- Thiển !
"Em sao vậy ?"
- Sao không thấy anh quan tâm đến việc đặt tên cho con gì hết vậy? Hay là anh không yêu đứa con này ?
Thiển ngơ ngác nhìn Khánh Băng "đặt tên sao ?"
Khánh Băng chớp chớp mắt "có vấn đề gì sao ?"
"Anh tưởng bà xã sẽ là người đặt tên cho con của chúng ta chứ !"
- Là sao ?
"Thì anh đã từng nói với em rồi mà...mọi việc lớn nhỏ ở trong cái nhà này đều do em quyết định cả mà".
Khánh Băng kinh ngạc "bao gồm cả việc đặt tên cho con sao ?"
"Đúng vậy !"
Nhưng anh là cha, chỉ có anh mới có quyền đặt tên cho con.
"Chậc...như nhau cả thôi, em đã vì anh mà chịu vất vả mang thai sinh con cho anh rồi còn gì, nên việc đặt tên cho con anh để cho em quyết định".
- Thế anh không thấy bản thân mình thiệt thòi sao ?
"Em còn thiệt thòi hơn".
Khánh Băng thầm vui, trước giờ anh luôn yêu thương, nhượng bộ cô và luôn nghĩ cho cô. Được gả cho anh, thật không lãng phí một kiếp người "Nhưng việc đặt tên cho con thì mình nhất định phải nhường cho anh ấy, đó là cái quyền cao cả nhất của một người cha".
- Ông xã à ! Em không được ăn học nhiều nên chữ nghĩa không được giỏi lắm, việc đặt tên cho con của chúng ta vẫn nên để cho anh, như vậy mới tìm được cái tên thật hay cho con.
"Em nghĩ thế thật sao ?"
Khánh Băng gật đầu !
"Em sẽ không buồn chứ ?"
- Không !
"Vậy để tối nay anh sẽ tìm một cái tên thật hay để đặt cho con".
- Em tin anh.
Đêm khuya tĩnh lặng, vạn vật đang chìm trong giấc ngủ êm đềm. Đâu đó là âm thanh của những loài côn trùng đêm cuối hạ.
Khánh Băng cả đêm suy tư trằn trọc, cô không tài nào ru mình vào giấc ngủ, cô lo sợ Thủy Thần sẽ đến đưa con trai cô rời đi.
- Sắp sang canh năm rồi, sao Thiển còn chưa về phòng ngủ?
Khánh Băng bước xuống giường và đi đến bên cạnh cửa sổ, ánh sáng huyền ảo bên ngoài vườn như đưa cô vào xứ sở huyền bí nào nó. Bỗng dưng có bàn tay ấm áp đặt lên bả vai cô.
"Trời vẫn chưa sáng hẳn, sao bà xã dậy sớm thế ?"
- Em...
"Thôi nào, lên giường ngủ thêm một lúc đi em"
Khánh Băng ngoan ngoãn nằm xuống giường, cô thật sự rất mỏi mệt, cả đêm dài cô không hề chợp mắt. Được Thiển ôm chặt vào lòng, hơi ấm và mùi hương quen thuộc của Thiến khiến cho cô thấy yên tâm, rất nhanh mi mắt cô đã cụp xuống.
"Bà xã, anh đã nghĩ ra được tên cho con rồi".
Không nghe Khánh Băng trả lời, Thiển chồm người dậy nhìn cô thì thấy cô đã ngủ say, anh khẽ cười "ngủ nhanh vậy à bà xã !"
"Không đúng, là cả đêm bà xã không hề ngủ, đang lo âu điều gì sao ?"
Thiển xuống giường đi về phía giữa sân, hương hoa nhài trong sương sớm xộc vào mũi khiến tâm trạng anh nhẹ nhàng hơn "Cuối cùng thì bà xã đang lo âu điều gì mà cả đêm cô ấy không ngủ !"
*Thưa ông, có phải ngày mai ông trở lại Thành đô rồi không ?
Thiển thở dài "ta không an tâm để bà một mình trong giai đoạn này !"
Tiểu Ngạch vò vò trái tai "Vậy ông định khi nào mới đi vậy ạ ?"
Hiểu ý Tiểu Ngạch, Thiển khẽ cười "Sáng mai ta sẽ bảo người đưa con trở lại Thành đô để chuẩn bị cho năm học mới".
*Dạ, con cảm ơn ông ạ !
Quạ...
Thiển nhíu mày "sao lại có quạ xuất hiện ?"
Thiển bực quá vẫy tay đánh một cái vào không trung, con quạ trên nóc nhà rơi xuống đất.
Qua...
Nó kêu lên một tiếng cuối cùng rồi năm giãy chết.
// Thưa ông mái nhà sau bị sập, có rất nhiều hầu nữ bị thương.
Canh năm là lúc các cô hầu dậy sớm, tập trung chuẩn bị cho bữa sáng. Mái nhà bị đổ, tất cả đều bị thương là chuyện hợp lý, nhưng mái nhà hàng năm đều cho người sửa sang, sao lại sập xuống được, đó là câu hỏi khó trả lời nhất mà bản thân Thiển cũng không tài nào lý giải được.