Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 101: Em không tin tôi sao?




- Ỷ Thanh Lan, trong mắt em, tôi là người bất tài, vô dụng như thế sao?

Thật sự thì từ trước đến nay, trong mắt Ỷ Thanh Lan mà nói.

Dương Đổng Triệt là một người đàn ông vô cùng tài giỏi.

Chỉ là... sau khi hắn nói với cô rằng hắn bị Dương Gia Đông, đuổi khỏi Tập đoàn nhà họ Dương.

Dương Đổng Triệt lại đưa ra đề nghị, muốn làm Quản lý riêng kiêm Vệ sĩ cho cô.

Dạo trước, hắn ở bên cạnh Ỷ Thanh Lan 24/24, không có lúc nào rời xa.

Cho nên, không chỉ có cô mà toàn giới Truyền thông, lẫn những người có máu mặt ở Đại Lục.

Đều không ai nghĩ đến chuyện, Chủ tịch giấu mặt của Tập đoàn Xuân Loan, chính là Dương Đổng Triệt.

Hiện tại, phải đối mặt với khuôn mặt chứa đựng sự hằn học của hắn.

Ỷ Thanh Lan nhất thời lúng túng, vội vàng thanh minh.

- Không phải! Tại tôi không biết anh có thể xuất chúng đến như vậy.

- Với lại... lúc đó tôi mải suy nghĩ về chuyện ly hôn, nhất thời không thể nhìn xa trông rộng. Nên...

Lúc trước, khi cô ở trước mặt Dương Đổng Triệt nhiều lần bày ra vẻ mặt lúng túng.

Hắn chỉ thấy Ỷ Thanh Lan chính là có tật giật mình.

Nhưng giờ phút này, khi nhìn bộ dạng gấp gáp muốn giải thích, sợ hắn sẽ hiểu nhầm cô.

Dương Đổng Triệt tự nhiên lại thấy Ỷ Thanh Lan đáng yêu vô cùng.

Cái này có lẽ là sức mạnh của tình yêu chăng?

Có người từng nói với hắn rằng, một khi chúng ta thật sự yêu một người.

Thì người đó có làm gì đi chăng nữa, chỉ cần không đi lệch với chuẩn mực đạo đức, không vi phạm pháp luật.

Thì trong mắt ta đều cảm thấy họ vô cùng dễ thương.

- Vậy bây giờ biết tôi tài giỏi như thế này. Em có nguyện ý tiếp tục làm vợ của tôi, làm Phu nhân Chủ tịch Tập đoàn Xuân Loan hay không?

Gương mặt Ỷ Thanh Lan thoáng qua nét ngạc nhiên, cùng Dương Đổng Triệt mặt đối mặt.

Nhưng rất nhanh cô lại vội vàng cúi đầu, hai bàn tay gãi gãi cho nhau, biểu hiện một sự khó xử.

- Tôi...

Hắn nói như thế kia, có tính là đang cầu hôn cô không?

Cô thật sự phải thú nhận với lòng mình rằng, mấy ngày qua nhìn thấy hắn tỉ mỉ, dịu dàng, quan tâm đến cô.

Khiến trái tim tưởng chừng như đã nguội lạnh từ lâu của Ỷ Thanh Lan, cảm nhận được một chút ấm áp len lỏi.

Cô cảm thấy tim mình lại một lần nữa thổn thức, giống như cái lúc bắt đầu biết bản thân, vô tình đã yêu Dương Đổng Triệt.

Nhưng... sao từng ấy những đau thương mà hắn đã gây ra cho cô.

Bây giờ, Ỷ Thanh Lan đồng ý quay lại với hắn.

Liệu có dễ dãi với Dương Đổng Triệt, và tàn nhẫn với bản thân mình quá không?

Cổ nhân có câu: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.”

Đây vốn không phải là lần đầu tiên hắn tỏ ra lo lắng, chăm sóc cô từng chút một như vậy.

Ỷ Thanh Lan sợ lắm!

Cô sợ bây giờ nếu như cô đồng ý quay lại với Dương Đổng Triệt, chuyện cũ sẽ lại tái diễn.

Lúc vui, hắn có thể chiều chuộng cô như một bà hoàng.

Nhưng một khi hắn nổi máu ghen, hắn có thể biến cô thành một nô lệ thấp kém, mà tuỳ ý dẫm đạp dưới chân.

Nhìn thấy bộ dạng bối rối của Ỷ Thanh Lan, Dương Đổng Triệt cũng không cưỡng ép, càng không nổi giận.

Ngược lại, còn nở một nụ cười ôn hoà.

- Em không cần phải trả lời tôi ngay đâu. Tôi biết bây giờ em vẫn còn nhiều điều cần phải suy nghĩ, cho nên em cứ suy nghĩ kỹ đi. Khi nào có đáp án thì trả lời tôi cũng được.

- Tôi đã nói chờ em quay đầu lại nhìn tôi, cho dù có phải chờ cả đời, thì tôi cũng sẽ chờ. Dương Đổng Triệt tôi nói được làm được, cho nên tôi cũng không gấp.

- Chỉ xin em sau này đừng từ chối sự quan tâm, chăm sóc từ tôi.

Cô đã có sự do dự, tức là hắn không phải hoàn toàn hết cơ hội, để lại được một lần nữa nắm tay cô.

Hiện tại, chỉ cần được nhìn thấy Ỷ Thanh Lan mỗi ngày, đối với Dương Đổng Triệt đã là một loại hạnh phúc.

Nghe hắn nói thế, cô cũng không định nói gì nữa.

Chợt, tự nhiên Dương Đổng Triệt lại cầm cặp lồng đựng canh gà đặt ra phía sau lưng hắn, rồi ngồi sát lại về phía Ỷ Thanh Lan.

Đã thế, hắn còn không kiêng kỵ mà nhoài người về phía trước, để gương mặt nghiêm nghị sát lại gần mặt cô.

Trong phút chốc, Ỷ Thanh Lan có thể nghe thấy rõ nhịp đập trái tim hắn.

Hành động của Dương Đổng Triệt nhất thời khiến cô có phần sợ hãi.

Trong đầu cô hiện tại chỉ có một ý nghĩ, đó là hắn đang có ý đồ xấu đối với cô.

Theo phản xạ tự nhiên, Ỷ Thanh Lan dựa sát vào cửa xe hơi, đưa hai tay lên chắn trước ngực, run rẩy nói.

- Anh... anh muốn làm gì?

Hắn vươn tay cầm lấy dây đai an toàn, bên phía chỗ ngồi của cô.

Cẩn thận vòng qua người Ỷ Thanh Lan, rồi thắt lại ở vị trí móc khoá.

Xong xuôi, Dương Đổng Triệt chủ động ngồi ngay ngắn lại, đồng thời cũng giữ khoảng cách với cô, lại nở một nụ cười.

- Tôi chỉ là thấy em chưa thắt dây an toàn, nên làm giúp em thôi mà. Sao, sợ tôi đè em ra hiếp ngay trên xe?

Tài xế ngồi ở hàng ghế trước, thu vào tầm nhìn toàn bộ hành động của cậu mợ chủ.

Cảm thấy có chút buồn cười, nhưng phải cố nhịn.

Ỷ Thanh Lan bây giờ trong lòng mới “à” một tiếng.

Thì ra là hắn tốt bụng muốn thắt dây đai an toàn cho cô.

Thế mà cô lại hiểu nhầm rằng hắn muốn cưỡng bức mình.

Thật sự đúng là quê chết đi được.

Ỷ Thanh Lan nhìn Dương Đổng Triệt, bày ra vẻ mặt có chút xấu hổ, ấp úng không biết phải nói gì tiếp theo.

- À... tôi...

Hắn di rời tầm nhìn về phía trước, nhưng vẫn nói chuyện với cô.

- Không phải tôi đã nói rồi hay sao? Bây giờ tôi chỉ muốn được ở bên cạnh em, chứ sẽ không bao giờ có tư tưởng biến em thành công cụ tình dục.

- Cho nên, sẽ không có chuyện tôi cưỡng bức em, làm điều mà em không muốn.

Một lần nữa, Dương Đổng Triệt lại quay ra nhìn thẳng vào mắt Ỷ Thanh Lan mà hỏi.

- Em không tin tôi sao?

Cô tự hỏi hôm nay mình bước chân nào ra ngoài đường.

Mà mới sáng ra đã hết lần này tới lần khác, bị hắn dồn vào thế bị động.

Cô vội vàng lắc đầu phủ nhận.

- Không... không có. Mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm thôi.

Hắn tự nhiên lại nở một nụ cười nhạt.

- Tôi biết bây giờ, em chưa thể ngay lập tức tin lời tôi nói. Cũng giống như trước kia, tôi luôn không nghe em giải thích.

- Nhưng tôi tự tin rằng nếu tôi đủ nhẫn nại, đủ yêu thương. Sẽ có một ngày em tin tưởng tôi tuyệt đối.

Câu nói này của Dương Đổng Triệt, tự nhiên lại khiến Ỷ Thanh Lan càng thêm mềm lòng.

Từ trước tới nay, có nằm mơ cô cũng không dám mong, hắn sẽ vì cô mà nói ra những lời như thế này.

[...]

Chiếc xe hơi của Dương Đổng Triệt dừng lại, trong khuôn viên Tập đoàn Xuân Loan.

Ỷ Thanh Lan ngoan ngoãn nghe lời hắn, cầm theo cặp lồng đựng canh gà, mà hắn đã chu đáo chuẩn bị cho cô, cùng hắn bước vào bên trong toà nhà chọc trời.

- Anh về phòng làm việc của mình đi. Bây giờ, em muốn đến phòng tập luyện diễn xuất.

Trước mặt nhân viên Lễ tân, cô buộc lòng phải đổi cách xưng hô với Dương Đổng Triệt, để tránh mọi người nghi ngờ.

Hắn tỏ ra nũng nịu trước mặt cô, như không muốn rời xa.

- Thật chẳng muốn xa em chút nào. Nhưng mà thôi được rồi! Anh sẽ nghe lời vợ. Nhưng mà... vợ phải cùng đi thang máy với anh mới chịu cơ.

Chết tiệt thật!

Thế quái nào khi nghe hắn nói mấy lời này, Ỷ Thanh Lan lại nổi gai ốc.

Cảm giác giống như hắn bây giờ, là đang cố tình muốn làm nũng với cô thật, chứ không phải đang đóng kịch trước mặt người khác.

- Được rồi! Vậy chúng ta cùng đi.

Sau khi cô và hắn cùng bước vào trong thang máy, cánh cửa inox tự động đóng lại.

- Buổi trưa... tôi muốn dùng bữa với em. Không được phép từ chối. Nếu không người khác sẽ nghi ngờ.

Trong thang máy lúc này, ngoại trừ cô và hắn thì chỉ có Trợ lý riêng của hắn.

Dương Đổng Triệt bất ngờ đưa ra một đề nghị, đã thế còn không cho cô có đường từ chối.

Mặc dù biết rõ hắn chính là đang lợi dụng, chuyện cô muốn giấu việc ly hôn, cho đến khi hoàn tất thủ tục, để được có nhiều thời gian ở bên cạnh cô hơn.

Nhưng lời hắn nói ra lại hoàn toàn hợp lý, khiến Ỷ Thanh Lan không thể từ chối.

- Tôi biết rồi!

Ở trước mặt vợ ôn hoà là thế.

Nhưng khi cô vừa rời khỏi, Dương Đổng Triệt lại lập tức trở về dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo.

Hắn kêu Trợ lý gọi Orla, Cát Tuyên, Tán Đình Mặc cùng Trần Duẫn đến phòng Chủ tịch.

Dạo này bận dỗ Ỷ Thanh Lan, thành ra đến hôm nay Dương Đổng Triệt mới có thời gian, xử lý đám người không biết trời cao, đất dày này.