Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trỗi Dậy

Ngoại truyện 4: Trước khi mọi thứ bắt đầu.




Ngoại truyện 4: Trước khi mọi thứ bắt đầu.

1. Chiếc radio bị đóng băng.

*Thưa quý vị khán giả, đây là bản tin thời sự buổi trưa vào 12 giờ 00 phút của đài truyền hình VTV1.*

...

"Cảm ơn ngài đã bỏ chút thời gian quý báo của mình và có mặt vào ngày *rẹt rẹt* thưa giáo sư Phạm *rẹt rẹt*."

"Cảm ơn anh Ngô *rẹt rẹt* đây là một phần nghĩa vụ của những người tiên phong nghiên cứu như chúng tôi thôi, đó là phổ cập những *rẹt rẹt* mới nhất có liên quan đến *rẹt rẹt* cho những người dân."

"Theo như một số tin đồn đang *rẹt rẹt* gần đây thì những *rẹt rẹt* rơi từ trên trời xuống vào hơn 2 tháng trước có *rẹt rẹt* đến 72 con quỷ của *rẹt rẹt* trong cuốn Ars Goetia, ngài nghĩ sao về *rẹt rẹt*?"

"Thật ra thì đây *rẹt rẹt* mật gì, với một số người có đủ nguồn tham khảo thì khi nhìn *rẹt rẹt* cửa của mỗi tòa tháp đều sẽ có một ký *rẹt rẹt* biệt, giai đoạn đầu khi q·uân đ·ội các nước vẫn *rẹt rẹt* khống chế tình hình thì đã có rất nhiều *rẹt rẹt* liều lĩnh tiến vào khu vực *rẹt rẹt* lân cận các tòa tháp để *rẹt rẹt* quay phim rồi đăng tải lên trên mạng.

Thậm chí *rẹt rẹt* ở thời điểm hiện tại vẫn có *rẹt rẹt* tòa tháp nằm tại những khu vực tranh cãi, *rẹt rẹt* xung đột giữa các quốc gia với nhau hoặc không nằm trên đất liền nên *rẹt rẹt* các nước không thể nào *rẹt rẹt* hết được.

Với những nguồn tư liệu *rẹt rẹt* về hình ảnh, đoạn phim đó kết hợp với *rẹt rẹt* có sẵn ở trên mạng thì chuyện *rẹt rẹt* có thể suy đoán ra được các tòa tháp này có liên quan đến *rẹt rẹt* của Solomon là điều dễ hiểu mà thôi."

...

"Đây là hình mẫu *rẹt rẹt* cửa mà đoàn nghiên cứu chúng tôi đã chụp *rẹt rẹt* một trong hai tòa tháp đổ bổ xuống thành phố Huế thuộc tỉnh Thừa thiên Huế, *rẹt rẹt* một trong số bốn tòa tháp đã đổ bộ xuống nước ta.

*rẹt rẹt* chúng ta có thể dễ dàng thấy được ký hiệu *rẹt rẹt* cánh cửa, nếu đối chiếu nó với *rẹt rẹt* của con quỷ Baal, hay cụ thể hơn là Beelzebud, *rẹt rẹt* bảy vị hoàng tử của địa ngục, đại diện cho tội đồ phàm ăn."

...

"*rẹt rẹt* ngài có nghĩ rằng trên thế giới *rẹt rẹt cũng sẽ có 72 tòa tháp đối ứng với 72 *rẹt rẹt* được ghi chép lại trong cuốn *rẹt rẹt* không?"

"Không *rẹt rẹt* khả năng đó là sự thật, *rẹt rẹt* nguồn tin khác nhau, thậm chí trên mạng cũng có *rẹt rẹt* về chuyện những ngư dân hay người dân *rẹt rẹt* đã chứng kiến tận mắt những *rẹt rẹt* khổng lồ rơi thẳng xuống đáy đại dương.

Đó cũng là lời *rẹt rẹt* hợp lý nhất cho chuyện mảng kiến tạo *rẹt rẹt* lại đột ngột thay đổi nhiều đến như vậy, *rẹt rẹt* là hàng loạt s·óng t·hần kéo theo các trận *rẹt rẹt* thậm chí là một số ngọn núi lửa đang ngủ say dưới *rẹt rẹt* dương cũng bộc phát tạo ra không ít *rẹt rẹt*."

Tiếng rè rè của chiếc radio dần biến mất hoàn toàn kéo theo đó là toàn bộ chiếc radio đã bị đóng băng hoàn toàn, nhìn khung cảnh ở bên ngoài thì có một tòa tháp chọc trời cao đâu đó 20 tầng đang đứng yên tĩnh gần khu vực nhà ga Huế.

Khu vực nằm trong bán kính hơn 500m xung quanh tòa tháp tính tới hiện tại đã bị đóng băng hoàn toàn và phủ lên mình một lớp áo khoác màu trắng tinh khôi, đáng sợ hơn là phạm vi này vẫn đang không ngừng được mở rộng theo thời gian.



Quân đội tạm trú ở xung quanh đây vừa phải vội vàng khoanh vùng khu vực này lại để ngăn chặn người dân có thể tiến vào bên trong mà cũng vừa phải tính toán ra tốc độ xâm thực, ảnh hưởng mà tòa tháp kia mang lại.

Cũng vì nhiều khi tính toán sai lầm nên một vài đoàn nghiên cứu đóng quân gần phạm vi của khu vực băng giá kia đã bị nuốt chửng hoàn toàn chỉ sau một đêm ngắn ngủi, tuy tính tới hiện tại vẫn chưa có bất cứ thiệt hại về người nào nhưng vội vội vàng vàng bỏ chạy khỏi khu vực ảnh hưởng cũng khiến những người lính bỏ quên lại một số thứ.

Một trong số đó chính là chiếc radio vừa rồi, có vẻ như thế giới này đang không ngừng thay đổi kể từ khi các tòa tháp đổ bộ xuống hành tinh này và rõ ràng loài người là những kẻ đặc biệt n·hạy c·ảm, tò mò với sự thay đổi mang tính thời đại này.

2. Người phụ nữ cứng đầu là bà của nữ chính trong mối quan hệ tình bạn trong hôn nhân kéo dài hơn 20 năm?

"Chị bị điên à Châu Tiểu Lan? Người ta vào cái thời đại loạn lạc như này muốn kiếm cái vé tàu, vé xe, vé máy bay để trở về quê nhà càng nhanh còn chẳng kịp chị lại cùng tên khốn kh·iếp họ Lưu kia đi nghỉ tuần trăng mật? Hơn cả còn đi ngoại quốc?

Chuyện hôn sự của chị với tên liếm cẩu kia trong nhà không ai phản đối gì rồi, coi như là em đang quỳ xuống xin chị đấy, đừng đi có được không? Coi như là nể mặt thằng em này đi, xin chị đấy có được không?"

3. Người đàn ông với giấc mơ kỳ quái là ông của nam chính trong mối quan hệ tình bạn trong hôn nhân kéo dài hơn 20 năm?

*Chu Nhật Nam, cậu ruốt cuộc chiến đấu vì cái gì? Là vì bản thân mình, là vì những người cậu yêu quý hay là vì những kẻ yếu đang không ngừng cầu xin sự giúp đỡ của một người hùng nào đó? Thứ có thể cứu lấy bọn họ khỏi cái thời khắc tuyệt vọng này?*

*Đừng nói như vậy San'ya, cậu hiểu rõ tôi mà, tôi trước đây chẳng là ai cả ngoại trừ việc là một bản sao của người đàn ông kia, một ông ta hoàn toàn khác, thứ mà ông ta không thể trở thành và cũng khát khao trở thành.

Nhưng giờ ông ta đ·ã c·hết rồi và Đình Đình nói rằng bản thân tôi cũng nên tìm ra một mục đích sống mới cho riêng mình, mà những lời đề nghị của cậu cũng thú vị đấy, "người hùng" là một thứ gì đó thật quá đỗi lớn lao.

Có điều với một "đứa bé mới chào đời" đón chào một cột mốc mới trong cuộc đời mình như tôi thì đương nhiên là tôi có thừa sự tự tin, ngờ nghệch để ngưỡng vọng, ước mơ bản thân trở thành một kiểu người như vậy.

Ngoài ra thì danh xưng người hùng của thành bang Samakkhi, một trong hai cứ điểm thành bang được dựng lên làm nơi trú ẩn an toàn để khôi phục con người tại khu vực Đông Nam Á cũng không tệ một chút nào cả, tọa độ là Nong Khiaw, Lào.*

*Cậu nói cái quái gì vậy Nhật Nam?*

*Ể, tôi vừa nói gì đó không phù hợp à?*

*Không, chỉ là nó rất cringe mà thôi.*

*Cringe là gì?*

*Cậu nên học thêm mấy lớp bổ túc về ngoại ngữ đấy.*



*Chắc là vậy, dù sao cậu cũng có thể dạy tôi bất cứ lúc nào phải không San'ya?*

*Chỉ khi chúng ta thành công sống sót qua vụ lần này.*

Tại trại tập trung của thành phố Huế, đặt tạm thời tại nhà hát lớn, đây là nơi được trưng thu tạm thời dành cho những người bị thiệt hại về mặt tài sản, nhà ở, v.v trong cuộc đổ bộ của hai tòa tháp trong khoảng thời gian trước đó.

Đương nhiên tất cả chỉ mang yếu tố tạm thời mà thôi, dù sao nhà hát lớn vẫn là một trong những bộ mặt của thành phố, vậy nên chắc chắn bên phía cấp tỉnh đã dần đưa ra những cách giải quyết khác trong khoảng thời gian ngắn hạn rồi.

Phần lớn người tị nạn ở đây đang có chút lo lắng, hoang mang về vấn đề đó do những lời ra tiếng vào hay tin đồn truyền miệng giữa cộng đồng người tị nạn với nhau nhưng trong số đó không có Chu Gia Bảo.

Vào cái ngày mà tòa tháp kia đổ bộ xuống giữa cầu Kho Rèn thì khu vực lân cận đã trực tiếp biến thành đ·ống đ·ổ n·át và những nơi xa hơn cũng vẫn bị trận đ·ộng đ·ất ngay sau đó gây ra những thiệt hại không tưởng.

Chu Gia Bảo là một trong những người sống sót trong khu vực lân cận cầu Kho Rèn do may mắn, thậm chí anh ta còn may mắn đến mức chẳng b·ị t·hương gì quá nhiều trừ một số xây xát ngoài da nhưng bởi vì nhà anh ta nằm trong khu vực phường Phước Vĩnh nên đã bị sập luôn rồi.

Cũng thật may mắn khi mẹ của anh ta vào lúc đó lại đi tới phòng khám để kiểm tra toàn diện hàng tháng, hai đứa em thì một đứa đi làm ở bờ bên kia, đứa còn lại thì đang đi chở thằng con của anh ta đi chơi ở tận vùng ngoại ô nên cũng chẳng sao.

Lý do duy nhất mà Chu Gia Bảo cùng gia đình mình có mặt ở đây là vì nhà bọn họ bị sập và thiệt hại về mặt tài sản, mà đó trên thực tế thì quả đúng là một thiệt hại nặng nề thật vì có nhiều người làm cả đời cũng chẳng xây được một căn nhà khang trang như vậy.

Đương nhiên cả nhà họ Chu bọn họ có thể lựa chọn tới ở nhờ nhà người quen hoặc người thân hay về ở căn nhà dưới quê một khoảng thời gian nhưng bởi vì để đảm bảo nhận được khoảng trợ cấp kia nên Chu Gia Bảo vẫn quyết định đóng đô tại đây.

Trong những ngày qua thì Chu Gia Bảo vẫn không ngừng liên tưởng đến vụ việc xảy ra vào cái ngày hôm đó, anh ta không nhớ về cảnh tượng đổ nát t·ang t·hương, tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi hay những thứ khác.

Thứ duy nhất còn sót lại trong tâm trí của Chu Gia Bảo vào lúc này đó chính là cảnh tượng sau khi anh ta bò ra được một nơi khá trống và bắt đầu thăm dò tình hình xung quanh để tìm kiếm, giúp đỡ những người may mắn còn sống sót khác.

Thứ đập vào mắt Chu Gia Bảo vẫn còn là thứ để lại ấn tượng sâu đậm đến mức in sâu vào tâm trí của anh ta chính là tòa tháp kia, lúc đó thì anh ta gần như mất hồn và chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu.

Giờ khi ngẫm lại thì Chu Gia Bảo lại có một cảm giác khó hiểu lẫn thân thuộc nào đó phát ra từ tòa tháp kia, cứ như thể nó đang mời gọi anh ta tiến lại gần nó, thậm chí là bước vào bên trong nó luôn vậy.

Đáng tiếc là giờ q·uân đ·ội đã khoanh vùng và đóng quân tại khu vực đó nên Chu Gia Bảo hiện tại có muốn cũng chẳng thể nào tiếp cận với tòa tháp kia được nữa rồi nhưng trong giấc mơ vừa rồi anh ta đã thấy được một chút gì đó.

Đó là khung cảnh của một cuộc chiến giữa một thành trì của con người và đám ruồi khổng lồ, sau đó kết thúc bởi cuộc trò chuyện giữa hai cậu bé kia, một trong số đó được gọi là Chu Nhật Nam, cũng là họ Chu, trùng hợp vậy sao?

Hơn cả nơi mà cả hai đang bảo vệ được gọi là thành bang Samakkhi, tọa độ là Nong Khiaw thuộc Lào? Thậm chí cậu bé tên Chu Nhật Nam kia còn nói rằng đó là một trong hai thành trì cuối cùng của loài người tại khu vực Đông Nam Á?

Nếu vậy thật thì chắc cậu bé Chu Nhật Nam đó chính là hậu đại của những người Việt Nam đã chạy nạn, cậu bé San'ya kia chắc hẳn cũng có nguồn gốc là người chạy nạn nhưng ruốt cuộc thì bọn họ đang chạy trốn khỏi thứ gì?

Đám ruồi khổng lồ kia hay là thứ gì đó còn kinh khủng hơn nữa? Con người đã bị ép đến thế gần như tuyệt chủng rồi hay sao? Và quan trọng nhất là liệu viễn cảnh của cậu bé tên Chu Nhật Nam kia có phải là tới từ tương lai hay không?



Thực sự thì Chu Gia Bảo cũng chẳng biết nữa, anh ta cố gắng nằm xuống mảnh chiếu dưới sàn trong khi đang cố gắng chen chúc với rất nhiều người khác, anh ta đang cố gắng một lần nữa chìm vào giấc ngủ để có thể tiến vào giấc mơ đó một lần nữa, anh ta muốn biết nhiều hơn nữa.

Đáng tiếc là chẳng có gì xảy ra cả nên Chu Gia Bảo dần càng trở nên sốt sắt hơn trước, anh ta cảm thấy ngứa ngáy để rồi quyết định đứng dậy và bước ra bên ngoài trong khi trời vẫn đang rất tối, thậm chí là giờ còn đang có tuyết nữa.

Thật bất ngờ vì một nơi như Huế lại có tuyết, tuy đây không phải là lần đâu tiên Chu Gia Bảo thấy tuyết do anh ta đã đi rất nhiều nước trên thế giới rồi nhưng tận mắt chứng kiến tuyết rơi trên chính quê nhà của mình vẫn là một thứ cảm giác gì đó rất mới lạ.

Nhất là khi đây còn là Huế nữa, theo như đài báo nói thì đây là do ảnh hưởng của luồng khí lạnh phát ra từ cái tòa tháp gần nhà ga Huế kia, giờ ngẫm lại thì nếu như Chu Gia Bảo mà ở trong tầm ảnh hưởng tại khu vực đó thay vì cái ở giữa cầu Kho Rèn thì chắc đã sớm bị đông thành tượng băng luôn rồi.

Trời lúc này thật lạnh, vào lúc này thì Chu Gia Bảo bắt đầu cảm thấy thèm lẩu, hình như gần đây cũng có mấy quán lẩu khá ngon nhưng giờ đã khuya muộn rồi nên anh ta cũng không dám chắc là chúng sẽ mở tới tận giờ này.

Vậy nên Chu Gia Bảo đành đi tới máy bán nước tự động gần đó để rồi lại phát hiện ra rằng bản thân không có tiền ở trên người nên phải chạy sang bên kia đường để vào cây ATM để rút tạm trước một chút tiền.

Trời thật lạnh và lại càng lạnh hơn khi Chu Gia Bảo nhìn vào số tiền hiển thị trên cây ATM, đâu đó gần 10 tỷ vnđ, nói ít thì cũng không ít, nói nhiều thì cũng chẳng phải quá nhiều, gia đình của anh ta vốn dĩ thuộc dạng cũng có chút vốn liênhs chứ không phải là giàu có nên số tiền này với anh ta cũng thuộc dạng tầm tầm chứ không đến nỗi quá lớn lao.

Nhưng chỉ là chính số tiền đó lại khiến Chu Gia Bảo phải trầm ngâm suy nghĩ về cuộc đời của mình, anh ta thực sự đã sống với đam mê của mình tính tới hiện tại khi đã bắt đầu sự nghiệp của mình với tư cách là một vận động viên chuyên nghiệp.

Tính tới hiện tại thì Chu Gia Bảo đã là một huấn luyện viên được triệu tập lên đội tuyển quốc gia cũng như có nhiều kinh nghiệm giao lưu tại nhiều nước trên thế giới, các mối quan hệ quốc tế trong ngành cũng tương đối mượt mà.

Công việc lúc bình thường thì cũng khá ổn định khi vẫn đào tạo nhân lực cho tỉnh, bên ngoài thì Chu Gia Bảo cũng có mở một phòng tập riêng, sở hữu một đội tuyển cũng được xem là hạng bán chuyên và dưới sự đề cử của anh ta thì hoàn toàn có thể lên chuyên nghiệp.

Chưa kể đến việc bản thân Chu Gia Bảo cũng có không ít các mối quan hệ trong nước và được nhiều người gửi trọn niềm tin, thuê về để đào tạo cho người của mình các thứ, thực sự thì anh ta đã rất thành công với cuộc đời của mình rồi.

Chắc thứ duy nhất mà Chu Gia Bảo không thành công là cuộc sống hôn nhân của chính anh ta, thực sự thì anh ta có quá nhiều khúc mắc lẫn hối tiếc về nó nhưng anh ta vẫn luôn tự nhủ với mình rằng bản thân vẫn phải luôn bước tiếp.

Số tiền này chính là thành quả nửa đời người không ngừng cố gắng của Chu Gia Bảo dưới tư cách là một con người theo đuổi đam mê, anh ta có thể tự hào về nó vì đó chính là một loại bằng chứng cho những mồ hôi, công sức mà anh ta đã phải bỏ ra.

Chỉ là không biết tại sao Chu Gia Bảo vào lúc này lại không cảm thấy số tiền này mang ý nghĩa nặng nề đến như vậy, không hiểu tại sao nhưng anh ta cảm giác số tiền này mang một ý nghĩa nào đó khác xa so với anh ta vẫn thường tưởng.

Sau đó thì Chu Gia Bảo vẫn cứ tiếp tục chìm vào trong vô thức như vậy cho tới tận rạng sáng, anh ta lúc này vẫn đang ngồi một mình ngoài bậc thềm của nhà hát lớn và cũng đã uống hết không biết bao nhiêu lon cafe đóng hộp trong vô thức.

Lúc này thì ý của Chu Gia Bảo đã quyết rồi, dù gì đi chăng nữa thì anh ta vẫn phải tới cái Nong Khiaw một lần cho biết, phải mang theo gia đình của mình đi cùng nữa, dù sao hiện tại bọn họ cũng tạm thời chưa có nhà để ở, vấn đề đất đai vẫn cần trên tỉnh quy hoạch các thứ.

Vậy thì tại sao không cùng nhau tới Nong Khiaw tạm vài năm để thử xem tình hình trước đã? Số tiền 10 tỷ này để không cũng chẳng làm gì hay nói đúng hơn là Chu Gia Bảo cảm giác nó giống như số tiền dùng để mua mạng của chính mình vậy.

Và cuối cùng thì Chu Gia Bảo đã quyết tâm bấm số để gọi cho mẹ của anh ta rồi thông qua bà ấy để liên hệ với các họ hàng khác, có thể chưa chắc bọn họ sẽ "điên" như anh ta vào lúc này, sẵn sàng bỏ tất cả mà mình có ra để làm những chuyện điên rồ như vậy nhưng ít ra thì với anh ta mọi thứ vẫn rất đáng giá.

Mọi chuyện sau đó diễn ra tương đối trơn tru, không chỉ số tiền 10 tỷ của Chu Gia Bảo mà sổ tiết kiệm trong nhà do mẹ anh ta giữ cũng đã được đổi thành nhiều thứ khác nhau rồi dần trở thành thứ phương tiện giúp cả gia đình anh ta cùng một số người họ hàng trụ vững được trước t·hảm h·ọa tận thế diễn ra vào nửa tháng sau đó.