Chương 214: Những sự chuẩn bị.
Chương 214:
Chẳng mấy chốc thì phía tổng bộ nhà họ Châu đã nhận được tin tức mới nhất ở chỗ Châu Giang, về căn bản thì mọi thứ đã coi như là đã tạm ổn rồi nhưng đó chỉ là với những người khác mà thôi chứ câu chuyện sóng gió chẳng qua cũng chỉ là mới bắt đầu.
Nói đúng hơn thì sóng ngầm đã sớm va đập vào thành lũy vững chắc của nhà họ Châu được một khoảng thời gian rồi, vụ việc của Châu Giang chỉ là ngọn cờ đầu tiên trong số tất cả những t·hảm h·ọa sắp tới mà bọn họ phải gánh lấy.
Nhật Nam cùng Đình Đình suy tính không sai, quả thật là Châu Văn không hề có ý định hướng theo cái di nguyện của Châu Túc và Châu Y thật, chẳng qua nó là một cái cớ để ông ta chuẩn bị cho những nền tảng sau này.
Thậm chí ngay lúc sóng ngầm vẫn đang cứ tiếp tục càn quét, mặt biển vẫn đang nhấp nhô liên hồi thì những con thuyền vẫn phải tiếp tục được ra khơi, bởi lẽ bọn chúng mang theo những hy vọng mà cả nhà họ Châu này đặt cược vào.
Quả thật là Châu Văn không đoán được những giai đoạn sắp tới sẽ còn tồi tệ như thế nào nữa nhưng ít ra trong cái tình thế như vậy thì ông ta vẫn phải làm những gì mà bản thân có thể làm và ổn định lại thành bang Tân Thời chỉ mới là bước đầu tiên trong tất cả.
Muốn thiết lập căn cơ ổn định và lâu dài tại bên trong các Labyrinth thì bắt buộc nhà họ Châu phải bỏ ra rất nhiều tài nguyên lẫn thời gian, chuyện tài nguyên có thể kiểm soát được chứ thời gian lại quá khó nói.
Hiện tại nắm lại thành bang Tân Thời cũng mang ý nghĩa là thêm một cái bảo hiểm vững chắc trước những thứ có thể xảy ra hay thậm chí là nhiều hơn thế nữa vì đây chỉ mới là những sự chuẩn bị đầu tiên mà thôi.
"Phụ thân, đây là những tài liệu thống kê của bài kiểm tra cuối cùng, nếu không có gì sai sót thì trong một tuần sắp tới nhóm đầu tiên sẽ bắt đầu tiếp cận Labyrinth Behemoth tại Lukla thuộc Nepal cũ."
Vào lúc này giai đoạn đầu tiên của kế hoạch và khi nhìn vào tờ tài liệu này thì đến cả Châu Văn cũng khó lòng mà che đi sự bất mãn trên khuôn mặt của mình được, ông ta thực sự đã đặt những kỳ vọng cao hơn về cái chiến dịch này.
Đương nhiên là người đang ngồi trực tiếp để bàn công chuyện với Châu Văn vào lúc này là lão đại hay Châu Họa Tuyết cũng cảm nhận được chuyện đó nhưng quả thật nếu cô ta cũng ngồi trên cương vị là một tộc trưởng thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu hệt như Châu Văn vậy.
"Trong số 78 đối tượng lọc xuống còn được 7 suất, lão tứ vẫn kỹ tính như ngày nào."
Về căn bản thì trong nhóm đầu tiên này có tổng cộng 7 người sẽ tiếp nhận thử thách của Labyrinth Behemoth vào một tuần sắp tới nhưng vấn đề ở đây là nhà họ Châu có tổng cộng ít nhất 78 cá thể chuyển chức bậc 3 hoặc ít nhất là sở hữu năng lực vượt cấp nhưng lọc như vậy vẫn chỉ còn lại 7 suất?
Đồng ý rằng Labyrinth Behemoth cũng thuộc dạng màu đỏ nhưng nó lại nằm trong nhóm những Labyrinth đã được chỉ định từ trước tức ngay từ đầu nhà họ Châu đã có chút dữ liệu liên quan đến thử thách của nó rồi.
Thậm chí hiện tại còn được lựa chọn làm mục tiêu đầu tiên như thế này nữa thì đương nhiên thử thách của Labyrinth Behemoth cũng được xếp vào dạng một trong những thử thách có tỷ lệ thông qua cao nhất trong khu vực màu đỏ được biết tới bởi nhà họ Châu.
Ấy vậy mà cũng chỉ có 7 suất? Thậm chí trong 7 cái tên này Châu Văn còn thấy khuyết thiếu một số đối tượng nổi bật được nhắm tới từ trước tại 7 đợt sàng lọc trước, ai ngờ bọn chúng đều rớt đài sạch tại đợt sàng lọc thứ 8 và cũng là cuối cùng này?
Khó hiểu hơn nữa là trong số 7 cái tên này có 4 đối tượng mà Châu Văn còn chẳng hiểu tại sao chúng bò được quá đợt sàng lọc thứ 4 vì bọn chúng dù gì đi chăng nữa thì cũng mới ở ngưỡng cực hạn chuyển chức lần 2 mà thôi.
"Cái này không phải là do đám này có độ tương thích cao với Labyrinth Behemoth đâu nhỉ?"
Mỗi Labyrinth thường có một chủ đề riêng biệt, tuy trong số đó vẫn thường có một vài cái có những nét đặc trưng tương đồng rất lớn như vị thần của c·ái c·hết đến từ nhiều thần thoại khác nhau chẳng hạn nhưng đó cũng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Xét về nội dung ẩn chứa sâu bên trong thì những Labyrinth như vậy vẫn có nhiều điểm khác biệt rất lớn và độ tương thích lại là một trong những yếu tố đảm bảo để những đối tượng tham gia thử thách có thể dễ dàng thông qua được.
Đương nhiên nếu như đã quá mạnh như Chu Nhật Nam rồi thì chỉ cần không tiếp cận những Labyrinth thuộc dạng màu đen hoặc màu đỏ cực kỳ nguy hiểm thôi là đã chẳng cần quan tâm đến độ tương thích rồi nhưng không phải ai cũng được như Chu Nhật Nam.
Cụ thể hơn thì hiện tại ngoài 78 tên tham gia vào mấy cái đợt tuyển chọn này ra thì nhà họ Châu vẫn còn 4 con hàng khác nữa, tuy nếu để mà đem đi so với Chu Nhật Nam thì quả thật là chẳng có cơ sở nào nhưng ít ra thì quyền lựa chọn của bốn tên này cũng rộng hơn so với 78 tên còn lại.
"Bài kiểm tra độ tương thích đã sớm được thực hiện tại đợt sàng lọc thứ 2 rồi thưa phụ thân, chỉ có những đối tượng có trên 50% độ tương thích mới có thể trụ lại và cũng vì chuyện đó nên từ 78 cái tên thông qua đợt sàng lọc đầu tiên cũng nhanh chóng hạ xuống còn 23."
Độ tương thích thực sự là một yếu tố cực kỳ quan trọng, nhất là với những kẻ chỉ vừa đủ tiêu chuẩn như này mà kể cả vậy thì sàng lọc thẳng tay như này cũng phần nào giảm đi mức độ đánh cược của nhà họ Châu hơn vì để nuôi được đám trên được tới ngày hôm nay thì bọn họ cũng đã phải bỏ ra không ít tài nguyên.
Những kẻ mạnh thì có thể tiếp tục nhắm tới những Labyrinth màu đỏ trong tương lai còn những kẻ yếu hơn thì thay vì tiếp tục đầu tư một cách không hiệu quả để hy vọng chúng đạt tới ngưỡng yêu cầu thì cần phải được vận dụng ngay lập tức.
Nhất là vào cái giai đoạn đầu của một dự án có tầm ảnh hưởng to lớn như thế này với nhà họ Châu, thứ bọn họ cần chính là càng nhiều Dungeon Master càng tốt để nhanh chóng đẩy mạnh tiến trình của dự án cũng như gia tăng thẻ đ·ánh b·ạc trên tay.
Có nhiều Dungeon Master hơn cũng đồng nghĩa với chuyện rủi ro đánh cược của nhà họ Châu cũng sẽ thấp hơn, nếu có một Dungeon Master nào đó không may mắn toi mạng thì vẫn còn đó những kẻ khác thế chỗ vào.
Ngoài ra chính vì đây là một dự án đầu tư lâu dài nên trong tương lai nhà họ Châu sẽ tiếp tục tạo ra thêm nhiều hạt giống mới cho vị trí Dungeon Master kia, nhưng đó là câu chuyện của tương lai và tương lai chỉ tồn tại nếu như bọn họ thành công vượt qua giai đoạn của hiện tại cũng như sắp tới.
"Nếu ta nhớ không nhầm thì nội dung của đợt sàng lọc cuối cùng là loạn chiến?"
Theo như thông tin mà nhà họ Châu có được thì thử thách của Labyrinth Behemoth có liên quan đến loạn chiến nào đó, theo như những ghi chép cổ thì có một số trích dẫn chuyện Behemoth từng là một Cherubim.
Trên thực tế thì vẫn có rất nhiều nguồn khác chỉ ra rằng Behemoth vốn dĩ là một sinh vật do Chúa trời tạo ra hệt như Leviathan và cư ngụ tại sa mạc vô hình phía Đông của vườn địa đàng Eden nhưng cũng có nguồn nói rằng những sinh vật như Behemoth vốn dĩ đã tồn tại từ thời kỳ hỗn mang, v.v.
Căn bản thì có quá nhiều tác giả cũng như thần thoại nhắc tới Behemoth nhưng bởi vì bọn họ không sử dụng chung một nguồn trích dẫn nên muốn hiểu rõ về nguồn gốc cũng là một câu chuyện quá khó khăn.
Việc đó cũng dẫn tới chuyện chủ đề của thử thách có thể bị hiểu sai nhưng ít nhất là theo như những thông tin đã được xác thực từ trước thì nội dung của thử thách có liên quan đến sự kiện lễ hội của quái vật.
Behemoth được gọi là vua quái vật nên chắc nếu bắc cầu qua sự kiện có đôi nét tương đồng với cái danh hiệu này thì cũng chẳng có gì sai cả nhưng điều đó cũng có nghĩa đây là một thử thách rất khó tiếp cận dù nó đã có thể xem như là một trong những cái có thể vượt qua nhất rồi.
Phải nhấn mạnh là có thể vượt qua được chứ không phải là dễ nhất, dễ nhất chưa chắc đã có thể vượt qua nhưng có thể vượt qua nhất lại đảm bảo phần nào cơ hội, chỉ là 7 suất này chưa chắc đã có thể vượt qua hết toàn bộ.
"Con hiểu sự lo lắng của phụ thân nhưng con cũng tin vào lão tứ."
Họa Tuyết đến cuối cùng vẫn chọn tin vào tứ muội của mình, Châu Lạc Diệp điều này cũng khiến Châu Văn yên lòng phần nào, không chỉ bởi vì sự đoàn kết giữa những người con của ông ta mà còn ở chỗ ông ta cũng tin tưởng những đứa con của mình.
"Lão đại, con còn nhớ cái lúc mà ta không còn gọi con bằng tên của mình nữa không?"
Nhắc về chủ đề lòng tin thì Châu Văn có chút nhớ về một số câu chuyện mà ông ta từng được nghe lão già Châu Túc kia kể lại cho ông ta khi còn trẻ, ở cái lúc mà ông ta cũng hệt như Họa Tuyết vào thời điểm hiện tại vậy.
"Là khi mà lão lục ra đời."
Như đã biết thì trong nhà Châu Văn có hết thảy 8 người con và quyền thừa kế được chia đều hết cho 8 người, việc Châu Văn gọi những đứa con của mình bằng thứ tự ra đời cũng là lúc mà cuộc c·hiến t·ranh dành cái ghế này của ông ta có hiệu lực.
Mấy vụ như này ở nhà họ Châu không máu me như những nơi khác bởi vì thường thì những người thừa kế không muốn làm tộc trưởng lắm, thay vào đó bọn họ muốn dành cả cuộc đời của mình để chìm đắm vào một lĩnh vực mà bản thân theo đuổi.
Thậm chí có nhiều đời tộc trưởng còn làm bởi vì bị ép buộc hoặc đang nghiên cứu giữa chừng thì thiếu kinh phí mà gia tộc lại không trợ cấp thêm nên đành phải trở thành tộc trưởng để hướng tới cái lợi sau này.
Đương nhiên là trong khoảng thời gian làm tộc trưởng thì bọn họ đều sẽ phải tận tâm với nghĩa vụ của tộc trưởng nhưng những đời tộc trưởng như vậy thường không quá dài vì bọn họ đều sẽ chọn sinh con đẻ cái từ rất sớm để truyền lại cái ghế này cho chúng luôn.
Dù sao thì thứ mà bọn họ nhắm tới cũng là lợi ích mà cái ghế tộc trưởng mang lại nên dùng xong thì vứt thôi chứ chẳng thèm bận tâm làm gì cả, cả Châu Túc và Châu Y đều không phải kiểu người như vậy.
Thay vào đó thì cả 2 đều rất tận tâm, thậm chí khi Châu Y c·hết vì đột quỵ thì Châu Túc còn phải tiến hành tái nhậm chức để chờ đến khi những đứa con của Châu Y hay cụ thể hơn là Châu Văn trưởng thành để thay thế ông ta.
Thứ mà Châu Túc theo đuổi đó chính là sự đoàn kết, vậy nên ông ta mới khát vọng tìm về huyết mạch lưu lạc ở bên ngoài của Châu Tiểu Lan đến thế, Châu Y lại là sự bảo hộ còn Châu Văn lại là lợi ích của chung.
Nói thẳng ra thì Châu Văn là một mẫu người sẽ trở thành vua và là minh quân trong mắt người dân của mình nhưng cũng đồng thời là kẻ khó đối phó nhất với những kẻ thù của ông ta cũng như nhà họ Châu.
Với những kẻ như Vĩnh An hay các thế lực ngự trị tại thành bang Tân Thời thì Châu Văn chưa từng quan tâm đến sự tồn tại của bọn họ vì tầm nhìn của ông ta luôn cao hơn bọn họ, còn bọn họ thì hệt như những con kiến dưới chân ông ta vậy, phải ngước nhìn lên mới thấy được ông ta.
Thậm chí nếu không phải như thời thế đang dần chuyển biến quá nhanh thì Châu Văn còn chẳng thèm ló mặt ra như thế này mà tiếp tục ở ẩn dưới kia để tiếp tục phát triển bằng giao thương giữa các thành bang để trao đổi những tài nguyên cần thiết hoặc lén thu thập tài nguyên đến từ các Labyrinth hay thậm chí là các trụ.
"Vậy thì theo con nghĩ thì trong số các con ai là người có nhiều khả năng để trở thành tộc trưởng nhất."
Nói thật thì Châu Văn hiểu quá rõ những đứa con của mình, sau ba thế hệ sinh ra ba kẻ dị thường muốn làm tộc trưởng thì đến thế hệ này đương nhiên cả tám đều không muốn làm tộc trưởng nên ông ta mới dùng từ khả năng thay cho cơ hội.
Hơn cả ở đây Châu Văn cũng là đang thử chính Họa Tuyết, ông ta hỏi Họa Tuyết là nhằm mang ý tự động loại Họa Tuyết khỏi tư cách người thừa kế, nếu con bé muốn thì hoàn toàn có thể lợi dựng cơ hội này để thoát vụ thừa kế rườm rà này.
"Lão nhị Châu Phàm không thích hợp ở yên một chỗ.
Lão tam Châu Nhiệt Anh tính cách quá nóng nảy, hành động có đôi phần cứng nhắc quá mức cần thiết.
Lão tứ Châu Lạc Diệp thì lại quá máy móc, thiếu đi phần cảm tính trong cách xử lý sự việc.
Lão ngũ Châu Giang cá muối mặn có tiếng, hơn cả sau vụ này khả năng cao nó cũng sẽ tự bế một đoạn thời gian.
Lão lục Châu Bảo Linh có tính cách nhu mỳ, âm trầm khó tiếp cận.
Lão thất Châu Thất Diệu giống với mẫu thân nên cũng không thích hợp.
Lão bát Châu Oán Nhi tuy tài năng nhất nhưng không hề có khả năng lãnh đạo.
Nhưng tại sao phụ thân lại nghĩ đến vấn đề này? Nếu người đã toàn tâm toàn ý vì gia tộc chúng ta nên đáng lý ra cũng phải làm thêm hơn 20 năm nữa đến 60 mới nghỉ hưu chứ?"
Đúng như Châu Văn đoán, lão đại hoàn toàn không nhắc đến bản thân trong đó nên cũng có thể hiểu rằng con bé đã tự loại mình khỏi danh sách người thừa kế ngay từ đầu rồi dù cho con bé hiện tại là người phù hợp nhất.
"Ta chỉ là đang chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất mà thôi."
Quả thật là hiện tại Châu Văn chưa có ý định vội chọn ra người thừa kế chính thức nhưng chẳng ai biết được tương lai sẽ như thế nào và sắp tới cũng sẽ có một số dòng chính tiến vào bên trong Labyrinth để thiết lập một số thứ nên cũng phải liệu trước những chuyện này.
"Con nhớ ta từng bình phẩm như thế nào về hai đời tộc trường tiền nhiệm không?"
"Châu Y quá lý tưởng, anh hùng hóa còn Châu Túc lại luôn đặt lợi ích tập thể lên trên lợi ích của bản thân mình, cả hai đều thuộc dạng không hiện thực và chẳng có gì để học hỏi từ đó."
Đến tận bây giờ Châu Văn vẫn chưa hết khinh thường cái chủ nghĩa anh hùng của Châu Y còn về Châu Túc thì tầm nhìn lý tưởng của cả hai tuy nghe qua thì chẳng khác nhau là mấy nhưng bản chất lại khác hẳn.
Thứ mà Châu Túc nhắm tới là lợi ích của con người nói chung, căn bản là quá tham lam nên Châu Văn cũng cho rằng chẳng có gì để học từ ông ta cả, đặc biệt nhất là khi ông ta sẵn sàng hy sinh quá nhiều thứ của gia tộc chỉ để giúp những kẻ luôn muốn diệt trừ bản thân.
"Nhưng kể cả vậy thì năm xưa lão già Châu Túc kia cũng kể một vài thứ khá thú vị và đương nhiên những mẫu chuyện mà ta cảm thấy thú vị này liên quan đến cái thời mà ông ta vẫn chưa trở thành tộc trưởng."
Vào cái thời mà Châu Túc làm tộc trưởng thì nhà họ Châu đã giúp đỡ rất nhiều cho mặt trận phía Đông này và cũng nhờ có sự trợ giúp từ nhà họ Châu về rất nhiều mặt như trang thiết bị đến tài nguyên các thứ nên mặt trận phía Đông này mới được bình ổn như hiện tại.
Mà chủ yếu là ở khu vực 3 thành bang phía trên này thôi chứ từ đoạn Samakkhi trở xuống thì bọn họ đã phải tự nỗ lực cho chính mình rồi nên nói thật là cũng có hạn do nhiều nguyên do khác nhau như việc đám lãnh đạo không muốn phí thêm công sức để đi hỗ trợ những nơi khác.
Chủ đề này thì Châu Văn không bàn tới nhưng đến lúc xây dựng thành bang cùng giai đoạn mở rộng các tuyến đường an toàn thì cũng đã đến thời Châu Y, cái thời này được Châu Văn đánh giá là như nồi cám heo với nhà họ Châu.
Nguyên do thì chẳng cần nói cũng biết, chỉ cần nhìn sơ qua hậu quả thôi cũng đủ hiểu rồi, đâu phải tự dưng mà nhà họ Châu phải chọn cách chạy nạn xuống bên dưới đâu, căn bản là đủ khả năng phản kháng nhưng lại chẳng làm.
Tóm gọn lại thì Châu Văn khinh cả hai lão già này, nếu không phải vào thời đại của bọn họ những nhánh khác ra không ít người tài kéo mấy cái dự án nghiên cứu lên thì chắc đến thời Châu Văn lên ông ta cho đào cả mộ mả hai tên này lên rồi cho hết vào đại bác bắn ra biển cho cá ăn sạch rồi.
"Đời tộc trưởng trước Châu Túc là Châu Nhuận Hạch, ông ta cũng là người đã giúp nhà họ Châu qua được cái giai đoạn đầu khó khăn khi tận thế mới ập tới kia.
Nếu để nhận xét thì phải nói rằng ông ta là một kiểu người sáng suốt khi ngay lập tức nhận thức được có điểm bất thường trong giai đoạn 2 tháng kể từ khi 72 trụ xuất hiện cho đến khi các Labyrinth mọc lên như nấm sau mưa kéo theo đám quái vật.
Nhờ vào những quyết định sáng suốt và chỉ thị kịp thời của ông ta nên nhà họ Châu mới hạn chế được phần thiệt hại đến ngưỡng thấp nhất có thể, thậm chí ông ta còn là người chủ trương trong việc cắt bỏ cùng duy trì những dự án lúc bấy giờ.
Mà đó cũng chính là lý do mà ta coi trọng ông ta, bởi vì ông ta nhìn đủ xa để biết trước được kết cục gần của con người và đưa ra quyết định sáng suốt nhất vào lúc đó dưới tư cách là một tộc trưởng vĩ đại."
"Theo như con biết thì Châu Nhuận Hạch trong thời điểm khi mà liên minh 8 nước bắt đầu phản công thì ông ta đã ngay lập tức mang cả gia tộc đi quy ẩn."
"Chính xác, con biết đấy ngay cả đám quái vật phổ thông nhất tức là tiến hóa lần 1 thôi cũng đã có khối loài có thể mặc kệ súng đạn rồi huống hồ còn có không ít loài có trí khôn có thể vận dụng lại v·ũ k·hí trong tay chúng ta để g·iết ngược lại chúng ta.
Thậm chí đám đặc biệt thông minh như Tinker còn biết cải tạo súng ống, sản xuất hàng loạt súng đạn cho đàn của nó thì không phải là quá vô nghĩa khi chúng ta cố gắng phản công mà trong khi chẳng chặn nổi đầu nguồn của nó hay sao?"
"Nhưng không phải sau này chúng ta vẫn thắng hay sao?"
"Lúc đó khái niệm siêu phàm còn quá mức mơ hồ, v·ũ k·hí nóng là thứ có thể mang tới chiến thắng tạm thời chứ không phải là lâu dài.
Nếu không có những chức nghiệp giả hùng mạnh như kỵ sĩ đầu tiên tiến hành lao vào bên trong từng Labyrinth một để càn quét rồi thiết lập khu an toàn thì con người chỉ có thể cầm bom h·ạt n·hân, nhiệt hạch các thứ ra để ngồi dọa lẫn nhau mà thôi.
Mà thậm chí thời đó chưa phải là con người chưa từng thử sử dụng qua bom h·ạt n·hân vào các Labyrinth nhưng đến làm xước nó còn không thể và chỉ cần vài ngày là khu vực lân cận đã được cải tạo lại hoàn toàn rồi đám quái vật lại lần nữa tràn ra rồi thì không phải là quá vô nghĩa hay sao?
Cũng chính vì thế nên mới cần phải nghiên cứu, trong khi liên minh 8 nước tranh thủ thời gian cho chúng ta thì chúng ta thông qua những mẫu vật khác nhau để tiếp tục nghiên cứu và đến cuối cùng là đạt tới được thành tựu như ngày hôm nay.
Châu Nhuận Hạch từng nói với Châu Túc rằng lý do mà con người lựa chọn phản kháng khi còn chưa nắm giữ được sức mạnh siêu phàm là vì bọn họ đang nắm giữ một thứ cho bọn họ cảm giác an toàn đủ để tự nói với bản thân rằng 'tại sao lại không thể?'."
Đến lúc này thì Châu Văn đưa ngón trỏ lên chỉ vào đầu mình để ám chỉ với Họa Tuyết rằng thứ mà ông ta đang nhắc tới ở đây chính là bộ óc hay chính xác hơn là trí khôn của nhân loại, của một chủng tộc tinh khôn.
"Tại sao lại không thể?"
"Tổ tiên con người tiến hóa rồi không ngừng phát triển về não bộ, những cá thể người tinh khôn đầu tiên đã biết thông qua công cụ để phản kháng lại với những loài thiên địch khác trong tự nhiên của bọn họ rồi tiếp tục phát triển hơn nữa.
Đến mức độ không biết từ bao giờ con người hay loài tinh khôn duy nhất trên hành tinh này đã đứng trên địa vị bá chủ và cũng chính vì đứng ở trên cao quá lâu bọn họ cũng dần mất đi cảm giác bị đe dọa cần có trong vòng tuần hoàn tự nhiên.
Con người đã không còn bị các loài vật khác đe dọa nữa, đến cả mẹ thiên nhiên cũng chẳng thể nào vượt qua được các thành lũy vững chắc do con người xây dựng nên và dần dần đến cả các t·hảm h·ọa t·hiên n·hiên cũng có thể bị nắm bắt được.
Chỉ là con người cũng vì ở trên cao quá lâu hay nói đúng hơn là đã phát triển về mặt trí óc đến mức độ tự cho rằng đã không còn bất cứ thứ gì có thể đe dọa được đến địa vị quá vững chắc của bản thân rồi nên sự thích nghi của bọn họ đã trở nên quá kém.
Châu Nhuận Hạch muốn Châu Túc hiểu nên đã không mang đám quái vật sở hữu sức mạnh siêu phàm vào đặt lên bàn cân này mà ông ta đã mang chính mẹ thiên nhiên vào để so sánh với chính con người.
Một trong những niềm tự hào và cũng là công cụ tối thượng trong tay con người, bom h·ạt n·hân, theo thống kê thì vào thời điểm trước tận thế thì trên hành tinh này đang chứa lượng bom h·ạt n·hân đủ sức để hủy diệt hành tinh này vài ba lần là ít.
Có điều không phải sự thật đang ở ngay trước mặt sao? Con người sử dụng bom h·ạt n·hân chống lại quái vật nhưng đám quái vật lại thành công sống sót trong khi chỉ có mình con người là c·hết vì chính thứ do mình tạo ra và cũng tự hào nhất.
Đặc biệt hơn là tuy thiên nhiên sở hữu sức sống mãnh liệt đến mức độ tái tạo lại khu vực v·a c·hạm trong vài năm ngắn ngủi nhưng con người lại không thể sinh sống trong khu vực đó vì độ phóng xạ.
Theo cách hiểu của ta thì thứ đã đẩy chủng tộc từng thống trị hành tinh này trong hàng trăm triệu năm như khủng long đến bờ vực diệt vong đã mang trong mình sức mạnh hủy diệt của hàng trăm ngàn, thậm chí là hàng triệu đầu đạn h·ạt n·hân rồi.
Ấy vậy mà hành tinh này vẫn chẳng bị sao cả, nói thẳng ra thì kể cả có dùng hết lượng đầu đạn h·ạt n·hân được cho rằng là có thể hủy diệt hành tinh này tới tận 3 lần kia thì thứ duy nhất biến mất chỉ có thể là chính loài người hay ít nhất là nền văn minh của loài người mà thôi.
Sự xuất hiện của Darkan ngay từ đầu đã chẳng quan trọng rồi, tuy những ghi chép về sự thắng thế của liên minh 8 nước là thật nhưng nó chỉ là vô nghĩa nếu như con người cứ tiếp tục phụ thuộc vào thứ công nghệ tầm thường trước mắt.
Hoặc là tiếp nhận sức mạnh siêu phàm và cố gắng khai thác nó càng sâu càng tốt hoặc là nắm giữ trong tay thứ công nghệ có thể đạt tới ngưỡng nền văn minh cấp 1, thậm chí là cấp 2 trên lý thuyết không thì tất cả đều là vô nghĩa.
Đám quái vật được sinh ra sau này sẽ càng lại mạnh hơn, kế thừa từ lứa trước, chính con cũng đã biết sự đáng sợ của đám ruồi kia rồi đấy và đó cũng chỉ mới là một phần nhỏ trong sự đáng sợ của đám quái vật.
Ta nói như vậy cũng chỉ là với hy vọng con có thể hiểu được rằng đằng bao giờ đặt quá nhiều niềm tin vào thứ mà bản thân con cho rằng là phương án cuối cùng hay chính xác hơn là đừng dùng hai chữ cuối cùng đó để hạn chế chính mình."
"Vậy cũng tức là con sẽ phải làm tộc trưởng?"
"Nếu con cho rằng có đứa nào phù hợp hơn thì cứ chỉ ra đi, mà đừng lo, ít nhất là cho đến hiện tại thì ta vẫn sẽ đứng ra làm đất chặn đi dòng lũ, làm tướng khiển binh cho các con nhưng như ta đã nói đấy, phòng trừ cho trường hợp xấu nhất."
"Tức là nếu được thì vẫn có thể thay con ra?"
"'Nếu được'."