đưa lên miệng uống một ngụm, rồi mới nghiêng đầu nhìn cô đáp.
- Cấp dưới hay cấp trên gì, tôi không cần biết. Chỉ cần động vào vợ của Dương Đổng Triệt này, thì đều không có kết quả tốt đẹp. Tôi ra tay như vậy còn nhẹ nhàng đấy.
- Tán Đình Mặc dám có ý nghĩ cưỡng bức em, nên tôi cho người cắt “của quý” của cậu ta. Xem lần sau, cậu ta còn dám chạm vào người em nữa không.
- Còn về Orla, tay nào của cô ta cầm chai trà sữa đổ lên đầu em, tôi cho người đánh gãy cái tay đó. Tôi không cho người chặt đứt cả cánh tay của cô ta, đấy đã là nể mặt cô ta lắm rồi!
- Vì em... tôi không ngại vào nhà đá bóc lịch đâu.
- Mà... chẳng phải tay của Orla đã tháo bột, “cậu nhỏ” của Tán Đình Mặc đã được phẫu thuật định hình lại rồi hay sao?
- Tôi cho người hành hung bọn họ, rồi lại dưới danh nghĩa của Tập đoàn, sai người thanh toán toàn bộ viện phí cho bọn họ. Vậy chẳng phải tôi với bọn họ coi như huề rồi hay sao?
- Mà cho dù Cảnh sát có vào cuộc đi chăng nữa, cũng không thể tra ra tôi là kẻ chủ mưu của hai chuyện kia đâu.
Dương Đổng Triệt vươn người ra phía trước, đặt chén trà xuống mặt bàn kính, đứng dậy đi tới trước mặt cô.
- Yên tâm đi! Tôi tuyệt đối sẽ không để em mang danh, vợ của tội phạm ngồi trong tù đâu.
Cho dù Cảnh sát thật sự tra ra được, hắn cũng sẽ có cách để bịt miệng bọn họ.
Rồi hắn vươn tay kéo tay Ỷ Thanh Lan, tới chỗ mình vừa ngồi uống trà, đẩy cô ngồi xuống ghế sofa.
- Nào nào, đến đây ngồi uống trà với tôi đi.
Thật không ngờ, Dương Đổng Triệt khi nói đến chuyện sai trái mà mình đã làm, lại có thể bình thản đến như vậy.
Biết là hắn đã làm chuyện trái Pháp luật, nhưng có lẽ Ỷ Thanh Lan sẽ chẳng có đủ can đảm, để tố cáo hắn với Cảnh sát.
Dương Đổng Triệt cho người hành hung người khác, là vì muốn đòi lại công bằng cho cô.
Sao cô có thể bán đứng cha của đứa con trong bụng mình chứ?
Ngay cả khi hắn bạo hành cô, Ỷ Thanh Lan còn không có đủ can đảm để báo Cảnh sát.
Huống hồ là Dương Đổng Triệt cho người ra tay với Tán Đình Mặc và Orla, là đang trừng trị kẻ xấu.
Với lại, hai người kia cũng không bị ảnh hưởng đến tính mạng.
Ỷ Thanh Lan có thể xin một lần làm trái Pháp luật hay không?
Nhưng mà khoan đã!
Tán Đình Mặc chưa bao giờ có ý định cưỡng bức cô ở trong Tập đoàn.
Dương Đổng Triệt nói như thế kia, tức là hắn biết chuyện cô bị người của Tán Đình Mặc bắt cóc, rồi đưa đến vùng ngoại ô sao?
Ỷ Thanh Lan tròn mắt nhìn hắn.
- Anh... anh biết chuyện tôi xém chút bị Tán Đình Mặc làm nhục?
Dương Đổng Triệt rót cho cô một chén trà, khi nghe câu hỏi của cô, hắn mới từ từ ngẩng đầu lên.
- Ừ... cái lần em nói mình bị bắt cóc. Ngay ngày hôm sau, tôi đã biết người muốn cưỡng bức em là Tán Đình Mặc.
Hắn từ phía đối diện đi tới trước mặt Ỷ Thanh Lan, ngồi xổm xuống dưới sàn nhà.
Vươn hai tay nắm lấy tay cô, vẻ mặt thành tâm hối lỗi, hắn nói.
- Tôi xin lỗi vì trước đây rất nhiều lần đã không tin tưởng em! Khiến cho em chịu nhiều tổn thương, về cả mặt thể xác lẫn tinh thần.
- Tôi hứa sẽ dùng phần đời còn lại của mình, để bù đắp cho em.
Cô hiểu rồi!
Lý do khiến Dương Đổng Triệt lần trước cưỡng bức cô, nhưng chỉ tối hôm sau thái độ lập tức lại dịu xuống, còn chủ động mua nữ trang để tặng cô.
Chính là vì hắn biết được lần đó Ỷ Thanh Lan thật sự bị bắt cóc.
Nhìn hành động hiện tại của hắn.
Cô nghĩ bản thân cùng Dương Đổng Triệt bây giờ, không thân thiết đến mức phải nắm tay.
Khi trong phòng lúc này không có ai ngoài hai người họ.
Cho nên, liền chủ động rút tay về.
- Khi trước... anh không yêu tôi. Tại sao lại muốn giúp tôi?
Không phải lúc trước Dương Đổng Triệt từng nói, cô bị người khác bắt nạt là đáng đời hay sao?
Tại sao hắn phải vì cô, mà làm chuyện trái luân thường, đạo lý?
Khi Ỷ Thanh Lan rút tay lại, hắn liền hiểu rằng cô vẫn chưa thể tha thứ, cũng như chưa thể chấp nhận lại một người chồng, đã gieo cho cô bao nhiêu đau khổ là hắn.
Nhưng Dương Đổng Triệt không tỏ ra khó chịu, mà vẫn rất kiên nhẫn, dịu dàng với cô.
- Không phải! Tôi yêu em từ rất lâu rồi! Chỉ là tôi tự lừa mình, dối người mà thôi. Sợ rằng tôi còn yêu em trước cả khi em yêu tôi nữa đấy.
- Nếu không... em nói xem? Tại sao tôi phải nhận em làm Diễn viên chính thức của Tập đoàn? Tại sao phải thay em dạy dỗ đám người có mắt như mù kia?
- Rồi tại sao phải nhất quyết muốn cưới em cho bằng được. Trong khi ngay ngày đi mua nhẫn cưới, em đã muốn huỷ hôn?
Sở dĩ, trước giờ hắn luôn âm thầm nâng đỡ Ỷ Thanh Lan.
Là bởi vì hắn yêu cô nhưng lại không dám nói ra.
Hắn chưa bao giờ xem cuộc hôn nhân giữa mình và cô, chỉ là trên danh nghĩa.
Càng chưa từng nghĩ sẽ dùng bản hợp đồng độc quyền kia, để ép buộc cô ở bên cạnh mình.
Mà Dương Đổng Triệt chỉ đơn thuần nghĩ, Ỷ Thanh Lan là vợ của mình.
Hắn trải thảm đỏ cho cô bước lên là điều hiển nhiên.
Trong chốc lát, cô lại ngây người vì lời hắn nói ra.
Dương Đổng Triệt vừa nói gì?
Hắn nói hắn yêu cô từ rất lâu rồi?
Còn yêu cô trước cả khi cô yêu hắn sao?
Có tin được không?
Không... không thể nào có chuyện như thế được.
Nếu như lúc trước Dương Đổng Triệt yêu cô, thì làm sao có chuyện hắn từng sỉ nhục cô thậm tệ như thế được?
Còn cả chuyện hắn ngoại tình nữa.
Đúng rồi!
Suýt chút nữa, thì Ỷ Thanh Lan đã bị những lời ngon ngọt của Dương Đổng Triệt, làm cho siêu lòng.
Mà quên đi chuyện hắn ngoại tình.
Cô không thể giống như lúc trước, sống kiểu chung đụng chồng mình với nhiều người phụ nữ khác được.
Còn cả chuyện Dương Đổng Triệt từng cưỡng bức Ngân Xuyên nữa.
Ỷ Thanh Lan bây giờ mới thật sự cảm thấy kinh tởm con người này.
- Sau này... đừng làm chuyện phạm pháp nữa. Nếu không... chính tôi sẽ tống anh vào tù.
Thái độ của cô bây giờ lạnh nhạt hơn hẳn, khác xa với ban sáng ở trong xe của hắn.
Không khó để Dương Đổng Triệt có thể nhìn ra được, sự thay đổi của Ỷ Thanh Lan qua cách nói chuyện, cũng như biểu cảm trên mặt cô.
- Em đang lo tôi sẽ bị Cảnh sát bắt sao? Em... giận tôi?
Cô nặng nề thở ra một hơi, lạnh nhạt đáp.
- Theo anh thì bây giờ tôi phải giận anh với tư cách gì? Vợ cũ sao?
Nghe được lời này, Dương Đổng Triệt thật sự vô cùng khó chịu.
Rất muốn giống như lúc trước, tuỳ tiện bộc phát thú tính.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nhịn xuống.
Hắn phải kiềm chế, không được nổi nóng với Ỷ Thanh Lan.
Hắn đã hứa rồi thì nhất định phải làm được.
Nhưng mà... cô có cần phải phân định rạch ròi, mối quan hệ giữa hắn và cô như thế không?
Dương Đổng Triệt cố kiềm chế cảm xúc trong lòng mình, bình tĩnh đáp.
- Được rồi! Đừng nhắc quan hệ giữa hai chúng ta nữa.
- Tôi hứa sẽ không làm chuyện gì phạm pháp nữa. Nhưng phải với một điều kiện, là đừng ai động vào em.