Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trỗi Dậy

Chương 206: Giả thuyết.




Chương 206: Giả thuyết.

"Lần đầu tiên mà bọn anh phát hiện ra thứ đó là vào khoảng 18 năm về trước nhưng sự thật là theo những vết tích còn sót lại thì có thể dễ dàng nhận ra chuyện nơi này đã sớm không có quái vật ở lại hơn 30 năm nay rồi.

Trước kia thì rất khó nói nhưng hiện tại nơi này rất an toàn, đương nhiên là bọn anh cũng đã từng muốn tiếp xúc với thứ nằm ở bên dưới cái hồ kia nhưng căn bản là không thể được, càng cố gắng tiếp cận thì lại càng bị chối bỏ."

Thật ra bản thân Nhật Nam cũng đã từng cảm thấy có mùi gì đó trong chuyện này, dù sao khu vực này đã sớm không có vết tích của quái vật tính từ khoảng thời gian 30 năm trở lại gần đây rồi.

Trong khi đó thì trụ của Baal và trụ của Valefor lại nằm khá gần đây nên trước khi thú triều 20 năm trước xảy ra thì thành bang Samakkhi của những thế hệ cha ông của Nhật Nam chắc chắn là đã từng tới đây để thiết lập một tuyến đường an toàn rồi.

Nói gì thì nói, trong cái thời đại này thì chỉ có sức mạnh siêu phàm mới có thể giải quyết được những vấn đề siêu phàm và nguồn truyền thừa thân cận nhất trong số tất cả đương nhiên là tới từ 72 trụ rồi.

Các chức nghiệp giả đầu tiên trong lịch sử xuất hiện tương đối sớm sau sự kiện tận thế xảy ra, dù gì thì trước khi tận thế ập tới thì con người hay nói đúng hơn là các quốc gia vẫn có thời hạn 2 tháng trời để tiếp cận cũng như tiến hành khai thác vào 72 trụ.

Chắc chắn là con người vào giai đoạn đó đã nắm được những truyền thừa cơ bản nhất rồi, dù sao thì chỉ cần đặt chân vào bên trong trụ thôi cũng đã lấy được truyền thừa nhận một số chức nghiệp cơ bản ban đầu rồi.

Suy ra thì tới giai đoạn liên minh 8 nước thì chắc chắn trong q·uân đ·ội liên minh cũng ẩn chứa những cá thể chức nghiệp giả trong đó, chẳng qua là thời gian cho bọn họ vẫn quá ngắn nên phát triển chưa đủ và kho v·ũ k·hí của con người vào lúc đó cũng đủ dồi dào để phản công lại đám quái vật.

Còn về Darkan thì nói thật thì tính tới hiện tại dù con người có sinh ra được một chuyển chức lần 4 đi chăng nữa thì cũng vẫn chẳng có cơ sở nào để nắm được phần thắng trước một con quái vật có thể chống luôn cả bom h·ạt n·hân, điện hạch và chỉ cần vỗ cánh thôi cũng đủ để thổi bay các đầu t·ên l·ửa liên lục địa cả.

Đến cả gậy tầm sét của Chúa rơi thẳng từ bên ngoài không gian xuống và đạt ngưỡng vận tốc tối đa cũng bị Darkan dễ dàng né tránh được thì một chức nghiệp giả chuyển chức lần 4 cũng chỉ có thể đưa mặt ra cho nó đánh thôi.

Nhật Nam hiểu rõ điều đó bởi lẽ giờ đây tầm nhìn của ông ta đã đủ cao, Darkan hiện tại đã không còn là trần với ông ta nữa mà vẫn còn nhiều thứ kinh khủng hơn nữa, tính cả những chuyện mà ông ta được nghe hay "tận mắt" chứng kiến.

Trở lại với chủ đề ban đầu, tuy Nhật Nam hiểu rõ rằng những thế hệ trước đây của thành bang Samakkhi không phải thuộc dạng nổi bật lắm nhưng không lý nào bọn họ đã lập ra được một tuyến đường an toàn tới tận trụ của Baal cũng như trụ của Valefor rồi mà không đi thám thính xung quanh được.

Chung quy lại thì 72 trụ vẫn là một loại tài nguyên cực kỳ trọng yếu bởi vì những lợi ích mà con người có thể đạt được từ nó chính là vốn liếng để bọn họ tiếp tục tồn tại trong cái thời đại loạn lạc như hiện tại hay thậm chí là sắp tới.

Thật ra thì Nhật Nam cảm thấy là do chính nơi này mà ra cả, nếu như thế hệ cha ông của ông ta đã sớm nhận thức được nơi này từ trước thì khả năng cao là trong kho lưu trữ cũng có chút thông tin dù là ít hay nhiều rồi.

"Cảm giác như nó đang bảo vệ cái gì đó có phải không?"

Đình Đình cũng là dạng có não chứ không phải không, đương nhiên là cô ta cũng nhận ra sự bất thường trong cách kể chuyện của Nhật Nam và từ đó nhận ra được một số chuyện bí ẩn đằng sau cái mảnh đất này.

Với quyền hạn của mình thì Đình Đình cũng tự cho rằng bản thân không có đủ khả năng để biết được hết mọi chuyện nhưng Nhật Nam lại là một vấn đề hoàn toàn khác, việc phủ thành chủ cố tình che đậy một thông tin gì đó với Nhật Nam là quá vô nghĩa.

Bởi vì địa vị của Nhật Nam cũng như sức ảnh hưởng của ông ta là quá đặc thù, cũng chính vì thế nên cố gắng kéo ông ta về phía của mình nhằm ổn định địa vị của phủ thành chủ mới là quyết định khôn ngoan nhất.

Đúng hơn thì trong 20 năm qua phủ thành chủ vẫn luôn đi theo đường lối này để tiếp tục tăng cường sức ảnh hưởng của mình, kết hợp với việc những cá nhân kiệt xuất thế hệ này như San'ya đều không quan tâm đến mấy chuyện chính trị lắm nên phủ thành chủ đang dần tiến vào thế độc tôn tại thành bang Samakkhi.

Bản thân Đình Đình cũng nhận thức được điều đó nên cô ta cũng hiểu rõ rằng thái độ mà phủ thành chủ đối với Nhật Nam là đặc thù ra sao, nếu như Nhật Nam tỏ vẻ hứng thú với sự bí ẩn tại đây thì không lý nào phủ thành chủ lại không cung cấp thông tin cho Nhật Nam được.

Trừ khi là ngay từ đầu thành bang Samakkhi đã chẳng biết gì cả, ngẫm lại thì nghe qua chuyện này rất buồn cười vì không lý nào bọn họ lại không nắm rõ tình hình xung quanh một khu vực có tới tận 2 trụ liền được.

"Có thể là giống như em nói hoặc cũng có thể là không, chỉ là chúng ta không thể phủ nhận được chuyện nơi này ẩn chứa một phước lành thủ hộ nào đó và không phải kẻ nào cũng có quyền biết về nó."

Cuối cùng thì Nhật Nam cũng mang món cá lên, cụ thể hơn thì đó là món cá nướng xào với sốt cà chua, tuy không muốn thừa nhận nhưng đây là món mà Đình Đình tương đối tự tin bên cạnh với món rau xào tỏi.



Nói thật thì Đình Đình không biết loài cá mà Nhật Nam đã dùng là gì, tuy trong thành bang cũng có một số trại chăn nuôi và gia đình của bọn họ cũng đủ khả năng để tiếp cận chúng nhưng chủ yếu là lặp đi lặp lại một vài loài cá có năng suất cao.

Những loài ngoài hoang dã thì Nhật Nam cũng có mang về mấy lần hay nói đúng hơn thì cũng chỉ có những lính tiên phong có thể ra ngoài hoang dã như Nhật Nam mới có thể mang về những loài tài nguyên như thế này được.

Nghe đồn giá trong chợ đen của những thứ mang về từ hoang dã là cực kỳ cao và cũng chỉ có tầng lớp thượng lưu với đủ tư cách để tiếp cận được, đặc biệt là thịt quái vật hoặc những tài nguyên có nguồn gốc từ Labyrinth.

'Thịt cá chắc thật.' Đình Đình vừa nghĩ vừa dùng đũa để gắp miếng thịt cá lên.

Ban đầu Nhật Nam có ý định nướng đơn giản nhưng ông ta đã chỉ hun khói chúng để khử mùi tanh cũng như rút bớt nước ra khiến thịt trở nên chắc hơn thấy rõ.

Hơn cả Nhật Nam còn dùng để lẫn vài viên đá muối vẫn trong đống than nên thịt cá sau khi hun khói xong đã đủ mặn rồi nên ông ta đã làm sốt cà chua để cân bằng vị cũng như dùng nó để làm dịu bớt vài phần vị khói trước đó.

Ngoài ra thì trong phần sốt cà chua này cũng được trộn với một lượng nhất định nước cốt thơm, nó sẽ khiến thịt mềm ra đôi chút và cân bằng được những vị ban đầu của món thịt cá này.

Chỉ là Đình Đình không phải dạng sẽ biết được những điều đó, thứ duy nhất mà cô ta cảm nhận được là món cá này của Nhật Nam cũng tạm được, nói thẳng ra thì cô ta cũng thuộc dạng dễ ăn và không có nhiều khả năng cảm vị lắm.

"Ý của anh là sao khi nói rằng không phải ai cũng có quyền được biết về nó?"

Câu này của Nhật Nam mang tới cho Đình Đình một cảm giác đặc biệt, cảm tưởng như những kẻ được quyền biết về nơi này đều rất đặc biệt và rõ ràng đó cũng chính là lý do mà thành bang Samakkhi lại chẳng có thông tin gì về nơi này cả.

"Nói theo cách hiểu trước đó của em thì nơi này đã bảo vệ thứ gì đó, có thể là thứ đang nằm ở dưới cái hồ bên kia và cũng vì điều đó nên không phải kẻ nào cũng có thể đặt chân vào khu vực bên trong lớp bảo hộ này."

"Kiểu anh đạt được niềm tin vô hình nào từ nó có phải không?"

"Thực sự thì anh cũng chẳng biết nữa, ban đầu thì anh cũng nghĩ rằng nó cho anh cùng những đồng đội trong tiểu đội tiên phong Văn Lang và một vài người bạn sau đó vào là vì một nguyên do đặc biệt nào đó.

Nhưng giờ cũng đã gần 20 năm trời kể từ lúc đó rồi mà chẳng có gì thay đổi cả nên chịu thôi, ít ra thì nó cũng đã cho em vào nên chắc chắn là em cũng có một điểm đặc biệt nào đó với nó hệt như tụi anh vậy."

Gần 20 năm là một khoảng thời gian quá dài nên Nhật Nam đã sớm mất đi sự hứng thú với mảnh đất này từng lâu rồi, chung quy lại thì ông ta giờ đây không quá đặt nặng thứ ở dưới hồ kia nữa bởi vì có muốn cũng chẳng tới gần nơi đó được.

"Vậy còn những người còn lại thì sao? Chắc anh cũng đã mang không ít người tới đây cũng như cung cấp những thông tin về nơi này về cho thành bang rồi nhỉ?"

Thật ra thì Đình Đình cũng chỉ đang đoán mà thôi, dù sao chắc hẳn là để kiểm tra khả năng của nơi này thì Nhật Nam cũng đã kéo không ít người bên ngoài tiểu đội tiên phong Văn Lang tới đây, ví dụ như San'ya chẳng hạn.

Có điều nếu đúng thật vậy thì chắc hẳn là bên trong thành bang Samakkhi vẫn sẽ có một vài thông tin về nơi này mới phải hoặc cũng có thể là vì nơi này đặc thù hơn so với Đình Đình vẫn đang mường tượng.

"Chúng ta không thể lưu trữ thông tin về nơi này được."

"Kiểu không thể viết ra giấy hay tồn trữ thông tin dưới bất cứ dạng nào cả sao?"

"Dạng dạng như vậy, thậm chí với cả những người từng tới đây hay từng được nghe kể về nó thì bọn họ cũng chẳng nhớ nổi bất cứ thứ gì về nó sau một khoảng thời gian cả."

"Chúng bị xóa đi?"



Nói thật thì Đình Đình cũng chẳng thấy quá bất ngờ nhưng theo cô ta nghĩ thì nếu như chỉ đơn thuần là xóa đi thôi thì vẫn sẽ để lại rất nhiều sơ hở và quả đúng là mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy thôi thật.

"Không, những ký ức đó vẫn nằm ở đó, chẳng qua là không hiểu tại sao nhận thức của bọn họ lại tự động cho rằng những thông tin đó là không có ý nghĩa để rồi dần chìm vào lãng quên theo nghĩa đen.

Bọn anh cũng từng thử nhắc lại trong những mốc thời gian nhất định với hy vọng là não bộ của những người đó sẽ nhận thức được độ quan trọng của thông tin này hay thậm chí là sử dụng đến những cách thức siêu phàm khác nhau.

Thậm chí cũng đã thử qua nhiều cách thức máu me trên đám tử tù chỉ để có thể khắc ghi những thông tin này vào trong tiềm thức hoăc trên cơ thể của chúng nhằm tạo ra một loại phản xạ có điều kiện hay tự kỷ ám thị đặc thù.

Đáng tiếc là tất cả đều vô dụng, kết quả khả quan nhất là có thể khơi gợi lại được nhưng hầu hết đối tượng đều bị c·hết não ngay sau đó hoặc là cho rằng đó là thông tin không quá quan trọng và lại quên đi ngay sau đó."

Ừm thì Nhật Nam cũng thuộc vào dạng khá thực tế khi ông ta sẵn sàng hy sinh những thứ mà ông ta cho là cần thiết để đổi lấy một thứ ông ta cho rằng có giá trị ít nhất là tương xứng với cái giá phải bỏ ra hoặc cao hơn.

Được cái là bên cạnh Nhật Nam cũng có không ít người sẵn sàng thay ông ta làm những chuyện như vậy nên có thể được xem là đỡ bẩn tay nhưng chung quy lại thì ông ta không chỉ đơn giản là một tên chỉ biết chiến đấu đơn thuần ở một số chuyện.

"Giống như việc bản thân nhớ về chuyện phải làm chuyện gì đó nhưng ngay sau đó lại quên đi ngay lập tức bởi vì những việc mà bản thân đang làm có phải không?"

"Đó chỉ là một trong những biểu hiện mà thôi nhưng chung quy lại thì bọn họ vẫn 'nhớ' nhưng lại không xem trọng nó nên lại 'quên' mất, thậm chí ngay cả khi khơi gợi lại thành công cũng sẽ bị 'chèn' vào bởi những thứ khác."

"Hừm, nói thật thì em vẫn cảm thấy rất hứng thú về thứ nằm ở dưới cái hồ kia và những thứ liên quan đến phước lành như này."

"Theo anh nghĩ thì khả năng cao tại mỗi khu vực đều sẽ có một phước lành kiểu dạng như vậy, chẳng qua là chúng thường sẽ tồn tại dưới nhiều kiểu hình dạng khác nhau hay thậm chí nằm ở những nơi mà con người của thời đại này khó lòng mà chạm tới được."

"Tại sao?"

"Anh chỉ đơn thuần là đoán thôi, trong thần thoại Hy Lạp thì Prometheus sau khi tạo ra con người đã c·ướp lấy ngọn lửa của Helios để trao tặng cho con người, theo một lý nào đó thì phước lành Mặt Trời tối cao ngay từ đầu cũng ít nhiều có liên quan đến chuyện này rồi."

"Tức là anh nghĩ rằng những phước lành này có liên quan đến con người hay nói đúng hơn là thuyết tạo ra con người của từng thần thoại?"

"Khả năng là như vậy, nhưng nếu đó là thật thì thứ nằm dưới cái hồ kia cũng có ít nhiều điểm tương đồng với bọc trăm trứng, thậm chí về phương Bắc cũng sẽ có một nơi nào đó đang ẩn chứa phước lành về một thứ gì đó đang tạo ra sinh mệnh chẳng hạn."

Đây đều là những giai thoại chứa đựng tính chất khai sinh của loài người trong từng thần thoại như bọc trăm trứng của Âu Cơ là từ thần thoại Việt Nam còn Nữ Oa nặn người là của thần thoại Trung Quốc chẳng hạn.

Tuy chẳng có gì có thể đảm bảo được những giả thuyết trên của Nhật Nam là đúng cả nhưng quả thật chúng vẫn là một ý tưởng rất thú vị, đủ để khiến Đình Đình bắt đầu có những liên tưởng rất gì và này nọ.

"Nếu thật vậy thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ đấy." Đình Đình vừa nói vừa cười với một giọng điệu rất thần bí và mang đậm tính tự giễu.

Cảm tưởng như trong vô vàn những giả thuyết vừa nhảy ra liên tục trong đầu của Đình Đình qua vài phút ngắn ngủi vừa rồi có một ý tưởng nào đó rất tồi tệ nhưng cũng đồng thời lại khiến cô ta tin vào nhiều nhất.

"Cũng không lạ gì khi em nghĩ theo hướng đó, dù sao chuỗi sự kiện bên phía thành bang Helios ít nhiều đều có liên quan đến phước lành Mặt Trời tối cao nên có thể hiểu rằng phước lành này không phải là dành cho con người ngay từ đầu rồi."

Quả thật là phước lành Mặt Trời tối cao đang có xu hướng hay nói thẳng ra là nằm ở trận doanh phản nhân loại, vậy nên nếu có thứ gì đó được sinh ra từ phước lành này thì đó chắc chắn phải là một mối tai họa cho con người.

"Anh có bao giờ nghe qua về học thuyết Gaia chưa?"

Học thuyết Gaia về cơ bản là một dạng tư tưởng ám chỉ rằng Trái Đất cũng là một dạng sống độc lập và rõ ràng là hệ sinh thái hay chính xác hơn là những thứ xảy ra trên Trái Đất đều có thể bị xử lý dựa trên ý chí của Gaia tương tự với hệ miễn dịch của cơ thể chống lại những virus có hại từ bên ngoài vậy.

"Buồn cười thật, Labyrinth màu đen mà anh nhắc tới trước đó cũng được gọi là Gaia đấy nhưng anh biết em đang nghĩ gì."



Gaia là thần đất mẹ trong thần thoại Hy Lạp, bà ta là một Primordial tức cấp bậc các vị thần khởi nguyên trong thần thoại và quả thật là các vị thần Olympus đều thuộc vào hàng dòng dõi của bà ta cả.

Nhưng Gaia cũng là một vị thần đáng sợ theo nhiều nghĩa khi bà ta đều đứng đằng sau trong những sự kiện lớn trong thần thoại Hy Lạp như Titanomachy khi đã góp phần giúp Zeus tránh qua kiếp nạn như bao các anh chị khác cho đến khi trưởng thành.

Sự kiện Gigantomachy đe dọa trực tiếp đến các Olympians cũng là do Gaia kích động mà thành nên có thể nói rằng Gaia không hẳn là đứng về bên một cụ thể nào cả ngoại trừ chính bà ta hay ý chí của hành tinh.

Trong một viễn cảnh nào đó nếu như Gaia thực sự tồn tại thì bà ta sẽ đối đầu với hai dạng mối đe dọa đến hành tinh này trong thời điểm hiện tại, một chính là đám quái vật bước ra từ các Labyrinth và bên còn lại đó chính là những con người phụ thuộc vào bà ta nhưng lại dần thoát ly khỏi mối quan hệ đó.

Có thể thấy rằng Gaia sẽ không chủ động ra tay, thay vào đó thì bà ta đều sẽ thông qua một hay những bên nào đó như tại Titanomachy là các Olympians cùng Giants còn trong Gigantomachy thì là Giants.

Cũng có nghĩa rằng nếu mọi chuyện diễn ra hệt như trong giả thuyết của Nhật Nam hay nay là của Đình Đình thì thứ được thai nghén bên trong phước lành không phải là con người mà là một hay những dạng sống tinh khôn mới sinh ra với mục đích là phản nhân cùng chống lại các mối đe dọa đến từ bên ngoài như quái vật.

"Mà kể cả vậy thì chuyện đó đã chẳng còn liên quan gì đến chúng ta nữa."

Nhật Nam ám chỉ rằng sắp tới ông ta và Đình Đình sẽ tiến vào bên trong Labyrinth nên những sự kiện xảy ra ở phía trên hay cụ thể là tại hành tinh này đều sẽ không thể nào ảnh hưởng đến bọn họ được nữa.

Lý do mà Nhật Nam tự tin đến như vậy không chỉ là bởi vì ông ta đã có những đột phá trong quá trình tiêu hóa những trải nghiệm của Black Skeleton 1 lẫn hành trình dưới tư cách là một hiệp sĩ tập sự kia.

Hiện tại Nhật Nam đã đạt tới chuyển chức lần 3 rồi, hơn cả thế những truyền thừa chức nghiệp đạt được trong lần leo tháp gần nhất cũng đã tiệm cận chuyển chức lần 1 và quan trọng nhất rõ ràng là việc ông ta đã trở thành một dị nhân.

Đương nhiên việc trở thành dị nhân cũng chẳng quá to tác gì lắm vì đến cuối cùng thì nó không ảnh hưởng đến thông số của Nhật Nam hay cụ thể hơn là dị nhân nếu không thức tỉnh được năng lực thì cũng chỉ như người bình thường mà thôi.

Điểm khác duy nhất là ở chỗ bởi vì sở hữu gen dị nhân trong người nên thế hệ sau của Nhật Nam cũng sẽ là dị nhân và đương nhiên là cũng có cơ hội thức tỉnh cao hơn so với một người phải thông qua huyết mạch cải tạo như ông ta.

Ngoài ra thì vốn dĩ chỉ cần hấp thụ được hết một phần huyết mạch cải tạo thôi là đã trở thành dị nhân rồi, Đình Đình cũng nhờ vậy mà trở thành một dị nhân.

Đúng hơn thù là sẽ trở thành vì quá trình hấp thụ của Đình Đình vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa nên cả hai vẫn cần phải chờ đến khi cô ấy hấp thụ xong toàn bộ và trở thành một dị nhân đúng nghĩa thì Nhật Nam mới có thể thông qua quyền di cư để kéo cô ấy vào Dungeon của mình được.

Rõ ràng là cách của Đình Đình an toàn hơn nhiều, thậm chí có thể nói rằng là không hề có rủi ro cụ thể nào cả, chẳng qua là tỷ lệ thức tỉnh năng lực thực sự quá thấp.

Cũng vì vậy nên Nhật Nam mới liều lĩnh dùng cách mạo hiểm nhất để hấp thụ huyết mạch cải tạo thông qua đó tạo ra thêm áp lực để thức tỉnh, dù tỷ lệ sau khi tăng lên nhờ áp lực cũng không quá đảm bảo nhưng kể cả vậy ông ta cũng muốn thử.

Và kết quả là đương nhiên Nhật Nam đã thành công nhưng ông ta không cảm nhận được dấu vết của sự thức tỉnh, theo như những thông tin mà ông ta lấy được thì điều này chưa hẳn đã có nghĩa là ông ta không thức tỉnh thành công.

Năng lực của dị nhân vốn dĩ tồn tại ở hình thái muôn hình vạn trạng nên nếu không thông qua kiểm tra cặn kẽ thì sẽ có những năng lực kể cả sau thức tỉnh cũng rất khó nhận ra được nên cả Nhật Nam và Đình Đình đều vẫn còn hy vọng.

"Đừng nói như kiểu ở trên này anh không có người nhà hay gì cả vậy, Thành Đông sắp tới sẽ phải sống trong cái thời đại tồi tệ ấy đấy."

Để nói về tình mẫu tử mà Đình Đình dành cho Thành Đông thì nói thật là cô ấy đã dần trở nên quá mệt mỏi trong mối quan hệ này rồi, dù sao Thành Đông cũng không phải là dạng một đứa con bình thường một chút nào cả.

Đúng hơn thì là một đứa trẻ nghỗ nghịch, trước đây thì Đình Đình sẽ khác nhưng hiện tại thì cô ta phải tự công nhận rằng bản thân đang trải qua độ tuổi thanh xuân thứ hai của đời người và sự lựa chọn ở đây là quá rõ ràng.

"Chúng ta đã làm những gì có thể làm đối với nó rồi, nói thẳng ra thì Thành Đông đã đủ khôn lớn để biết rằng bản thân phải làm gì và không cần đến sự bao bọc của chúng ta nữa.

Có thể sự lựa chọn lý tưởng nhất vẫn là mang theo nó đi cùng, nếu được thì phải dùng b·ạo l·ực để ép nó đi theo nhưng chung quy thì quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay của nó.

Mà bỏ chuyện đó qua một bên đi, sang tuần sau quá trình hấp thụ của em cũng đã hoàn tất rồi nên anh cũng sẽ tiếp nhận thử thách của Labyrinth luôn."