Chương 203: Nhà họ Châu.
Vào lúc khuya muộn, tại phủ thành chủ của thành bang Tân Thời, màn đêm bao trùm lấy tất cả đang dần được thắp sáng bởi những ánh đèn điện, đây quả thật là một sự lãng phí đến mức không thể chấp nhận được.
Phải nhớ rằng đây là một thời đại như thế nào và các nguồn tài nguyên, năng lượng trong đó phần lớn là điện năng đắt giá ra sao, việc phung phí điện như thế này ngoài giờ hành chính căn bản là điều cấm kỵ.
Trên thực tế thì ngay cả những gia tộc tại thành bang Tân Thời này cũng ít nhà nào có thể tự tin vỗ ngực rằng bản thân có thể sử dụng đèn điện vào buổi đêm, tất cả đều dùng những loại đèn nhiệt như đèn dầu, đèn cồn, nến sáp các thứ.
Lý do mà phủ thành chủ không sử dụng đến các loại hình chiếu sáng khác là bởi vì phủ thành chủ vốn dĩ là bộ mặt của cả một thành bang, tuy nếu xét về bản chất thì các gia tộc, thế lực trong thành bang mới là kẻ nắm quyền thực sự nhưng địa vị mặt ngoài của phủ thành chủ vẫn rất cao.
Phần lớn thành bang đều hoạt động theo cơ chế như vậy, căn bản là phủ thành chủ quản lý những vấn đề khác nhau của thành bang trong khi đó các gia tộc, thế lực thì lại bằng cách này hay cách khác để vắt kiệt dân chúng.
Căn bản thì phủ thành chủ của thành bang Samakkhi có thể được xem là có đôi chút ngoại lệ khi địa vị của bọn họ thực sự rất cao so với phần còn lại nhưng bù lại thì vị trí thành chủ này thực sự rất khó cầm.
Tuy quả thật là gia đình của Phoiphailin đã cầm cái chức thành chủ này ba đời rồi thật nhưng đó là vì bọn họ may mắn mà thôi, đời của lão thành chủ tý thì bị đè cho không thở nổi bởi Chu Vệ Quốc rồi, thật may mắn khi thú triều tới, thậm chí sau đó những cá nhân nổi bật như Chu Nhật Nam cũng ủng hộ lão ta lên ngồi cái ghế đó nữa.
Lứa của Phoiphailin thì thật ra cũng chẳng ít người ta, dù sao lứa của bọn họ cũng là lứa thảm nhất khi đã sớm bị lọc hết phần cặn tại trận thủ thành 20 năm trước rồi nhưng vấn đề ở đây là những cá nhân đặc biệt nổi bật đều không nhắm tới cái ghế thành chủ kia.
Ngoài ra thì Phoiphailin cũng có tài năng để làm lãnh đạo, hơn cả cô ta còn rất cố gắng để chứng minh bản thân xứng đáng với cái ghế thành chủ kia nên nếu có dị nghị thì cũng chỉ dám đóng cửa tắt đèn nói thầm với nhau mà thôi.
Thành bang Tân Thời đáng lý ra cũng đã có thể trở thành một mô hình như vậy, đúng hơn là trên cả như cái ở thành bang Samakkhi, dù sao thế hệ dựng thành của bọn họ cũng quá tài năng, so với 6 thành bang tại phương Đông thì bọn họ cũng là thành bang được đánh giá đi đầu trong tất cả.
Thậm chí nếu để đem đi so với một vài thành bang ở phương Tây thì bọn họ cũng đã hơn một vài, không quá thua thiệt một vài và có dấu hiệu bắt kịp với những thứ hạng đầu nhưng đến cuối cùng thì lão thành chủ họ Vĩnh đời đầu cũng quá giỏi lẫn quá tham vọng.
Thành chủ đời đầu của thành bang Tân Thời thực sự rất giỏi, ông ta đủ giỏi để nhận được sự công nhận của những cá nhân đặc biệt nổi bật như Đài Bắc tiên sinh và cũng đủ nhẫn tâm để diệt trừ tất cả những mối gây hại được ông ta coi là vật cản trở trên con đường đầy tham vọng của mình.
Số lượng người giỏi bị ông ta g·iết thực sự không ít một chút nào nhưng vấn đề ở đây là ông ta cũng đủ giỏi để cân bằng lại được giữa phần hậu quả từ những việc mà mình đã làm cùng phần lợi ích mà bản thân ông ta đã, đang và có thể mang tới cho thành bang Tân Thời.
Cũng vì vậy nên những kẻ vừa mạnh vừa có đủ lực ảnh hưởng để lật ông ta vào lúc đó đều mắt nhắm mắt mở bao dung cho những hành động đó và việc đó cũng vô tình dẫn tới chuyện tham vọng của ông ta đã phát triển đến ngoài sức tưởng tượng.
Để có thề ràng buộc cái ghế thành chủ với nhà họ Vĩnh mình muôn đời thì ông ta không từ thủ đoạn, sẵn sàng ra tay với thế hệ sau, diệt trừ tất cả và cũng ép tất cả phải nhường ra một con đường để con trai ông ta ngồi lên cái ghế đó.
Đương nhiên những việc ông ta làm căn bản đã đạt tới giới hạn của mọi sức chịu đựng nhưng đến cuối cùng lại chẳng ai rõ tại sao các gia tộc, thế lực bị ông ta tác động vào nhiều đến như vậy lại chẳng đưa ra bất cứ loại phản ứng cụ thể nào.
Là do bọn họ sợ ông ta ư? Sợ thì sao cơ chứ? Đến con giun xéo quá cũng quằn, việc bọn họ tức giận nhưng lại không phản ứng lại trước thái độ càn rỡ của ông ta cũng như không hề trả thù lại cho đến tận khi ông ta c·hết vì tuổi già quả thật có quá nhiều ẩn số ở đây.
Nhưng thật may mắn là thằng con trai mà ông ta đã làm tất cả mọi thứ, thậm chí là mở ra một con đường máu để nó có thể từ từ bò lên cái bảo tọa mà ông ta đã chuẩn bị cho nó từ trước lại quá phế vật.
Việc này khiến các gia tộc, thế lực bắt đầu thông qua phủ thành chủ để nâng tầm địa vị của bản thân lên đến không tưởng và thông qua đó dần dần hút máu ngược lại người dân hay thậm chí là cả gia tộc họ Vĩnh.
Đến mức độ giờ gia chủ đời trước của nhà họ Vĩnh cũng tức là cha của Trữ Vĩnh An hay thành chủ đời trước đã bị đem lên máy chém, nhà họ Vĩnh thì mất sạch địa vị, đến mức độ Vĩnh An phải lập giao kèo với nhà họ ngoại của mình là họ Trữ, cũng là một trong những gia tộc thu lợi nhiều nhất dưới thời cha của ông ta để giữa lại cái ghế thành chủ này cho nhà họ Vĩnh thêm một đời nữa.
Nếu Trữ Vĩnh An làm không tốt thì chắc chắn là nhà họ Vĩnh sẽ bị nhà họ Trữ nuốt chửng hoàn toàn và từ đó cái ghế thành chủ đời sau cũng rơi vào mạch chính của nhà họ Trữ còn con cháu của ông ta thì trở thành nô lệ, người hầu cho nhà họ Trữ.
Còn nếu như Trữ Vĩnh An thành công thì nhà họ Vĩnh có cơ hội để phục hồi lại vinh quanh vốn có của nó, thậm chí việc đời của ông ta ngồi lên được cái ghế này không phải là chuyện không thể, chỉ tiếc rằng mọi thứ chỉ dừng lại ở ba chữ có cơ hội mà thôi.
Dù sao nhà họ Trữ cũng không phải loại đần độn, bọn họ đâu có ngu đến mức độ chừa ra cho Trữ Vĩnh An nhiều cơ hội đến vậy cơ chứ? Đây là một vụ ngon ăn khi chỉ cần chờ đâu đó từ 25 đến 35 năm gì đó là bọn họ đã có thể trở thành một nhà họ Vĩnh mới rồi.
Đâu ai ngu đến mức chờ ra một khoảng trống đủ lớn để Trữ Vĩnh An có thể tranh thủ được nhiều yếu tố cơ hội như vậy? Giờ bọn họ đã chờ được hơn 15 năm rồi và đương nhiên cho đến hiện tại thì Trữ Vĩnh An làm công việc của một thành chủ đơn thuần còn chưa đủ tốt thì chẳng có cách gì để lật được cái bàn cờ này cả.
Chỉ tiếc là nhà họ Trữ cũng chẳng có cơ hội để hưởng được cái phúc đó vì chỉ trong một đêm duy nhất bọn họ đã bị diệt cả nhà rồi, hơn cả còn là bởi một nhà đáng lý ra đã bị nhà họ Vĩnh liên hợp với các nhà còn lại diệt trừ và đeo lên xích chó từ lâu.
Trữ Vĩnh An vào lúc này đã ngồi sẵn trong văn phòng làm việc của thành chủ tại phủ thành chủ, đáng lý ra giờ này ông ta đã sớm yên giấc ở nhà với vợ con hoặc là đang ra ban công h·út t·huốc bởi vì những áp lực đang đè nặng lên bản thân.
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, phải, nó là một ngày không thể nào đặc biệt hơn bởi vì nhà họ Trữ cùng một vài gia tộc, thế lực khác có liên quan đã bị g·iết sạch cả nhà ngay khi trời vừa chợp tối và rõ ràng là Trữ Vĩnh An đủ khôn để biết rằng mình phải làm gì vào lúc này.
Bỏ trốn? Buồn cười thật đấy, đến cả nhà họ Trữ đang lên như diều gặp gió cũng bị diệt cả nhà trong đêm với không chút khả năng phản kháng nào, Trữ Vĩnh An vào lúc này có tính là gì cơ chứ? Đến cuối cùng cũng chỉ là một con cá nằm sẵn trên thớt để chờ bị đối phương mổ g·iết mà thôi.
Vậy nên Trữ Vĩnh An đã đưa ra một quyết định được cho là thông minh nhất cả cuộc đời của mình, đó là ông ta từ bỏ quyền phản kháng để đổi lấy quyền đàm phán hay nói đúng hơn là nói ra một vài lời cầu xin với đối phương.
Đương nhiên Trữ Vĩnh An không phải là đang cố gắng đấu tranh vì cái mạng này của bản thân, nếu được thì ông ta sẵn sàng hy sinh nó để đổi lấy cho chính những đứa con của mình cũng như số ít những thành viên thuộc nhà họ Vĩnh còn sót lại.
Thực sự thì Trữ Vĩnh An đã quá mệt mỏi rồi, tầm đâu đó 15 năm trước, khi ông ta vẫn còn trẻ thì đã từng có rất nhiều mơ tưởng về một tương lai tươi sáng của chính mình, rằng bản thân có thể làm được điều gì đó to lớn hay thậm chí là không tưởng.
Có điều cuộc đời đâu có đơn giản như vậy? Trữ Vĩnh An cố gắng 15 năm qua chẳng qua cũng chỉ là công dã tràng, tất cả đều trở thành tiền làm áo cưới cho nhà họ Trữ, ngay cả cái họ của ông ta cũng nói lên điều đó.
Đáng sợ hơn cả là khi Trữ Vĩnh An muốn nhân cơ hội tổ chức hội nghị để thắc chặt mối quan hệ giữa 4 thành bang trong khu vực cũng như đưa ra những dự định, những sự kết hợp trong tương lai nhằm củng cố địa vị cho bản thân thì cũng thành công cốc trước quá nhiều biến số xảy ra.
Cuộc hội nghị lần này thất bại đến mức độ không chỉ bản thân thành bang Tân Thời đang mất dần địa vị vốn có trong khu vực của mình mà những tượng đài bất hủ của thành bang cũng hy sinh trong nhiệm vụ còn thành bang Samakkhi lại nghiễn nhiên trở thành kẻ chỉ đạo trong liên minh này.
Giờ Trữ Vĩnh An cảm thấy nếu như cái mạng của mình có thể đổi lấy mạng sống của người nhà họ Vĩnh đã là thành công lắm rồi, đây chính là ngày cuối cùng mà ông ta ngồi trên cái ghế này cũng là ngày cuối cùng mà ông ta tồn tại trên đời.
Ánh đèn đang dần thắp sáng cả phủ thành chủ, tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang khiến cho tâm trạng vốn trầm mặc của Trữ Vĩnh An bỗng dưng trở nên rối bời, quả thật là khi đối mặt với c·ái c·hết thực sự thì ngay cả khi bản thân đã sớm chuẩn bị từ trước cũng vẫn phải cảm thấy sợ hãi trước nó.
Đây chính là nỗi sợ nguyên thủy nhất và cũng là đầu nguồn của mọi nỗi sợ trên đời, ánh mắt của Trữ Vĩnh An càng ngày càng ngưng trọng, chẳng mất quá nhiều thời gian thì một đoàn người đã trực tiếp đạp cửa vào bên trong phòng.
Tim của Trữ Vĩnh An vào lúc này đang loạn nhịp hơn bao giờ hết, không chỉ đơn giản là bởi vì ông ta đang phải đối mặt với c·ái c·hết mà là do ông ta nhận ra những gương mặt của những người này đều rất quen thuộc.
Đây là Kim Thiền, kia là Đài Bắc tiên sinh, còn đằng đó là Ngô Tinh, .... Trữ Vĩnh An đã thực sự c·hết lặng, ông ta muốn gào thét lên bằng tất cả những gì còn sót lại trong lá phổi của mình nhưng vào đúng lúc đó thì một ông lão quản gia cầm theo một khay đồ ăn cùng một gã đàn ông béo đã đi thẳng vào trong phòng.
Ánh mắt cả hai lúc này đã chạm nhau, Trữ Vĩnh An với ánh nhìn hoảng loạn đến cực độ cùng người đàn ông kia với ánh nhìn điềm tĩnh, trầm mặc đến cực độ, một ánh mắt hoàng kim nhìn chằm chằm vào Trữ Vĩnh An cứ như thể bất cứ thời khắc nào đều có thể lấy đi cái mạng của ông ta.
"Vĩnh An! Không, bây giờ phải gọi ngươi là Trữ Vĩnh An, con chó mà nhà họ Trữ nuôi trong sân nhà của mình nhưng vẫn luôn để cho nó vọng tưởng rằng bản thân vẫn đang tung tăng ở ngoài nơi hoang dã mà chẳng hề nhận ra rằng chẳng qua là cái sân, cái chuồng kia quá đỗi rộng lớn so với nó mới đúng.
Đã bao lâu rồi chúng ta chưa được gặp nhau một cách trực tiếp, mặt đối mặt như thế này rồi nhỉ? Chắc phải là đâu đó gần 30 năm trước, lúc đó chúng ta vẫn còn rất trẻ, chỉ là hình như góc nhìn của chúng ta vẫn chưa hề thay đổi sau chừng đó thời gian."
Phải, đã gần 30 năm rồi, Trữ Vĩnh An cùng người đàn ông này đều đã có những sự thay đổi rất lớn, cả hai đều có gia đình của mình nhưng chung quy lại thì vẫn chẳng có thứ gì thay đổi cả, Trữ Vĩnh An vẫn luôn ngưỡng đầu lên chỉ để có thể nhìn thấy được hình bóng của kẻ trước mặt mình, kẻ đã bỏ lại ông ta rất xa ngay từ khi còn trẻ.
"Châu Văn! Không thể nào, rõ ràng ngươi đ·ã c·hết vào cái ngày hôm đó rồi."
Nhà họ Châu đã sớm bị nhà họ Vĩnh cùng liên minh một số nhà còn lại g·iết sạch mạch chính cũng như tẩy rửa hầu như những mạch nhỏ khác và gần như đã bị xóa tên hoàn toàn nhưng kể cả vậy thì nhà họ Châu vẫn luôn tồn tại, đúng hơn là được cho phép tồn tại.
Lão quản gia kia Trữ Vĩnh An cũng nhớ rất rõ bởi vì lão ta chính là Châu An, là kẻ sống sót, đúng hơn là đã phản bội nhà họ Châu cũng như giúp liên minh lấy nhà họ Vĩnh cầm đầu thành công diệt được gã khổng lồ nhà họ Châu này.
Châu An cũng đã thuận lợi trở thành gia chủ của nhà họ Châu sau đó, là con chó mà nhà họ Vĩnh cũng như rất nhiều thế lực khác tại thành bang Tân Thời này nuôi dưỡng, ngay cả trong khoảng thời gian gần đây ông ta vẫn xuất hiện tại hội đồng dưới tư cách là gia chủ nhà họ Châu.
"Đừng nói rủa tôi như vậy chứ ngài thành chủ, không phải tôi vẫn đang sống sờ sờ đứng trước mặt ngài hay sao? Thậm chí tôi còn đã giúp ngài g·iết sạch nhà họ Trữ cùng những chi nhánh tách ra từ nó nữa.
Ngài thành chủ phải nên cảm ơn tôi vì đã giúp ngài dọn đi những thứ phiền phức đang không ngừng quấn lấy ngài trong suốt 15 năm qua mới phải, tại sao lại quở tôi là n·gười c·hết cơ chứ, có phải không nào Châu An?"
"Phải thưa gia chủ của tôi."
Trước hiệu lệnh của Châu An thì những người đang mang trên mình gương mặt của những Đài Bắc tiên sinh, Ngô Tinh, Kim Thiền các thứ cũng không ngừng vỗ tay nhằm góp phần ảnh hưởng cho những lời vừa rồi của Châu Văn.
Hiện tại thì Trữ Vĩnh An đ·ã c·hết lặng, ông ta hoàn toàn không còn bất cứ lời nào để nói nữa cả, giờ trong đầu của ông ta chỉ còn sót lại những suy nghĩ vởn vơ vô nghĩa không hơn không kém, đúng hơn thì ai bị đặt vào tình cảnh này cũng sẽ như vậy mà thôi.
"Vậy sau gần 30 năm thì ngươi quyết định đội mồ sống dậy để trả thù chúng ta hay sao?"
"Đừng đặt nặng bản thân như vậy Vĩnh An, các ngươi thực sự nghĩ rằng bản thân đủ giá trị để một tên đang tận hưởng cuộc đời của mình như ta phải ngồi dậy để trực tiếp ra tay xử lý thật à? Mà công nghệ nhà họ Châu cho các ngươi mượn dùng vài năm qua có vẻ vẫn chưa được phát triển thêm gì nhỉ?"
Nhà họ Châu là một gia tộc thực sự rất lớn, ngay cả trước khi tận thế ập tới thì bọn họ vẫn là bá chủ tại Thượng Hải này, so với toàn thế giới vào lúc đó thì bọn họ cũng là một gia tộc rất nổi tiếng với việc sở hữu nhiều nhân tài về mảng khoa học lẫn y học.
Đáng sợ hơn là ngay cả khi đối mặt với tận thế thì nhà họ Châu vẫn giữ được rất nhiều căn cơ tại Thượng Hải này và tuy không đích thân ra trận nhưng bọn họ cũng là một trong những nguyên nhân lớn nhất dẫn tới sự thành công của rất nhiều chiến dịch khác nhau bởi vì những loại công nghệ mà bọn họ đã cung cấp cho q·uân đ·ội lúc bấy giờ.
Thành phố Thượng Hải cũ được cải tạo cũng như dựng lên cả một thành bang Tân Thời như hiện tại cũng phụ thuộc rất nhiều vào những công nghệ từ trong tay của nhà họ Châu và đặc biệt hơn thì Noguchi•Shimazu chính là con rể nhánh chính của bọn họ.
Công nghệ mà Noguchi sở hữu tính tới hiện tại hầu hết đều là được kế thừa từ những thứ có sẵn từ trước hoặc những sơ đồ ý tưởng từ nhà họ Châu, sau này bởi vì nhà họ Châu bị các nhà gộp sức lại diệt trừ nên công sức của nhà họ Châu hầu hết đều được quy sang đầu của Noguchi cả.
"Thực sự thì so với các ngươi thì đám phương Tây ấn tượng hơn thấy rõ về khả năng thích nghi với các loại công nghệ đấy.
Trong khi các ngươi vẫn đang tự mãn về những gì mà bản thân đã và đang có cũng như cho rằng chỉ như vậy là đủ thì đám phương Tây đã phát triển không ít mặc cho bản thân ta cũng không hoàn toàn ủng hộ cái hệ thống phân chia giai cấp đến vô nhân tính của chúng.
Dạo gần đây nhà họ Châu có cử ra một vài sứ đoàn đi sứ sang phương Tây để đổi lấy một số tài nguyên đặc sản của mấy cái Labyrinth chỉ có ở bên đó.
Loại công nghệ được dùng để trao đổi thuộc vào hàng đào thải gần cả 20 năm nay của dự án cải tạo gen, ấy vậy mà bọn chúng cũng thực sự biết cách chơi đấy chứ.
'Đấu trường kiến' khi mới lần đầu tiên nghe được cụm từ này thì tôi chỉ có thể thốt lên rằng đám người phương Tây này quả thật là thiên tài về mảng giải trí.
Có điều thông qua đấu trường kiến để đưa ra những bước thử nghiệm đầu tiên nhằm thích ứng dần mới công nghệ mới cũng không phải là một quyết định tồi, chẳng qua là thời gian không cho phép chúng nhàn rỗi đến vậy nữa."