Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trỗi Dậy

Chương 270: Bầu trời của bọn họ.




Chương 270: Bầu trời của bọn họ.

Lý do mà nhà họ Châu không có bất cứ kế hoạch cụ thể nào với một Labyrinth ngay gần bên cạnh tổng bộ của bọn họ là vì việc cố gắng tiếp cận nó chỉ đơn giản là hại nhiều hơn được.

Nói thẳng ra thì Labyrinth Gaia không phải dạng Labyrinth không đụng vào nổi như Labyrinth Azi Dahaka đang trôi nổi trên đầu của bọn họ mà cũng chẳng phải dạng ở những khu vực khó tiếp cận như mấy Labyrinth ở dưới đại dương.

Labyrinth Gaia thuộc vào dạng dễ tiếp cận, dù sao nó cũng đang an lạc tại giữa lòng Quảng Đông, thành phố Quảng Châu, năm xưa thì đây cũng có thể xem là một nơi kinh tế phát triển của nền văn minh trước tận thế.

Nhưng vấn đề duy nhất nằm ở chỗ là nhà họ Châu không có cách nào để thiết lập một cứ điểm an toàn tại xung quanh khu vực này được.

Đây là một điểm rất kỳ quái vì đến cả một Labyrinth xuất hiện tại địa hình đồi núi khó tiếp cận như Labyrinth Behemoth mà vẫn được xếp vào hàng Labyrinth ưu tiên tiếp cận trong danh sách nhưng tại sao Labyrinth Gaia đến cái cứ điểm tạm thời cũng không xây được?

Vấn đề của Labyrinth Gaia nằm ở chỗ mật độ quái vật bao phủ xung quanh nó quá dày đặc, điều này cũng chứng minh được rằng lượng Dungeon trong 20 tầng đầu của Labyrinth là quá nhiều.

Nhiều hơn so với những Labyrinth khác không chỉ vài lần đơn thuần mà có khi cả chục lần, nên nhớ rằng 20 tầng đầu chỉ là vùng đệm để chuẩn bị cho những tầng thực sự ở phía sau.

Các Lanyrinth khác thường có rất nhiều cách thức khác nhau để ép đám Dungeon Master phải hạ tầng càng sớm càng tốt trên khu vực 20 tầng đầu này.

Việc này sẽ làm cho vùng đệm tương đối ổn định cho những thế hệ Dungeon Master sau đó chứ không đến cái mức độ ma mới bắt nạt ma cũ.

Còn câu chuyện này tại Labyrinth Gaia thì nó đã tới cái mức độ không thể nào kiểm soát nổi nữa rồi, tất cả là vì cái cơ chế thủ hộ tầng.

Thủ hộ tầng ban đầu có chức năng là giúp ý chí của Labyrinth quản lý các tầng, đảm bảo tất cả hoạt động trơn tru để nó có thể làm được nhiều việc hơn nhưng dần dần thì thủ hộ tầng càng ngày càng lệch khỏi chức năng ban đầu của chúng.

Nhờ vào sự tồn tại của thủ hộ tầng mà mọi t·ranh c·hấp trong Labyrinth Gaia đã bị giảm đến mức đáng kể và cũng vì thế mà một lượng lớn Labyrinth đáng lý ra phải đạp lên đầu lên cổ nhau để giành giật từng chút tài nguyên một nay lại ngồi nhìn nhau qua ngày.

Hệ lụy là một lượng lớn Dungeon Master đã bị ứ đọng lại và ý chí của Labyrinth đã phải đẩy ra luật hạn chế phê duyệt thêm đơn đề cử Dungeon Master mới.

Đương nhiên cách làm này chỉ có thể làm giảm phần nào tốc độ gia tăng về số lượng Dungeon Master chứ không hề giải quyết được bất cứ chuyện gì cả.

Thậm chí những thành phần gây ứ đọng không được giải quyết đó còn lập lên những gia tộc, thế lực các thứ trải dài khắp cả Labyrinth khiến cho mọi thứ càng mất kiểm soát hơn khi lượng Dungeon Master mới lại giảm thiểu qua từng mốc thời gian.

Cơ chế Labyrinth bắt buộc các Dungeon Master phải v·a c·hạm vào nhau để từ mười, có khi cả trăm mới tạo ra được một thành phẩm tương đối có giá trị và việc bổ sung máu mới liên tục là điều cần thiết.

Còn ở tại Labyrinth Gaia thì mọi thứ đã dần trở nên mất kiểm soát hoặc chính xác hơn thì sự mất kiểm soát đó hiện tại đang dần trở thành một cơ hội cho Labyrinth Gaia.

Chung quy lại thì bởi vì lượng Dungeon Master ở 20 tầng đầu của Labyrinth là quá đông đảo nên lượng quái vật bị trục xuất cũng là cực kỳ nhiều và tất cả bọn chúng đang tạo ra một phòng tuyến cực kỳ vững chắc cho Labyrinth Gaia.

Năm xưa chính lão Daniel cũng là dẫn đội đi thiết lập cứ điểm tại khu vực này và đương nhiên là chiến dịch đó đã thất bại không chỉ một lần.

Lượng quái vật đông đảo quả đúng là một nỗi ác mộng nhưng đáng sợ hơn là không ít trong số đó còn đạt tới tiến hóa giai đoạn 2 hay thậm chí là cực hạn tiến hóa giai đoạn 2.



Có thể nếu chỉ như vậy thôi thì sẽ vẫn chưa là gì với một chuyển chức lần 3 hay cả một đội ngũ chuyển chức lần 3 nhưng đám quái vật này lại quá gắn kết với nhau.

Một quần thể theo đúng nghĩa đen khi trong trạng thái bình thường thì chúng là một mô hình thu nhỏ của vòng tuần hoàn tự nhiên nhưng khi có một tác nhân ngoại lai xuất hiện thì tất cả bọn chúng sẽ tự giác liên kết lại với nhau để đánh đuổi hoặc thậm chí là tiêu diệt mối nguy hại đó.

Đáng sợ nhất là nằm ở chỗ trí thông minh cùng khả năng học hỏi của đám quái vật này, chỉ sau vài lần đụng độ cùng trinh sát do thám mà chúng đã đại khái đoán được điểm mấu chốt của từng thành viên một trong đoàn của lão Daniel vào lúc đó.

Chúng biết dùng chiến thuật để bẫy từng người một, biến cách để xé lẻ đội hình của bọn họ ra và đáng sợ hơn cả là biết cách cử đi những loài quái vật mang tính khắc chế tuyệt đối để đối mặt với từng người.

Năng lực của lão Daniel bị phụ thuộc rất nhiều vào môi trường và ở trong môi trường thiếu đi dưỡng chất thì gần như không thể gọi ra cây cối được trừ khi dùng xác thịt xung quanh để làm điều đó.

Đám quái vật đã cải tạo môi trường xung quanh khu vực để hạn chế tất cả mọi thế mạnh của bọn họ và cũng thừa biết cách để khủng bố tinh thần bọn họ qua những cuộc du kích rồi từ từ đánh gãy tâm trí của bọn họ.

Trí thông minh, khả năng học tập cũng như số lượng áp đảo nhưng chất lượng cũng theo ngay sau tạo ra không ít những sự thất bại cho nhà họ Châu khi cố gắng thiết lập một cứ điểm tại đây.

Đương nhiên là nhà họ Châu sở hữu không ít chuyển chức lần 3, thậm chí là những tiệm cận bước đầu tiên hay là đã chính thức bước đầu tiên nhưng nguồn lực của bọn họ phải được phân bổ ra khắp thế giới để làm nhiều việc hơn.

Việc tập trung rất nhiều nguồn lực vào một chỗ nhưng vẫn không đạt được gì cả như chiến dịch thiết lập cứ điểm gần Labyrinth Gaia được xem là một thất bại to lớn.

Thậm chí theo tính toán thì ngay cả khi cứ điểm này có được thành công thiết lập đi chăng nữa thì cũng không có chuyện nhà họ Châu có thể giữ nó hoạt động quá lâu được.

Nguyên do cũng là bởi vì nguồn lực, hoặc là nhà họ Châu sẵn sàng cử ra 5 chuyển chức lần 3 mỗi 6 tháng một lần để thay thế đội trực cứ điểm cũ cũng như mỗi tháng một lần phải cung cấp tài nguyên để tiến hành sửa chữa, gia cố cứ điểm trước sự tiến công của đám quái vật hoặc là chứng kiến nó bị quét ngang bởi thú triều.

Cũng chính vì vậy nên chiến dịch này nói riêng cũng như Labyrinth Gaia cũng đã trở thành một chủ đề bị lãng quên tại nhà họ Châu dưới tư cách là một trong những chiến dịch thất bại nhất của bọn họ.

Lúc mà Nhật Nam trở về thành bang Tân Thời mượn người để mở ra chiến dịch săn g·iết Darugart thì nhà họ Châu cũng chẳng thèm can thiệp vào bởi vì bọn họ biết chuyện một đám chuyển chức lần 2 thành công xông vào tới tận bên trong là điều không thể.

Nhà họ Châu thì có thể, thậm chí hồi lão Daniel còn cầm quân trong chiến dịch xây dựng cứ điểm cũng đã thành công xông qua không ít lần.

Dù sao sự chênh lệch độ khó giữa chuyện xông qua một đám quái vật cùng việc cố gắng tạo ra được một vùng an toàn trên lãnh thổ của đám quái vật đó để xây dựng một cứ điểm cũng như duy trì nó được lâu dài là không tưởng.

Có điều kể cả vậy thì chuyện một đám chuyển chức lần 2 thành công xông qua cũng quá vô lý nhưng sự thật là chiến dịch đã thành công dù c·hết gần hết.

Mà cũng nhờ vậy nên nhà họ Châu cũng đã phần nào nắm được một điểm mấu chốt để vượt qua được vòng vây của đám quái vật mà không cần phải làm điều gì đó quá đặc biệt cả.

Vào lúc này phía Châu Phàm cũng đã di chuyển được tới trước rìa vùng ngoài của Labyrinth Gaia, chỉ cần bước qua ranh giới này thì cũng sẽ đồng thời làm kinh động đến đám quái vật đang thủ ở bên trong.

Về căn bản thì ý chí của Labyrinth biết Châu Phàm muốn làm gì và bản thân Châu Phàm cũng tự hiểu được chuyện này nên anh ta nhanh chóng dẫn theo đoàn 5 người vào bên trong.



Như dự đoán, đám quái vật sinh sống tại khu vực ngoài này không hề có ý định đụng tới bọn họ, rõ ràng đây là một bước nhượng bộ mà ý chí của Labyrinth đã đưa ra nhằm đổi lấy thứ mà nó cần.

Cả 4 PH đều không nhiều lời mà chỉ yên lặng đi theo ngay sau Châu Phàm, dù sao bọn họ đều không thuộc loại hình chiến đấu nên nếu xảy ra biến thì cùng lắm cũng chỉ có thể làm khiên chắn cho Châu Phàm rút lui mà thôi.

Khoảng một lúc sau thì cuối cùng Châu Phàm cũng đã tới được trước cánh cửa khổng lồ dẫn vào bên trong Labyrinth Gaia, giờ anh ta chỉ còn cách một lần đẩy cửa nữa mà thôi.

Nhưng Châu Phàm không vội đẩy cánh cửa này ra, thay vào đó thì anh ta lấy ra Sơn Hải Kinh và nó nhanh chóng lật tới trang trong suy nghĩ của anh ta rồi từ đó một cánh cửa xuất hiện kéo theo đó là một thứ bị phong ấn được thả ra ngoài.

"Như đã giao dịch lúc đầu Ryomenbotoke/Lưỡng Diện Phật."

Thứ mà Châu Phàm giải phong ấn là một trong những thứ mà anh ta không thể khống chế nổi, đương nhiên điều này cũng có nghĩa là ngay từ đầu anh ta đã chẳng đủ khả năng phong ấn được Ryomenbotoke.

Khác với những thứ vốn đã bị phong ấn bên trong Sơn Hải Kinh thuộc về thần thoại Trung Hoa thì Ryomenbotoke lại có xuất thân từ thần thoại Nhật Bản hay Thần đạo và là tạo vật của các vị thần, một thứ có thể dùng để chống lại cả thần.

Cụ thể hơn thì sự tồn tại của Ryomenbotoke là một sự trộn lẫn giữa Raijin/thần sấm cùng Fujin/thần gió của Thần đạo vậy nên ông ta cũng có thể sử dụng đến quyền năng của hai vị thần trên dù không mạnh bằng.

Theo như những gì mà các đời chủ trước của Sơn Hải Kinh nghiên cứu được thì Ryomenbotoke thuộc vào phân hạng ngang với kỵ sĩ đầu tiên trong thời kỳ đỉnh cao nhất.

Hay cực hạn chuyển chức lần 3 bước đầu tiên và còn mạnh hơn cả như vậy nữa vì kỵ sĩ đầu tiên có thể thông qua giảm bộ đếm để tạm thời đạt tới chuyển chức lần 4.

Vậy nên không có chuyện Châu Phàm có thể phong ấn thành công Ryomenbotoke được, nhất là khi lúc đó anh ta cũng chỉ mới chuyển chức lần 2 mà thôi.

Về phần ngoại hình thì Ryomenbotoke không có lưng, thay vào đó thì hai phần thân của Raijin cùng Fujin được kết nối với nhau trong tình trạng lưng đối nhau nhưng lại sở hữu chung một phần thân dưới.

Phần Raijin trông không khác gì một sư tăng hiền từ với nước da màu trắng toác khoác lên mình một chiếc áo cà sa màu vàng để lộ ra phần ngực phải lên tận phần vai phải.

Tay phải của Raijin cầm kim cang chử còn tay phải là thiên lôi chùy, bay trên đầu của ông ta là 4 chiếc trống nhỏ có biều tượng hoa văn lôi điện trên đó.

Còn phần Fujin thì lại sở hữu nước da màu đen cùng những dải băng trắng bao phủ xung quanh thân và những dòng chữ phạn hoàng kim đang bao phủ lấy cả cơ thể.

Bên cạnh đó thì Fujin còn có một mái tóc lởm chởm màu trắng cùng đeo lên mặt mình chiếc mặt nạ quỷ màu đỏ thẵm khiến ông ta thực sự trở thành hóa thân của quỷ.

Hai tay của Fujin cầm chặt lấy túi đựng gió đang lơ lửng trên đầu của Ryomenbotoke, tay phải của Fujin còn mang theo một chuỗi hạt tràng màu đỏ tươi.

Phần thân của Ryomenbotoke mang một chiếc quần Bloomer màu trắng với phần thắt lưng đấu bồng ở phía của Fujin và một chuỗi hạt tràng lớn ở phía của Raijin.

Chân phải có nước da màu trắng của Raijin còn chân trái là màu đen với một lớp chữ phạn màu vàng kim nổi lên trên da của Fujin.

"Vì lời hứa này của ngươi đã ta đã phải đợi trong một khoảng thời gian không ngắn đâu Phàm."

"Gần 10 năm trời."



Mở đầu với giọng nói trông có vẻ chán nản của Raijin theo ngay sau đó là một lời khẳng định của Fujin, rõ ràng là Ryomenbotoke vẫn cảm thấy thất vọng khi Châu Phàm đã không thả ông ta ra trong trận chiến trước đó với Apollo.

Nếu có sự trợ giúp của Ryomenbotoke thì vào lúc đó Châu Phàm đã có được thêm một trợ lực cực kỳ mạnh mẽ rồi nhưng vấn đề ở đây nằm ở chỗ việc Châu Phàm có giới hạn.

Trừ khi là thả cho Ryomenbotoke hoàn toàn không thì Châu Phàm gần như không có khả năng tiếp tục duy trì khế ước với ông ta ngay sau khi thả ra vậy nên mới quyết định lựa chọn những thứ đảm bảo hơn.

Trên tất cả là Châu Phàm đã thắng ván cược đó, rõ ràng là ngay cả khi không thả Ryomenbotoke ra thì với những quái vật được phong ấn khác trong Sơn Hải Kinh thì anh ta vẫn có thể dành được chiến thắng trước Apollo.

"Khế ước giữa hai ta không cho phép tôi thả ông ra trong điều kiện như vậy được, huống hồ lời hứa giữa hai ta vốn dĩ chẳng phải theo chiều hướng như vậy rồi."

Lý do duy nhất mà khế ước giữa Châu Phàm cùng Ryomenbotoke tồn tại ngay từ đầu là vì ông ta chọn đi theo Châu Phàm và ngày hôm nay cũng là ngày mà tất cả sẽ kết thúc.

"Lời hứa về một vùng trời mới nhỉ?"

"Đổi lại một điều ước trong tầm khả năng."

Trên thực tế thì thứ mà Ryomenbotoke yêu cầu đơn giản hơn nhiều, những tồn tại như ông ta ngay từ đầu đã bị ràng buộc với những v·ũ k·hí nhất định và không thể thoát ra ngoài được.

Về căn bản thì bọn họ cũng giống như con ếch ngồi đáy giếng hàng ngày chỉ biết ngưỡng đầu lên ngắm nhìn bầu trời mà không biết phải tới bao giờ thì mới có thể thực sự được tự do.

Có thể là cả trăm năm, cả ngàn năm hoặc thậm chí là lâu hơn nữa, những kẻ như Ryomenbotoke không rõ là chừng nào thì mới được nhưng chắc chắn sẽ có một ngày như vậy.

Sự hiện diện của Sơn Hải Kinh là một lối tắt cho sự giải thoát trước kỳ hạn của bọn họ, tuy không phải hoàn toàn nhưng nhờ vào khế ước với Châu Phàm cũng như sự duy trì từ Sơn Hải Kinh nên cuối cùng bọn họ cũng đã có thể tự do đi lại ở bên ngoài cái giếng kia.

Ryomenbotoke còn đặc biệt hơn một chút bởi vì ông ta là một trong số ít trong bọn họ đã có thể giải thoát bản thân khỏi sự ràng buộc với Sơn Hải Kinh và hiện tại là khế ước.

Cất bước đó chính là bước đầu tiên, chỉ cần bọn họ có thể vượt qua được nấc thang đó thì sự tự do đã ở ngay trước mắt nhưng lợi ích mà Sơn Hải Kinh mang lại còn nhiều hơn cả thế nữa.

Vậy nên tất cả những kẻ như Ryomenbotoke đều đồng ý chờ đợi cho đến khi đoạn thời gian kia thực sự tới, khi mà cuối cùng tất cả bọn họ thực sự đạt tới được sự tự do chân chính.

Với Ryomenbotoke thì ông ta vốn đã tự do ngay từ khi rời khỏi cái giếng đó rồi, Châu Phàm ngay từ đầu đã cho ông ta thứ mà ông ta truy cầu, đáng tiếc rằng Châu Phàm không nhận ra được điều đó.

Kể cả vậy thì Ryomenbotoke vẫn phải làm theo đúng lời hứa ban đầu của mình, đó là một lời hứa trong tầm khả năng của ông ta và giờ đây ông ta phải là kẻ đẩy ra cánh cửa này vì lời hứa đó.

Note: Thứ mà Labyrinth Gaia nói riêng và đại đa số các Labyrinth nói chung cần chính là phi chính quy mạnh mẽ.

Tuy giữa ý chí của Labyrinth cùng Châu Phàm không hề nói bất cứ lời nào với nhau cả nhưng ý chí của Labyrinth biết lý do mà Châu Phàm tới đây và đồng thời Châu Phàm cũng có thứ mà ý chí của Labyrinth cần thiết nên đây là một cuộc giao dịch giữa hai bên ngay từ đầu.

Ryomenbotoke mở ra cánh cửa đó cũng có nghĩa là ông ta đã đồng ý tiếp nhận khảo hạch của Labyrinth, đổi lại thì phía Châu Phàm có thể tùy ý tiến vào và tiếp cận với mục tiêu ban đầu của mình là gặp được Treant nữ vương.

Đương nhiên với môt tồn tại như Ryomenbotoke thì khảo hạch ngay cả tại những Labyrinth hùng mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là một bước thủ tục đơn thuần nên giao dịch giữa Châu Phàm cùng ý chí của Labyrinth đã chính thức được thành lập ngay khi Ryomenbotoke đẩy cánh cửa kia ra rồi.