Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trỗi Dậy

Chương 204: Nhà họ Châu 2.




Chương 204: Nhà họ Châu 2.

"Vậy đến cuối cùng thì nhà họ Châu các ngươi mong muốn điều gì?"

Cuộc nói chuyện được tiếp tục với việc Trữ Vĩnh An đứng lên nhìn về phía của Châu Văn, ánh mắt của ông ta vào lúc này là vừa ngang tầm mắt của Châu Văn nhưng không hiểu vì sao khi nhìn vào mắt của đối phương thì ông ta lại bất giác trở nên khúm núm, để thua Châu Văn không chỉ một bậc.

"Nói cho ngài thành chủ đây cũng không sao, dù sao ngài cũng vẫn là thành chủ của thành bang Tân Thời này cho đến khi tới bình minh."

Đứng mãi cũng mỏi chân, nhất là với một người có thể trạng hơn tròn như Châu Văn nữa nên ông ta quyết định ngồi xuống và ngay khi lực toàn cơ thể của ông ta bắt đầu tụ tập hết về phía sau thì các hình ảnh ba chiều dần trở nên nhập nhòe để lộ ra một cái ghế tựa lưng cho ông ta.

Thực sự khá mà tin được, Châu Văn đã đưa Trữ Vĩnh An từ bất ngờ này sang tới bất ngờ khác, công nghệ tân tiến nhất mà thành bang Tân Thời sở hữu đều là lấy từ nhà họ Châu cả, thậm chí nhiều cái trong số đó tuy đã qua gần 30 năm rồi mà cũng chẳng thay đổi được gì quá nhiều.

Một trong số đó là công nghệ phát họa ba chiều mà Trữ Vĩnh An đã sử dụng trong cuộc hội nghị giai đoạn đầu với các đại diện đến từ các thành bang khác nhau, thực sự thì dạng công nghệ đó rất khó để cải tiến được, nhất là trong cái thời đại thiếu thốn về mặt tài nguyên để phát triển như thế này.

Ấy vậy mà nhà họ Châu vẫn có thể đưa ra những công nghệ vượt bậc đến như vậy? Căn bản là đã hoàn toàn bỏ xa so với những loại công nghệ mà thành bang Tân Thời sở hữu, thậm chí là so với cả toàn thế giới cũng không biết chừng.

Vào lúc này Trữ Vĩnh An bắt đầu cảm thấy quyết định năm xưa của lão thành chủ đời đầu là ngu xuẩn đến nhường nào khi quyết liệt đến cùng với nhà họ Châu, đến cuối cùng thì té ra nhà họ Châu cũng chẳng mất gì.

Thậm chí gần 30 năm sau, khi nhà họ Châu xuất hiện trở lại thêm một lần nữa thì bọn họ cũng chỉ dùng có vài giờ đồng hồ ngắn ngủi để tàn sát sạch nhà họ Trữ trong khi đó thì nhà họ Vĩnh chẳng còn được mất người.

"Ngài thành chủ vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?"

Đã tới giờ kể chuyện nên không gian xung quanh cũng bắt đầu trầm xuống và hình ảnh năm xưa khi Châu Văn cùng Trữ Vĩnh An lần đầu tiên gặp nhau vào năm 1 tuổi bắt đầu hiện ra thêm một lần nữa, hai người bọn họ căn bản là đồng niên.

Bản thân Châu Văn sinh ra sớm hơn vài tháng nên lão thành chủ đầu tiên vào lúc đó vì nịnh bợ nhà họ Châu để xin tiếp cận một số loại công nghệ mấu chốt mà bọn họ sở hữu nên đã cố tình để cả hai kết nghĩa huynh đệ từ khi còn rất bé và đưa Châu Văn lên làm đại ca.

Trước động tác này thì đương nhiên là nhà họ Châu không thèm phản ứng lại, dù sao thứ mà bọn họ nhắm tới cũng không phải là những thứ phàm tục tầm thường như đám gia tộc, thế lực tại thành bang Tân Thời này vọng tưởng.

Quan điểm của nhà họ Châu căn bản đã có cái chất gì đó rất siêu phàm thoát tục ngay từ đầu rồi nên khi thời đại mới mở ra thì với bọn họ đó chính là cơ hội, cơ hội để truy cầu những thứ vượt trên phạm trù của sự tầm thường chứ không phải là đấu tranh, tranh dành quyền lợi, lợi ích lẫn nhau như đám tầm thường còn lại.

Nhưng dù nhà họ Châu có siêu phàm thoát tục đến mấy thì cuối cùng bọn họ vẫn là con người nên bọn họ cho rằng việc cần có những mối quan hệ tầm thường kia là điều tất yếu nên cũng đã nhắm mắt làm ngơ mấy chiêu trò của lão thành chủ đầu tiên này.



Đáng tiếc là tuy Trữ Vĩnh An hay chỉ đơn thuần là Vĩnh An vào lúc đó cùng Châu Văn là đồng niên nhưng cả hai vẫn chênh lệch quá nhiều, Vĩnh An cũng chỉ như bao đứa trẻ 1 tuổi khác còn Châu Văn vào lúc đó đã lộ ra tài năng mà một thiên tài nên có rồi, đáng sợ hơn cả là về lối suy nghĩ mạch kín của ông ta.

"Vào lúc đó tôi khá cả tin nên đã cho rằng tôi thực sự là đại ca và ngài thành chủ đây là lão đệ của tôi nên tôi đã hỏi ngài rằng 'liệu ngươi đã sẵn sàng cho thời đại này chưa?' vào lúc đó ngài đã không trả lời câu hỏi này.

Bản thân tôi có chút thất vọng vì chợt nhận ra rằng ngài chẳng khác gì so với một đứa trẻ 1 tuổi bình thường là bao cả, nhưng với tư cách là một lão đại thì tôi vào lúc đó nghĩ rằng bản thân vẫn nên cho lão đệ của mình thêm vài cơ hội nữa, ít nhất là phải để nó hiểu được vấn đề trước cái đã.

Lần tiếp theo chúng ta gặp mặt nhau, tức khoảng nửa năm sau tôi đã hỏi câu hỏi tương tự, lần sau đó, 2 tháng sau, cũng vẫn là câu hỏi trước đó, lần lần như vậy nhưng đến cuối cùng thì tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời mà mình mong muốn.

Hay nói đúng hơn là khi ngài đã trả lời có thì tôi vào lúc đó cũng đã hết sự kiên nhẫn lẫn tin tưởng với ngài rồi, có thể là vì đôi mắt của ngài vào lúc đó đã sớm không còn được như trước, ngài không ngang hàng với tôi và cũng không xứng làm lão đệ của tôi."

Những lời nói rất xuyên tâm nhưng lại đồng thời không mang tới bất cứ tính hiệu quả nào với Trữ Vĩnh An cả vì ngay từ đầu ông ta cũng đã chẳng coi tên quái thai kỳ dị như Châu Văn là huynh đệ của mình rồi chứ đừng nói là lão đại.

Chủ yếu là bởi vì Châu Văn được coi là cá thể kiệt xuất nhất của nhà họ Châu, căn bản thì tên này cực kỳ quái dị nên chẳng ai thực sự chơi được với hắn cả, đáng sợ hơn là kể cả vậy hắn vẫn luôn cho rằng bản thân siêu việt so với những kẻ tầm thường khác, việc này khiến cho Trữ Vĩnh An cảm thấy phát ốm khi ở bên cạnh hắn hồi nhỏ.

"Thứ mà tôi lẫn nhà họ Châu mong muốn chỉ đơn thuần là một con đường, một con đường để đạt tới những tầng thứ cao hơn nữa và có rất nhiều người trong số chúng tôi sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời mình vì nó.

Ngài thiếu đi cái khí chất như vậy, đôi mắt của ngài đã dần vẫn đục bởi sự tầm thường hệt như bao kẻ tầm thường khác ngoài kia, có nhiều lúc tôi cũng tự hỏi bản thân mình rằng tại sao lại phải có sự xung đột.

Có phải chỉ đơn thuần là do xung đột có thể dẫn tới sự phát triển? Xét về phần nào đó thì đây quả thật là một cách lý giải rất thô tục, nhưng quả thật là xung đột lại tiềm ẩn khả năng phát triển ở trong đó.

Khi dần hiểu hơn về chính con người xung quanh thì tôi cũng dần có một cách lý giải mới rằng xung đột chính là một phần của con người, nói giảm nói tránh thì chính là cạnh tranh và quả thật là sự hơn thua tạo ra động cơ mạnh mẽ cho sự phát triển hơn là sự bình đẳng.

Có điều thứ mà nhà họ Châu truy cầu không phải là sự phát triển kiểu đó, chúng tôi sẽ không tạo ra sự xung đột để thúc đẩy một thứ gì đó và sẽ càng không sử dụng yếu tố hơn thua để đẩy mạnh sự phát triển.

Chủ yếu là vì cả hai đều có rủi ro, nói ví dụ như việc mà những việc mà Vĩnh Ưu từng làm để dọn sẵn đường cho Vĩnh Tập ngồi lên được cái ghế thành chủ chính là tạo ra sự xung đột để thúc đẩy một thứ gì đó chẳng hạn.

Vĩnh Ưu đã g·iết rất nhiều người, càng đe dọa đến sinh mạng của càng nhiều người hơn nữa và cũng đã làm ra không ít những chuyện vô nhân đạo, vô nhân tính nhưng liệu việc một tên phế vật như Vĩnh Tập trở thành thành chủ liệu có thực sự là một sự phát triển?



Nói theo khía cạnh của các thế lực còn lại thì phải, bọn họ đều đã thu được rất nhiều lợi ích khi Vĩnh Tập đang là thành chủ nhưng nếu xét tổng quan với nhà họ Vĩnh nói riêng và toàn thể thành bang Tân Thời nói chung thì đó lại là một sự thụt lùi đến không tưởng.

Về phần sự cạnh tranh thì trong lúc cạnh tranh hơn thua để chọn ra thành chủ đầu tiên thì Vĩnh Ưu đã g·iết bao nhiêu ngươi rồi? Đừng nói là những người dân bình thường hay những người 'cao quý' khác như ông ta, đến cả lão Châu Túc nhà tôi cũng bị ông ta đánh chủ ý lên đầu.

Đương nhiên tôi không nói rằng Vĩnh Ưu không phải là một thành chủ tốt nhưng ông ta chắc chắn không phải là một con người tốt, một con người có quá nhiều tham vọng cũng như được dung thứ bởi bề trên lại càng khiến lòng tham đó biến tướng trở thành loại động lực xấu xí đến không tưởng."

Về bản chất thì tên Châu Văn này nói đạo lý rất nhiều, đặc biệt hơn cả là còn nói theo cái lý của hắn, cái lý tạo ra cho mọi người cảm giác bản thân thật tầm thường khi đối mặt với hắn, trò chuyện với hắn.

Đáng sợ hơn nữa là ở chỗ Châu Văn nói chứ như thể hắn đang cố gắng hạ mình xuống để hiểu được những thứ thường thức bình thường mà những con người tầm thường như bọn họ biểu lộ ra, việc này lại càng khiến hắn trở thành là bề trên một cách tuyệt đối.

"Có điều trong lúc bình thường thì đương nhiên nhà họ Châu chúng tôi cũng mặc kệ điều đó, thậm chí là còn cho rằng đây là điều tất yếu phải diễn ra nếu như muốn thành bang Tân Thời trở nên thịnh vượng hơn nữa.

Vụ việc 30 năm về trước các nhà đánh chủ ý lên nhà họ Châu chúng tôi không lý nào mà chúng tôi chẳng hề hay biết gì được, thậm chí lão già Châu An này còn được cử ra để đi giúp các nhà đẩy nhanh tiến độ làm việc đó.

Bởi vì vừa hay nhà họ Châu chúng tôi cũng cần một cái cớ để quy ẩn, dù sao sự tồn tại của chúng tôi cũng dẫn tới quá nhiều lòng tham cho các bên, lão cha tôi tức Châu Y cho rằng việc chúng tôi biến mất mới thực sự là tốt cho thành bang Tân Thời hơn là tiếp tục tồn tại ở bề nổi.

Chủ yếu là do các nhà còn lại sợ chúng tôi quá mà, nhất là lão Vĩnh Ưu kia, tuy nhà họ Châu từng thề rằng sẽ không đánh chủ ý lên mấy chuyện chính trị hay việc quản lý thành bang Tân Thời nhưng thề thì đâu có là đủ với những kẻ như ông ta.

Hơn cả việc lúc nào cũng phải xịn xỏ, mượn nhờ công nghệ trong tay nhà họ Châu chúng tôi cũng khiến các nhà cảm thấy bản thân quá bị động nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm như muốn c·ướp cạn cả nhà chúng tôi vậy.

Cũng chính vì thế nên nhà họ Châu chúng tôi đã để lại một số loại công nghệ nền tảng cần thiết cho sự phát triển của thành bang Tân Thời cũng như các sơ đồ ý tưởng khác nhau, sau đó thì thuận thế mà biến mất thôi.

Còn lý do tại sao trong xuyên suốt 30 năm qua chúng tôi không hề bị lộ đuôi là vì cái thành này do là nhà họ Châu chúng tôi xây, các nhà thực sự tự tin đến mức độ vỗ ngực dõng dạc nói rằng bản thân hiểu rõ cái thành này được như chúng tôi hay sao?

Mấy người mà các nhà g·iết được vào ngày hôm đó thì căn bản là người nhân bản cả đấy, phải, những kẻ đang đứng ở trong căn phòng này ngoại trừ tôi, ngài thành chủ lẫn lão Châu An đều là người nhân bản."

Người nhân bản!? Nhà họ Châu thực sự sở hữu thứ công nghệ này? Hơn cả còn là đã sớm có từ 30 năm về trước nữa, vậy những kẻ mang trên mình những khuôn mặt này chính là nhân bản của những Ngô Tinh, Kim Thiền, Đài Bắc tiên sinh?

"Loại công nghệ này thật ra cũng tính là hàng khá mới lạ với phần đông nhưng trước khi tận thế ập tới thì nhà họ Châu chúng tôi đã nắm trong tay thứ công nghệ lõi này rồi, tuy bởi vì trong tận thế tài nguyên vẫn phải được phân đều để đảm bảo cho sự tồn vong của toàn gia tộc cũng như duy trì những dự án cần thiết còn lại phải được cắt bỏ."

Ý là trong khi rất nhiều người ngoài kia vào cái giai đoạn đó vẫn còn đang cố gắng tìm cách để sinh tồn thì nhà họ Châu đã dư dả tài nguyên đến mức độ có thể nuôi sống được cho toàn bộ gia tộc mà vẫn còn thừa ra để duy trì nhiều dự án được cho là cần thiết?



"Nhưng vào năm 1996 thì cá thể nhân bản đầu tiên được lộ ra trước mắt công chúng là cừu Dolly đã được tính là một sự thành công rực rỡ ngoài sự mong đợi rồi, đương nhiên trong số những nhóm nghiên cứu có liên quan đến công trình đó thì cũng ít nhiều dính dáng đến nhà họ Châu chúng tôi.

Đáng tiếc là bản sao cừu Dolly vẫn bị mắc một lỗi sai lầm là nhân bản tế bào gốc lấy từ con gốc nên tuổi thọ bị giảm đi đáng kể, kiểu một con cừu có thể sống được đâu đó 12 năm nhưng bởi vì bản gốc của cừu Dolly đã sống được 6 năm rồi nên tế bào gốc lấy ra từ nó để tạo ra cừu Dolly cũng ở ngưỡng 6 năm vậy.

Vào lúc đó thì nhà họ Châu chúng tôi cũng đã dần đề ra những biện pháp xử lý khác nhau như việc trẻ hóa tế bào gốc trước khi tiến hành quá trình nhân bản hay thu thập các mẫu tế bào gốc trẻ hơn để tạo ra những con bản sao trẻ hơn rồi dần dần thu hoạch, cải tiến mẫu tế bào ban đầu dần như việc cải tạo giống lúa vậy.

Chỉ là nếu như chỉ nghĩ theo hướng như vậy thì quả thật rất khó để nhân bản được những kẻ như Ngô Tinh các thứ mà vẫn giữ không cho xói mòn gen được, nhưng mọi thứ đã thay đổi khi tận thế ập tới và mang tới cả những cơ hội khác nhau.

Cũng nhờ đó mà chúng tôi mới có thể có mặt ở đây được, mà nói chuyện đến ngang đây thôi, tuy bản thân tôi cũng muốn nói chuyện với ngài thành chủ đây thêm một chút nữa nhưng có vẻ không được rồi.

Đám bên ngoài đang tụ tập lại muốn làm trò con bò nên tôi cũng phải ló mặt ra một chút cho phải đạo, hy vọng ngài có thể tận hưởng bữa ăn cuối cùng của mình một cách thật vui vẻ cũng như tự rửa cái cổ của mình thật sạch sẽ bởi vì ngay ngày mai thôi ngài cũng sẽ được giống như Vĩnh Tập."

"Châu Văn, ta không muốn hỏi tại sao ngươi lại muốn g·iết ta, ta biết rõ rằng tình thế như thế này cần có một người phải đứng ra chịu trách nhiệm nhưng ít ra thì hãy tha cho nhà họ Vĩnh một đường lui."

"Ngài thành chủ, ngài không có tư cách để đàm phán với tôi ở đây, nhưng nể tình ngài đã cung cấp cho chúng tôi một chút thông tin về con cháu của người bà cô kia nên tôi sẽ tha cho hai đứa con của ngài một mạng, chỉ là sau này sẽ không còn nhà họ Vĩnh hay nhà họ Trữ trên đời này nữa."

"Nhất ngôn cửu đỉnh! Nói được thì phải làm được!"

"Đương nhiên rồi, dù sao đây cũng là một trong hai di nguyện của lão già Châu Túc kia, năm đó ông ta cản bà chị của mình không được nên đành phải ủy thác lại cho đời con cháu sau này đi tìm, mà thời buổi này khó khăn như này thì biết đi đâu mà tìm? Ai ngờ con cháu đời sau của bà cô kia lại là dâu của nhà họ Chu nổi tiếng tại thành bang Samakkhi."

Note: Di nguyện đầu tiên của Châu Túc, em trai của Châu Tiểu Lan và cũng là ông nội của Châu Văn là tìm về được huyết mạch lưu lạc ở bên ngoài của Châu Tiểu Lan, di nguyện thứ hai là bảo vệ thành bang Tân Thời đứng vững trong trăm năm.

Di nguyện duy nhất của Châu Y, bố của Châu Văn cũng là bảo vệ thành bang Tân Thời, dựa theo mốc thời gian sau khi thành bang Tân Thời được dựng lên thì cũng đã trôi qua đâu đó gần nửa chặng, tiệm cận 40 năm rồi nên sau đó nhà họ Châu sẽ rời đi.

Đương nhiên đó là trên tiền đề đời của Châu Văn cũng như đời sau ông ta không để lại di nguyện kiểu bảo vệ thành bang Tân Thời đến cùng như này, ngoài ra thì Châu Túc c·hết vì tuổi già còn Châu Y c·hết vì đột quỵ.

Châu Túc có ràng buộc với thành bang Tân Thời như vậy là vì ông ta vẫn luôn chờ Châu Tiểu Lan trở về, thậm chí đó cũng chính là lý do mà Tân Thời lại được xây trên đất của thành phố Thượng Hải cũ, bảo vệ trăm năm cũng chính là nói con cháu đời sau hãy chờ trong trăm năm, nếu sau đó vẫn chưa thu lại kết quả nào khả quan cả thì có thể tự mình rời đi.

Châu Y không giống như bố của mình nhưng ông ta đấu tranh cả đời vì toàn thể con người nói chung nên mong nguyện của ông ta cũng là hy vọng con cháu có thể kế thừa được nguyện vọng này của ông ta.

Điểm này khiến Châu Y thực sự có đôi chút khác biệt so với những thành viên khác trong nhà họ Châu, đặc biệt là với Châu Văn và bản thân ông ta cũng hiểu điều đó nên cũng chỉ muốn con cháu thay mình bảo vệ Tân Thời trong trăm năm kể từ khi dựng thành hệt như Châu Túc mà thôi.