Nghe bên ngoài ồn ào, Khánh Băng xuống giường ra xem...
- Thiển, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy anh ?
Thiển ôm lấy Khánh Băng và dìu bước cô "Bà xã trở về phòng nghỉ ngơi trước đi đã, em vừa mới sinh xong không nên ra gió".
- Vậy em trở về phòng.
Thiển chân vội chân vã sải từng bước rộng đi về phía nhà bếp.
Hông !
"Có bao nhiêu người bị thương ?"
// Thưa ông, số hầu nữ bị thương là năm người.
Thấy gia đình cứ đứng cúi rì mặt, Thiển lạnh giọng hỏi "Chỉ năm người bị thương thôi sao ?"
I/Dạ thưa ông ! số người bị thương là năm, nhưng số người chết là bảy.
Thiển sửng sốt nhìn gia đinh "sao lại tử vong đến bảy người ?"
//Con không biết nữa thưa ông.
Thiển biết chuyện này không đơn giản là một tài nạn mà có kẻ nào đó đã ra tay "là kẻ nào chứ !"
"Chôn cất họ cho chu đáo !"
Thiển nhìn dì Lý và ôn tồn ra lệnh "thay bọn họ chăm sóc người nhà để vong hồn họ được ra đi thanh thản".
*Tôi biết rồi thưa ông !
Khánh Băng... người đàn bà ác độc, trả mạng lại cho tôi.Khánh Băng... trả mạng cho tôi...Từ trong giấc ngủ say, Khánh Băng bị đánh thức bởi những âm thanh lạnh lẽo ấy, cô mơ màng mở mắt ra..."ai vậy ?"
*Trả mạng lại cho tôi !
Khánh Băng lạnh mặt "lại là oan hồn tìm về đòi mạng".
Một khuôn mặt tái nhợt liền hiện ra giữa mà đêm tăm tối "trả mạng lại cho tôi..."
- Thu Đào ! Là cô đấy à ?
*Khánh Băng, người phụ nữ ác độc...cô đã hại chết Bác Thịnh và hại cả tôi, cô phải đền mạng cho chúng tôi.
Khánh Băng nhếch miệng cười "oan có đầu, nợ có chủ...ông Thịnh là bị cô hại chết, còn cô thì bị dì Lý sát hại. Sao cô lại đổ cả lên người tôi vậy chứ Thu Đào ?"
*Nói bậy ! Tôi không hại bác Thịnh.
Khánh Băng cười khẩy "không phải cô thì là ai ?"
*Thôi đi cái kêu giả mù sa mua ấy. Nhìn vẻ ngoài của cô lương thiện, vậy mà tâm tư toàn rắn rết.
Khánh Băng không nói gì thêm, sắc mặt cô liền trở nên lạnh lùng "lương thiện có nấu được thành cơm ăn không ?"
*Đền mạng đi Khánh Băng !
Thu Đào liền xông đến... nhưng lại bị một luồng ánh sáng đánh bật ra..." xoẹt..."
*Á..á mặt của tôi...nóng quá...
Khánh Băng thấy ngạc nhiên "đó là gì ?"
Thu Đào hoảng sợ bỏ chạy...
*Chuyện hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.
Tiếng vọng lớn dần biến mất vào không trung.
'Oa...oa...'
Cô nhẹ nhàng bế con trai lên "Con ngoan của mẹ...nín đi nào !"
"Bà xã..."
- Thiến !
"Anh vừa có tiếng động, đã xảy ra chuyện gì ?"
Khánh Băng đặt con trai xuống, cô nhìn Thiển bằng ánh mắt dịu dàng như dòng suối mát "Dạ không có gì đâu anh, chắc là mèo chuột gì đó thôi".
Thiển ngạc nhiên nhìn vợ mình "mèo chuột sao ?"
- Em nghĩ là vậy !
Thiển ngửi thấy được mùi của thứ ma quỷ kia, anh khẽ chau mày "rõ ràng là có thứ dơ bẩn tìm đến, sao bà xã lại giấu mình chứ ?"
Thấy Thiển có vẻ như nghi ngờ điều gì đó, Khánh Băng vờ ngáp ngắn ngáp dài !
"Bà xã ngủ thôi nào"
Khánh Băng ngoan ngoãn nằm xuống, cô vờ nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được, lòng nghĩ miên man "vừa nãy Thu Đào xuất hiện trong bộ trang phục đỏ...có nghĩa là lúc chết cô ta mặc đồ đỏ, nhân gian tương truyền...nếu như một con người khi chết mặc đồ đỏ thì sẽ biến thành quỷ dữ. Không được, mình tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, phải tìm cách hủy đi cô ta, nếu không sẽ xảy ra hoạ lớn".
Thiển thấy Khánh Băng nhắm mắt thì nhíu mày "sao lại ngủ nhanh đến như vậy chứ !"
Thiển đã rất nhiều dùng huệ nhãn lên người Khánh Băng nhưng rất tiếc là anh không thể thấu được tâm tư của cô, trong khi thì anh có thể đoán được tâm tư của tất cả mọi người, vậy mà lại không thể nào đoán được tâm tư của vợ mình "vì sao