Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trỗi Dậy

Chương 205: Phước lành trên mảnh đất này.




Chương 205: Phước lành trên mảnh đất này.

"PH-19-07, PH-18-21, PH-19-01 đi theo ta, tất cả ở lại để đây thu thập mẫu vật đi, chuyển đổi từ giao thức bằng mọi giá phải mang hậu duệ lưu lạc ở bên ngoài về thành giao thức giao tiếp trao đổi với mục tiêu."

Khoảng 3 ngày sau khi Nhật Nam hoàn thành lần cuối cùng leo tháp tại trụ của Baal của mình thì tại đây cũng xuất hiện một nhóm người bí ẩn đã xuất hiện tại đây, theo như giọng điệu của bọn họ thì có thể xác nhận là người nhà họ Châu cử đi để đưa Lưu Đình Đình về rồi.

Chỉ là có vẻ như hành động của nhà họ Châu hình như hơi chậm chạp thì phải, nếu xét về khoảng thời gian mà bọn họ biết được chuyện nhà của Chu Nhật Nam sau đó xác nhận thông tin tới khi cử một nhóm đi để mang người bên ngoài về thì đáng lý ra phải sớm làm xong rồi mới phải.

Có khi nhà họ Châu còn mang được Lưu Đình Đình lẫn Chu Thành Đông về trước cả khi Chu Nhật Nam kịp về tới được thành bang Samakkhi, cứ như thể chuyện thực hiện di nguyện mà Châu Túc để lại với bọn họ cũng không quá quan trọng vậy.

Sau đó cả đội được tách ra làm hai, phần lớn sẽ ở lại đây để tiến hành lấy số liệu từ trụ của Baal, đây đã thuộc vào giai đoạn cuối cùng của 72 trụ rồi nên chuyện nhà họ Châu chia nhân lực của mình ra để thăm dò các trụ trên khắp thế giới cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Thậm chí ngay hiện tại thì nhà họ Châu cũng đã điều động một lực lượng không nhỏ đóng cứ tại phương Tây của mình để tiếp cận với các trụ ở bên đó, thứ từ lâu đã sớm trở thành vật sở hữu của những gia tộc lớn mạnh ở bên đó.

Đương nhiên là nhà họ Châu không tự tin đến mức độ nghĩ rằng bản thân có thể tùy tiện xông vào được, thay vào đó thì bọn họ sẵn sàng trao đổi một số công nghệ lõi có giá trị liên thành chỉ để đổi lấy một tư cách.

Nếu còn không được nữa thì cũng không có nghĩa là bọn họ đã hết cách, dù sao nhà họ Châu và đặc biệt nhất là Châu Văn cũng không phải là dạng có chỉ số nhân tính cao lắm nên nếu đã muốn thì bọn họ sẽ làm cho bằng được.

May mắn là dạo gần đây phương Tây đã vốn rất loạn bởi vì vụ n·ội c·hiến của thành bang Helios rồi nên mọi chuyện cũng diễn ra một cách trơn tru hơn nhiều và không cần phải đến mức độ diệt thành chỉ để tiến vào trong các trụ bị đóng chiếm kia làm gì cả.

Nhà họ Châu có thừa cách để tạo ra một cái thú triều nhưng tạm thời có vẻ như vẫn chưa cần phải đi xa đến mức độ như vậy, đáng tiếc là vẫn có một số trụ rơi thẳng xuống biển sâu nên bọn họ chẳng thể nào tiếp cận nổi được.

Ngay kể cả với nhà họ Châu thì đại dương và biển cả vẫn ẩn chứa quá nhiều bí ẩn, chẳng ai rõ liệu ở bên dưới kia có tồn tại một sinh vật nào đó ngang bằng hay thậm chí là hơn cả Darkan hay không nên bọn họ chọn từ bỏ việc tiếp cận dưới đó.

Nhóm còn lại thì đương nhiên là tách ra để truy lùng theo dấu vết của Nhật Nam rồi, dù sao bọn họ cũng đã nắm đủ mẫu vật để xác minh vị trí chính xác của ông ta, chẳng qua là vì nhiệm vụ nên tiện đường chạy sang chỗ trụ của Baal trước mà thôi.

"Mục tiêu hiện tại đang ở gần thác Đỗ Quyên, núi Bạch Mã thuộc trong khu vực vườn quốc gia Bạch Mã."

Bản đồ ba chiều bắt đầu hiện lên nhưng bởi vì bọn họ vẫn chưa "quét" qua khu vực này nên đã sử dụng bộ số liệu vệ tinh cũ từ trước tận thế để dùng tạm nhưng cũng vì thế nên rõ ràng là bọn họ không thể nào tin vào cái bản đồ này được.

Sau tận thế thì cấu trúc mảng kiến tạo đã thay đổi không ít do sự tác động của cả con người và quái vật rồi, huống hồ từ đó đến giờ đã 80 năm, mẹ thiên nhiên có thể thay đổi cũng như xóa đi mọi vết tích chỉ với thời gian.

"Nó không nằm trên tuyến đường có trong kho lưu trữ của thành bang Samakkhi?"

Kẻ cầm đầu thật ra cũng chẳng thấy bất ngờ là mấy, dù sao không phải tuyến đường nào cũng sẽ được báo cáo về thành bang và rõ ràng là các thành bang cũng không hoàn toàn có ý định chia sẻ các tuyến đường mà bản thân đã xác định được một cách miễn phí.

Về căn bản thì mấy cái tuyến đường mà các đại diện đến từ 4 thành bang trong khu vực Đông Á có mặt tại cuộc hội nghị gần đây chẳng qua cũng chỉ là bề nổi mà thôi, vậy nên bọn họ mới cần tiếp cận vào kho lưu trữ của thành bang Samakkhi trước.

Trong trường hợp này thì rõ ràng đây là một tuyến đường không được phía đội tiên phong báo cáo lên, thậm chí là trong bản đồ hoàn chỉnh có trong kho lưu trữ của thành bang thì khu vực núi Bạch Mã cũng không có dữ liệu nên bọn họ mới phải sử dụng số liệu trước tận thế.

"Vậy ra ông là kiểu người như vậy sao Chu Nhật Nam?"

Tên cầm đầu sau một hồi suy ngẫm thì chợt nhận ra điều gì đó rồi thốt ra một lời cảm thán và bắt đầu lên đường chạy tới vị trí đã chỉ định từ trước trên bản đồ.



Trong lúc đó thì Nhật Nam đang cùng Đình Đình nghĩ lại tại một khu cắm trại gần thác Đỗ Quyên, trước tận thế thì nơi này từng là một khu cắm trại kiêm nghỉ dưỡng tên Thông Nàng hay gì gì đó trong vườn quốc gia Bạch Mã.

Ban đầu thì nơi này là do Nhật Nam cùng tiểu đội tiên phong Văn Lang phát hiện ra sau khi bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ tái thiết lập lại một tuyến đường an toàn tạm thời từ thành bang Samakkhi tới trụ của Baal và trụ của Valefor.

Sự thật là thế hệ dựng thành cùng trước đó của thành bang Samakkhi tương đối là thụ động so với những thành bang khác trong khu vực, nói thẳng ra thì bọn họ yếu và quanh đi quẩn lại cũng lòng vòng trong 1 khu vực duy nhất.

Chủ yếu là vì nơi này thực sự quá đắc địa theo nhiều nghĩa nên bọn họ không bị đe dọa quá nhiều bởi những tác nhân từ bên ngoài hay cụ thể hơn là đám quái vật, thay vào đó thì vấn đề xung đột nội bộ lại tồn tại mãi cho đến tận bây giờ.

Đương nhiên hiện tại mọi chuyện đã bị ém lại rất nhiều bởi một thế hệ quá bất cẩn đời, không lo chuyện chính trị của Nhật Nam, không biết sau này sẽ như thế nào nhưng tạm thời thì chỉ cần đám lão già thế hệ trước xuống lỗ hết là Phoiphailin muốn làm gì cũng được.

"Thật kỳ diệu khi khu vực này không hề có sự xuất hiện của đám quái vật dù cách đây không xa là cả một Labyrinth."

Thực sự thì trong khu vực này quá bình an, tuy bản thân Đình Đình cũng là kiểu sống cả đời trong thành bang và đây là lần đầu tiên mà cô ta ló mặt ra ngoài nhưng từ nhỏ cô ta đã được dạy về sự đáng sợ của đám quái vật rồi.

Cũng chính vì thế nên bản thân Đình Đình rất tôn trọng những thành tựu mà Nhật Nam đã đóng góp cũng như môi trường lẫn điều kiện làm việc của Nhật Nam thay vì có những suy nghĩ vớ vẩn rồi dần khiến mối quan hệ của cả hai rạn nứt.

Đình Đình không nghĩ rằng bên ngoài sẽ bình yên được như thế này, điều này thực sự rất khác so với những gì mà cô ta được biết, dọc đường từ thành bang Samakkhi tới trụ của Baal thì còn thấy mặt quái vật chứ ở đây là không thấy gì luôn.

Nhật Nam lúc này đang nướng mấy con cá cũng cảm nhận được sự tò mò của Đình Đình nên ông ta cũng bắt đầu chuyển sang những món còn lại cũng như nói về câu chuyện đằng sau sự yên bình đến bất thường tại mảnh đất này.

"Em có biết về phước lành không?"

"Phước lành? Kiểu cái phước lành của thành bang Helios?"

Phước lành của thành bang Helios thật ra cũng không phải bí mật gì, hầu hết những kẻ có đủ quyền hạn đều biết về nó, dù sao thì phước lành của Mặt Trời tối cao cũng là một trong những nguyên do khiến Helios trở thành một trong những thành bang đầu tiên.

Đáng tiếc rằng phước lành này đã sớm biến mất từ lâu hay nói đúng hơn là không biết tại sao nó lại bị ô nhiễm, tuy thế hệ dựng thành của thành bang Helios đã phong ấn nó lại và nơi đó cũng dần chìm vào quên lãng bên trong những bức tường thành nhưng chẳng ai biết được sau này sẽ như thế nào nữa.

"Dạng dạng như vậy nhưng không nguy hiểm đến cỡ đó, về bản chất thì phước lành mà thành bang Helios sở hữu thật ra có mặt trái của nó và chẳng qua là bọn họ đủ đen đủi để quay vào ô mặt trái đó.

Ngoài ra thì vụ n·ội c·hiến của thành bang Helios cũng có vài phần dính dáng đến phước lành kia, đương nhiên là chuyện này không liên quan đến chúng ta nên hãy nói tới loại phước lành mà mảnh đất này sở hữu."

Trong khi vừa chuẩn bị những đồ đi kèm vừa dùng chiếc kẹp để làm món khoai nướng phô mai thì Nhật Nam tiếp tục đá sang về phước lành Mặt Trời tối cao với một giọng điệu không quá quan trọng rồi chuyển sang chủ đề chính.

Chỉ là với người nghe như Đình Đình thì đương nhiên là vào lúc này cô ta muốn biết rõ hơn về bí ẩn đằng sau phước lành Mặt Trời tối cao hơn, đặc biệt là khi Nhật Nam đang mang lại cho cô ta cảm giác rằng Nhật Nam thực sự biết chuyện gì đó.

"Khoan đã, ý của anh là anh biết điều gì đó liên quan đến vụ việc năm xưa của thành bang Helios hay sao? Vậy tức là phía phủ thành chủ cũng biết điều này?"

Bản thân Đình Đình biết rằng mấy thông tin có liên quan đến phước lành Mặt Trời tối cao thật ra không phải là dạng khó tiếp cận nhưng đó chỉ là mặt nổi mà thôi, chỉ là cô ta cũng cảm thấy bất ngờ khi thành bang Samakkhi có vẻ biết rất nhiều về vụ này.

"Không, em nghĩ bộ tình báo của chúng ta hoạt động năng nộ được như vậy vào cái giai đoạn đó à? Khi mà thành bang Helios dựng thành hay thậm chí là khi cuộc chiến kia diễn ra thì thành bang Samakkhi của chúng ta vẫn chưa làm xong cái móng đâu.

Đến việc xây thành cũng chưa xong nổi quá 10% tiến độ thì làm gì có khả năng duỗi tay ra xa đến như vậy được cơ chứ? Thậm chí ngay cả sau này thì chuyện tiếp cận những nguồn tin như vậy cũng rất thụ động.



Lý di thì em biết rõ rồi đấy nhưng thứ mà anh biết chưa chắc bản thân thành bang Helios đã biết được, nói thẳng ra thì anh đã đạt được một vài thông tin thực sự giá trị trong lần leo tháp trụ của Baal gần đây."

Nguồn tin mà Nhật Nam đang nhắc tới ở đây chính xác là cuộc hành trình lênh đênh trên biển từ Camelot đến thánh địa Alpha, trong lúc đó thì ông ta đã đạt được rất nhiều dạng thông tin khác nhau từ đám hiệp sĩ tập sự.

Phần nhiều chỉ ở ngưỡng tin đồn hoặc ít nhất là bản thân Nhật Nam không có khả năng để đánh giá chất lượng của thông tin nhưng có một vài trong số đó cũng đã được cấp trên đính chính về độ chân thực.

Phước lành Mặt Trời tối cao thật ra cũng có liên quan đến đế chế Hy Lạp của thượng nhân, nó có liên quan đến một câu chuyện hoặc ít nhất là Nhật Nam cho rằng cả hai có điểm liên quan với nhau.

"Trong thần thoại Hy Lạp thì thần tối cao của đỉnh Olympus Zeus có hai đứa con rất đặc biệt...."

....

"Vậy ý anh phước lành Mặt Trời tối cao đại diện cho cuộc chiến kia?"

"Một phần là như vậy, dù sao kẻ đã thua như Mặt Trời cũ không có quyền lên tiếng.

Ông ta dù sao cũng thuộc về trước kia, dù quả đúng là ông ta đã góp công không nhỏ trong cuộc cách mạng thay đổi cả đế chế Hy Lạp nhưng sự thật là ông ta vẫn thuộc về trước kia.

Quyền hành của ông ta cũng đã chẳng còn là của ông ta nữa kể từ khi Zeus, Hades cùng Poiseiden tiến hành phân chia lại lãnh thổ của đế chế Hy Lạp."

"Vậy kẻ đứng đằng sau phước lành Mặt Trời tối cao chính là Mặt Trời mới?"

"Anh đoán là như vậy, nói thẳng ra thì Mặt Trời mới không được công nhận như là một anh hùng nên hắn không đủ tư cách để đảm nhận một quyền hành lớn đến như vậy.

Và để chứng minh rằng bản thân xứng đáng thì hắn đã thử thách kẻ mạnh nhất trong số tất cả các anh hùng từng tồn tại, vua anh hùng Gilgamesh.

Kết quả sau cùng thì đương nhiên chỉ có một là hắn thắng thế quái nào được nhưng câu chuyện liệu hắn có c·hết thật hay không thì chẳng ai biết được, dù sao không phải tự dưng mà hắn lại có thể thế vào cái chỗ còn trống kia."

Câu chuyện này thực sự đã cho Đình Đình một cái nhìn rất mới về thế giới này, cảm tưởng mọi thứ thật ra rất đơn thuần nhưng cũng cực kỳ rối rem vậy.

"Có điều không phải nếu xét về mặt thời gian thì mọi thứ đã qua quá lâu rồi hay sao?"

Theo như Nhật Nam kể thì Gilgamesh tồn tại vào cuối thời đại của thượng nhân và 10 triệu năm sau đó thì con cháu của bọn họ mới trở thành một chủng tộc mà bọn họ đã theo đuổi nhưng hiện tại đã bao lâu kể từ khi dị nhân xuất hiện rồi?

"Vậy nên mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức đoán mà thôi."

Nói xong thì Nhật Nam cũng dọn lên bàn món đầu tiên, đó là món khoai nghiền trộn với bơ thêm chút phô mai cùng một số loại gia vị như tiêu để ăn đỡ ngán, bên cạnh đó thì còn có cả món salad vỏ khoai tây được tẩm ướt kỹ càng.

Nói thật thì Nhật Nam nấu không thể nào chê được, đúng hơn thì bản thân Đình Đình cũng không phải dạng nấu ăn ngon lắm, tự cô ta nhận thức rõ được chuyện đó dù quả thật là trong hơn 20 năm nay cô ta là đầu bếp chính của cái tổ ấm này thật.



Căn bản thì Đình Đình chỉ dừng lại ở mức độ biết nấu còn Nhật Nam thì quanh năm suốt tháng rất ít khi có mặt ở nhà và cũng chẳng mấy khi vào bếp nên ông ta không sử dụng đến mấy thiết bị điện tử chứ nấu thì vẫn rất ngon.

Trong khi Đình Đình đang tận hưởng bữa ăn của mình thì Nhật Nam tiếp tục với món cá của mình, ban đầu thì ông ta chỉ định nấu món này một cách đơn giản thôi nhưng sau khi kể câu chuyện vừa rồi xong thì lại có hứng để đổi món.

"Còn câu chuyện liên quan đến phước lành trên mảnh đất này thì sao? Đừng nói là nó cũng kiểu kiểu có dính dáng đến mấy câu chuyện máu me be bét gì đó rồi đến cái phước lành cũng thuộc dạng ô uế không thể tả đấy nhé?"

Cảm thấy hứng thú với câu chuyện khác không có nghĩa là Đình Đình quên mất chủ đề chính, dù sao thì Nhật Nam cũng đã kể xong câu chuyện lúc nãy rồi nên hiện tại cũng đã có thể kể đến phần nội dung chính rồi.

"Cũng không có gì đặc biệt đâu, trong lịch sử của mảnh đất từng có tên Việt Nam này thì ở những vương triều cuối cùng của thời đại phong kiến thì khu vực này vẫn luôn có điểm gì đó rất đặc biệt khó tả.

Vào cái thời đàng trong đàng ngoài thì chúa Trịnh lập vua Lê làm bù nhìn ở đàng ngoài còn đàng trong tức khu vực này thì chúa Nguyễn liên tục đánh chiếm vào Nam để mở rộng bờ cõi cũng như tăng sức ảnh hưởng của chúa Nguyễn.

Thời khởi nghĩa Tây Sơn thì Nguyễn Huệ cũng xưng vương tại ngọn núi gần đây xong dẫn quân vào đánh quân Thanh, v.v, nói chung thì đây là một nơi phong thủy tốt nhưng cũng c·hết không ít người.

Sau khi xúc tác với một chút giai thoại thì nơi này nghiễn nhiên trở thành một bảo địa mà thôi, thực sự thì nơi này đáng lý ra đã có thể trở thành một vùng đất có thể dựng được thành cũng như bảo hộ con người rồi."

Thông qua những lời vừa rồi thì Đình Đình nắm được 2 điểm mấu chốt, thứ nhất nơi này là một bảo địa nhưng bảo địa ngoại trừ điềm lành ra thì vẫn luôn đi cùng với c·hết chóc, thứ hai là vì xúc tác với một giai thoại nào đó nên mới mang tới hiệu quả này.

Đến cuối cùng thì điểm mấu chốt vẫn là loại giai thoại đã hòa vào với mảnh đất này, nếu ngẫm kỹ hơn thì nếu như mảnh đất này mang tới tính hiệu quả ngay từ đầu rồi thì tại sao người Kinh lại chạy hết hỏi đây?

Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó ở đây, thậm chí là có liên quan đến câu chuyện tại sao Nhật Nam cũng như tiểu đội tiên phong Văn Lang và một số người khác như San'ya lại giấu kín nơi này khỏi tầm mắt của những kẻ khác.

"Đến cuối cùng thì giai thoại kia là gì?"

"Ý trời!" Biết rằng Đình Đình đã đoán ra được gì đó nên Nhật Nam chỉ nhìn lên bầu trời rồi thở dài ra hai chữ này.

"Ý trời?" Hai chữ này đến cuối cùng là sao? Đình Đình không rõ Nhật Nam đang nhắc tới chuyện gì nhưng đó là kiểu giai thoại có liên quan đến trời hay gì đó sao?

"Phải, là ý trời.

Tuyên truyền rằng năm xưa khi xưng vương thì Nguyễn Huệ cũng đã mang quân ra Bắc để đánh đuổi quân Thanh nhưng vào lúc đó đã cận Tết lắm rồi, hơn cả dù sao ông ta cũng mới xưng vương, mấy chuyện khác chưa có cái gì làm xong cả nên chuyện mang quân đi đánh quân Thanh đã ngồi sẵn trong thành Thăng Long thực sự là quá viễn vông.

Chính vì vậy nên ông ta đã cho đúc 100 đồng tiền và tung chúng lên trời, nếu như chúng đều vào mặt ngửa thì đương nhiên ông ta danh ngôn chính thuận được toàn quyền quyết định do trời đã định sẵn mọi thứ rồi."

"Tất cả đều ngửa?"

"Nghe đồn là do Nguyễn Huệ cho đúc 100 đồng tiền 2 mặt như nhau nhưng quả thật là sau đó với khả năng hành quân thần tốc và đánh vào đúng ngày Tết nên quân dưới trướng ông ta đã toàn thắng.

Thậm chí cả đời của Nguyễn Huệ sau đó cũng tràn ngập các trận thắng lớn nhỏ khác nhau, với nhiều người thì ông ta có thể xem là đánh đâu thắng đó theo nghĩa đen nhưng đáng tiếc là ông ta cũng không sống quá thọ."

"Của thiên trả địa!"

"Có thể xem là như vậy."

"Vậy tức là mảnh đất này cũng được phù hộ bởi giai thoại đã phù hộ Nguyễn Huệ năm xưa? Nhưng vật chủ của nó nằm ở đâu?"

"Ở đó."

Đúng lúc đó thì tại một hồ nước gần đó, mặt nước bắt đầu dao động dữ dội, ánh mắt trời chiếu thẳng vào đó bắt đầu phản chiếu ra những luồng ánh lấp lánh ánh kim rồi từ từ chuyển sang bảy màu sắc cầu vồng chiếu rọi khắp bầu trời tạo ra một lớp lá chắn bảo hộ hệt như các dải cực quang chỉ có ở các vùng cực lạnh.