Chương 126: Kiến mối cùng công chúa.
Chương 126:
"Để cô chờ lâu rồi."
Cuối cùng kiến mối cũng chủ động bắt chuyện, hơn cả chất giọng được cô ta sử dụng lúc này có đôi phần mềm mại hơn chứ không cứng ngắt máy móc như trước nữa, có điều kiến mối vẫn là kiến mối mà thôi, không lệch vào đâu được.
Kiến mối hiện tại chính là thứ mà đáng lý ra nó nên trở thành vào cái lúc đạt tới sự giác ngộ kia, đương nhiên điều đó không có nghĩa là cô ta sẽ vứt bỏ danh phận của mình vì dù căm phẫn kiến chúa đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cùng không thể phủ nhận được rằng phải có bà ta thì mới có cô ta của hiện tại.
Hiện tại kiến mối vẫn là chính kiến mối mà thôi, nhưng đây là phiên bản hài hòa hơn chứ không cực đoan như trước nữa, đương nhiên thỉnh thoảng vẫn sẽ có những lúc mà cô ta vô tri hệt như trước kia chứ không phải hoàn toàn lý tính như cô ta.
"Thật kỳ lạ."
Mariana vừa ngó nhìn vừa đi lại xung quanh kiến mối, cô ta cảm nhận được chuyện giờ kiến mối đã khác so với trước nhưng điểm khác cụ thể thì không quá đáng kể, cứ như thể ngay từ đầu kiến mối đã vốn như thế này rồi vậy.
"Tôi lúc mới gặp cô cùng tôi của hiện tại là cùng một tôi nên không cần phải đi tìm điểm khác biệt đâu."
Để tránh mất thời gian của cả hai thì kiến mối trực tiếp nói thẳng đáp án cho Mariana nghe, chỉ là có vẻ như cô ta không hề tin kiến mối, chắc một lần là do ấn tượng ban đầu của cô ta về kiến mối thực sự ẩn chứa rất nhiều sự khác biệt.
"Tôi tưởng cô là một thực thể mạnh mẽ nào đó?"
"Hầu hết sức mạnh của tôi đều tạm thời ném đi để xuống được dưới này rồi, đôi khi trở nên quá mạnh cũng rất bất tiện, muốn đi đâu cũng khó khăn vì có rất ít thế giới có thể đủ khả năng để chứa đựng được tôi.
Hơn cả căn bản là lười thôi, kiểu dạng giống như tầm nhìn quá cao rồi nên đi ngang qua một thứ gì đó không đủ sức để thu hút sự hứng thú của bản thân thì chỉ đơn giản là đi lướt qua nó mà không hề bận tâm hay chú ý về nội dụng vậy."
"Vậy cô tự nhận là bản thân rất mạnh có phải không?"
"Nói với cô cũng chẳng sao, dù sao tôi cũng chẳng còn lý do để trở lại đây nữa, căn bản thì tôi là con gái của kẻ mạnh nhất hiện tại."
"Không quá liên quan."
"Đến tầng thứ kia thì cô sẽ hiểu mà thôi nhưng ít nhất thì tôi của hiện tại quá mạnh kể cả với ông ngoại của mình, cái tên Skeleton to to bên phe cô hình như có liên quan đến giáo hội hỗn mang, ông ngoại của tôi chính là thần của hắn."
"Hừm, vậy thì tại sao cô lại xuống nơi bé nhỏ như này?"
"Để tìm bạn chơi mà thôi, căn bản thì giờ tôi tìm được rồi nhưng cô vẫn cần thời gian để phát triển, không, đúng hơn thì cô đã đi trước tôi một bước rồi nên hiện tại tôi càng có thêm lý do để không thể tiếp tục lêu lổng khắp nơi được nữa."
"Tại sao?"
"Trả lời vấn đề kia trước đã."
"Đơn giản là vì hiểu lầm của tôi về chính bản thân mình thôi, về bản chất thì khoảng đâu đó vài tháng trước thì tôi cũng chỉ là một con kiến độc biến trong một cái tổ kiến khá 'bình thường' mà thôi, dạng mà dễ dạng bị đám Goblin cho một đạp là nổ banh xác ấy.
Sau khi được VI nhặt về tiến hành cải tạo một số thứ thì tôi trở thành một con kiến Labyrinth, sau đó là đạt tới được sự giác ngộ, vào lúc đó thì tôi đã không còn là một con kiến nữa nên cô biết hành động đầu tiên tôi làm là gì không?"
"Không."
"Giờ thì tôi cảm thấy cô khá là khó ưa rồi đấy."
"Tôi sẽ xem nó như là một lời khen vì mẹ của tôi cũng hay lôi chủ đề này ra rồi nói đó là lý do mà tới tận bây giờ tôi vẫn còn độc thân, cứ như thể bà ấy thực sự thành công lắm trong mấy chuyện tình cảm không bằng."
"Tôi căm phẫn kiến chúa hay mẹ của chính mình vì lý do thì cô cũng đoán được rồi đấy, thực sự thì bất cứ cá thể kiến nào khi đạt được một chút ý thức riêng thì đều sẽ quay ngược lại hận kiến chúa mà thôi.
Chỉ tiếc rằng lúc đó kiến chúa đ·ã c·hết rồi, thứ duy nhất còn sót lại là cái đầu của bà ta, một cái đầu nhỏ đến mức tôi còn chẳng cảm nhận được nó nếu như không dựa vào các giác quan được tăng cường và trong sự căm phẫn thì tôi đã đập nát cái đầu có khi còn nhỏ hơn hạt cát đó.
Nhưng ngay sau đó thì tôi ngay lập tức kinh hãi về hành động của bản thân, cô biết đấy, thông qua sự giác ngộ thì tôi cũng thấu hiểu được cách thức hoạt động của tổ kiến nên ngay khi xả được cơn giận đầu đời xong thì tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì bản thân tôi ngộ ra được cách vận hành của một tổ kiến.
Ngay lúc đó thì tôi cũng cảm thấy kiến chúa chẳng có gì sai cả vì tổ vốn dĩ là tồn tại vì bà ta, vận hành cũng vì lợi ích của chính bà ta mà thôi nên việc bà ta sinh chúng tôi ra chỉ để xem như là công cụ hay là việc ăn chúng tôi để đủ chất dinh dưỡng hoặc bỏ tổ ở lại để câu thời gian cho bà ta chạy trốn cũng là điều hiển nhiên mà thôi.
Kiến chúa không làm gì sai ngay từ đầu cả nên tôi vào lúc đó có chút sợ hãi về hành động của mình rồi tự ngộ nhận nó theo chiều hướng tốt đẹp hơn là để giúp bà ta có thể an nghỉ hoàn toàn, vào lúc đó thì vô hạn cũng đã tự kích động trong vô thức.
Vô hạn là kỹ năng cực mà tôi nhận được sau khi đạt tới được sự giác ngộ, nó bao gồm hết thảy tám tác nhân dẫn tới vô hạn và một trong số đó chính là tịnh tiến vô hạn, lý thuyết của nó thì đơn giản hệt như câu chuyện về Sisyphus và quá trình đẩy tảng đá l·ên đ·ỉnh của ông ta.
Tịnh tiến vô hạn là khả năng cắt bỏ những phần cảm xúc không cần thiết chỉ để lại một thứ duy nhất còn sót lại nhằm tạo ra hiệu ứng động lực giả từ đó thúc đẩy tất cả tới với mục tiêu duy nhất còn sót lại kia.
Vào lúc đó thì tịnh tiến vô hạn đã khiến tôi hiểu lầm bản thân hay nói đúng hơn là tự trói buộc chính mình vào thân phận chỉ là một con kiến mối, nhưng ngay khi vượt qua vách ngăn kia thì vì đã mất đi vô hạn nên tịnh tiến vô hạn cũng mất đi hiệu lực.
Về căn bản thì tôi lúc mới gặp cô lần đầu với tôi của hiện tại chẳng khác gì mấy ngoại trừ giờ tịnh tiến vô hạn đã được tắt rồi, có thể là do sâu trong thâm tâm tôi đã sớm nhận ra rồi nhưng vẫn chưa một lần đủ can đảm để chào đón tôi thực sự."
"Thú vị đấy, nhưng thực sự thì tôi không ngờ được chuyện cô lại nói nhiều đến vậy đấy, cô của lúc hai ta vừa mới gặp nhau thậm chí đến câu hoàn chỉnh còn rất hiếm khi nói nổi."
"Bản thân tôi cũng bất ngờ về chính mình nên đừng hỏi."
"Vậy chúng ta qua chủ đề cuộc hành trình của cô nhé?"
"Trước đã hãy nói về việc tại sao cô lại không tiếp tục dừng lại ở đây đi cái đã?"
"Bởi vì tôi là một cô gái rất ghét bản thân bị bỏ lại ở phía sau, chỉ đơn giản là vậy thôi."
"Vậy việc ghét bị bỏ lại ở phía sau có liên quan gì đến chuyện cô đang nói chuyện một cách hết sức mập mờ à?"
"Cô có nhận ra việc bản thân đã trở nên độc mồm độc miệng hơn so với trước rồi hay không?"
"Cảm ơn, tôi được học từ kẻ giỏi nhất cả mà thôi."
"Thực sự thì khi nói chuyện với cô thì tôi có cảm giác rất khác đấy, bởi vì chưa một ai dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi bao giờ đâu."
"Tôi thì lại cảm thấy cô cần một kẻ làm bạn tâm giao nhiều hơn là những kẻ luôn biết giữ mình và mồm mép trước cô đấy."
Kiến mối nói rất phải, công chúa thực sự cần những kẻ dám nói chuyện với cô ta một cách thẳng thừng như kiến mối đang làm, đó cũng chính là lý do mà Willer được chọn trong số rất nhiều các ứng cử viên khác.
"Phải, tìm được một kẻ có thể làm bạn với mình thực sự rất khó với tôi, còn về lý do thực sự thì là bởi vì cô đã vượt qua vách ngăn."
"Vượt qua vách ngăn khó lắm sao?"
"Nếu nó dễ thì đã sớm có tiền lệ chứ không phải tới tận bây giờ mới có mình cô vượt qua được."
"Hừm, cô cảm thấy tự ti về chuyện mà trước nay chưa từng có ai làm được hay sao?"
"Không, tôi đủ thông minh để nhận thức được chuyện trên đời này có rất nhiều thứ mà tôi làm không được nhưng lại có rất nhiều kẻ ngoài kia làm được, không có thứ gì là hoàn hảo cả, giống như nó trong câu chuyện vừa nãy vậy."
"Nó có cái nhìn về thần linh quá hoàn hảo có phải không?"
"Đúng vậy, thần linh trong mắt nó quá hoàn hảo nên nó đã cố gắng trở thành như vậy để rồi cuối cùng chẳng thể nào nhận thức được chuyện không thứ gì thực sự hoàn hảo trên đời, việc mà nó cố gắng làm chỉ là đang cố gắng khiến câu chuyện về cuộc đời mình trông như một trang giấy trắng hoàn toàn vô vị mà thôi."
"Vậy đến cuối cùng thì bên kia vách ngăn là thứ gì?"
"Một thế giới khác."
"Champion Skeleton trước khi c·hết từng quản hoạch một vực gồm hơn chục thế giới bong bóng."
"Ý tôi là một thế giới khác của một cái lồng giam khác ấy, hãy thử tưởng tượng nơi mà chúng ta đang sống là một chiếc hộp có rất nhiều những viên bi với nhiều kích cỡ khác nhau, vượt qua vách ngăn chính là việc thành công đục được một lỗ bên thành hộp để thông qua một cái hộp chứa những viên bi khác."
"Tại sao không thể ra ngoài mà phải thông qua một cái hộp khác?"
"Hỏi tên thiết kế ra cái mô hình này ấy."
"Nhưng việc này có ý nghĩa gì?"
"Tài nguyên trong mỗi hộp chứa là có giới hạn, đúng hơn thì số lượng bi có thể tăng thêm và kích cỡ của các viên bi cũng có thể thay đổi nhưng vấn đề ở đây đó chính là những viên bi quá lớn, chúng ta tạm gọi chúng là 10 viên bi lớn nhất.
Để gia tăng thêm kích cỡ thì các viên bi có hai sự lựa chọn, đó là chờ đợi quá trình giãn nở với tốc độ chậm như rùa bò, để một vũ trụ phát triển thành quy mô của cả một đa vũ trụ hay thế giới bong bóng là quá lâu, căn bản là không biết bao nhiêu năm tháng.
Huống hồ là trên thế giới bong bóng còn những thế giới cấp cao hơn nữa là với 10 viên bi lớn nhất là tầng thứ cao nhất, cách thứ hai để phát triển đó chính là ăn những viên bi khác nhằm bổ sung năng lượng kiến tạo.
Đương nhiên tầng thứ của 10 viên bi to nhất là có giới hạn, dù các viên bi còn lại có cố gắng đến mức độ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có đúng 10 viên bi to nhất mà thôi bởi vì tài nguyên sẵn có là có hạn.
Đến mức độ dù dồn hết toàn bộ tài nguyên trong hộp chứa cho một viên bi duy nhất, ngay cả là 9 viên bi to nhất còn lại thì cực hạn của viên bi đó cũng chỉ dừng ngang ngưỡng của 10 viên bi to nhất.
Căn bản thì đó chính là cực hạn do sự thiếu hụt về mặt tài nguyên và để tiếp tục phát triển thì cách tốt nhất đó chính là quay hộp chứa khác để tiếp tục ăn, còn về chuyện chờ để nguồn tài nguyên tự tăng trưởng thì chắc chờ đến khi tận kiếp cũng chẳng được 0.0001% tiến độ."
"Vậy tức là muốn phát triển hộp chứa của mình thì bắt buộc phải đào vách ngăn qua hộp chứa lân cận để c·ướp đoạt tài nguyên ở đó có phải không?"
"Chính xác."
"Nhưng nếu đã sớm có ý tưởng thì sao từ đó đến giờ vẫn chưa ai làm được?"
"Cái này thì tôi phải hỏi cô mới phải, dạo gần đây thì hộp chứa của chúng ta có một viên bi không hiểu tại sao lại được sinh ra tại một hộp chứa khác, nhờ vậy nên mẹ của tôi mới có thể xác định được tọa độ của điểm hụt của vách ngăn để khai thác vào.
Đương nhiên lý do chính cũng là vì sự tồn tại của viên bi đặc biệt kia nên chúng ta mới có thể thiết lập được một con đường chạy sang hộp chứa khác, còn cô thì căn bản là tự đục được một lỗ hổng trên vách ngăn mà chẳng cần bất cứ thứ gì cả?"
"Giải thích khó lắm, có cách nào để trích xuất ký ức ra không?"
"Có."
Nói rồi công chúa đưa bàn tay phải hướng về phía của kiến mối rồi ngay lập tức một màn chiếu 3 chiều được trực tiếp hiện lên trước mặt của cả hai, căn bản là hệt như một cái video vậy, thậm chí công chúa còn có thể tua tới tua lui.
Tăng giảm âm lượng, chọn chất lượng hình ảnh, phóng to, chuyển đổi ngôn ngữ các kiểu, đúng là khi bạn đã quá mạnh rồi thì thường những kỹ năng dù cho có một màu nhất thì cũng sẽ được phát triển để trở nên đa dạng nhất có thể.
Thậm chí không biết từ bao giờ mà trên tay công chúa đã xuất hiện hai bịch bắp răng bơ cùng hai ly nước, kiến mối cũng nhận lấy phần của mình xong cả hai bắt đầu xem từ đoạn kiến mối bắt đầu muốn tìm ra cách để chuyển hóa tất trúng tập trung thành tất trúng bị động.
...
"Cô dùng thuật toán để đào một lỗ trên vách ngăn sao? Đúng là không tưởng, trên đời này có ai thực sự chịu nổi áp lực lớn đến như vậy sao? Tốc độ suy nghĩ của cô cũng được kéo dài đến gần như vô tận rồi, thật bó tay với cô luôn."
...
"Một lãnh địa!? Nếu không có sự liên kết thì đáng lý ra thì cô chỉ có thể đi xung quanh khu vực quanh vách ngăn mới phải, tại sao lại bị dịch chuyển vào một lãnh địa rồi?"
...
"Cô là cô gái kia!? Làm sao có thể như vậy được?"
...
"Hừm, ở đây thì tôi cũng nghĩ như cô, có vẻ như tên Ark này không phải là chủ nhân thực sự của lãnh địa này."
"Là sao? Không phải lãnh địa đó được trực tiếp kết nối với hắn hay sao?"
"Vì không được tiếp xúc trực tiếp nên tôi chỉ có thể thông qua kinh nghiệm của mình để đánh giá và có hai trường hợp có thể xảy ra, một là kẻ triển khai là một kẻ khác, giống như Willer nói đấy, tên Ark này đã bị tên triển khai kia gán trục trung tâm của lãnh địa lên người.
Đương nhiên nếu để dựng lên một cái màn kịch này thì mất công lắm vì thử nghĩ mà xem, Ark vẫn có thể thông qua lãnh địa để trò chuyện với những thành viên khác khi bọn họ thông qua nghi lễ trung gian để kết nối với lãnh địa của hắn.
Rồi còn cả trò hiến tế để chuyển vật phẩm thông qua lãnh địa nữa, nếu tên triển khai thực sự là kẻ khác thì tên này quả đúng là quá rảnh bởi vì bất cứ khi nào Ark hay bất cứ thành viên nào khác muốn trao đổi với nhau ngoài giờ thì đều phải chủ động kết nối.
Vậy nên trường hợp thứ hai có vẻ khả thi hơn, đó là khả năng cao trên người tên Ark này có bí mật nào đó, lãnh địa này không thuộc về hắn mà thuộc về thứ đó nhưng cô vẫn còn quá yếu, hơn cả qua đó cũng chẳng dùng được gì ngoài pháp hệ nên cứ coi như không thấy đi.
Mà nhìn kiểu này thì có khi cô sẽ có được hai cái lãnh địa độc lập cũng không biết chừng vì theo tôi thấy thì những thứ mà cô có thể mang theo qua đó chỉ bao gồm ý thức cùng ký ức mà thôi nên mọi khả năng ở bên này đều sẽ ở lại đây.
Vậy nên dù có tri thức về pháp hệ đi nữa thì cơ thể đáng ghen tỵ kia của cô vẫn chưa sẵn sàng để sử dụng được chúng, tốt nhất là bằng một cách nào đó cố gắng dựng lên trái tim mana thì may ra mới dùng được ma thuật.
Còn về hệ thống sức mạnh thì có vẻ như ban đầu không có đủ 22 thánh tự như hiện tại đâu, tuy chưa được tiếp xúc trực tiếp nhưng khi nghe cô gái Noble kia miêu tả về 22 thánh tự thì theo như tôi đoán thì có ít nhất 6 trong số đó có bắt nguồn từ bên ngoài."
"Thần của thế giới khác?"
"Và có khả năng gây ô nhiễm để đồng hóa kẻ khác, ông ngoại của tôi là bậc thầy về mấy trò ô nhiễm này nên tôi cũng hiểu một số thủ thuật nhất định, nếu có cơ hội để đi con đường siêu phàm này thì tốt nhất là cô nên tránh 6 thánh tự kia ra.
Còn cái nào nguy hiểm thì tôi tin rằng tự thân cô sẽ cảm ứng được thôi, dù sao mùi vị của sự ô nhiễm này khá tương đồng với mùi trên Book of Bloop, về phần tại sao cô lại ngửi thấy mùi nồng trên người của những kẻ khác đặc biệt là Ark còn tôi với Willer không có thì là vì con đường đang đi.
Con đường mà tôi hay Willer đi không thuộc về bất cứ thế giới nào cả, chúng tôi là những kẻ vượt qua sự ràng buộc còn những kẻ khác dù cho có là đi theo con đường của ông tôi đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị ràng buộc vì ông tôi cũng là một vị thân của thế giới này.
Book of Bloop sau khi được sửa đổi lại thì nó đã gỡ xuống ràng buộc đó rồi nên sau này cô và những đồng minh của mình có đi con đường được ghi chép trên đó thì cũng sẽ đi theo nhánh của bọn tôi thay vì nhánh kia.
Lý do Ark và lãnh địa kia nồng mùi và cô cảm thấy sự quen thuộc là vì lãnh địa lẫn thứ trên người của hắn có liên quan đến từ một vị thần nào đó của thế giới đó, lãnh địa kia chính là lãnh địa của thần linh."
...
"Tôi đã dùng chút sức cuối cùng để tổng hợp ra một thánh tự, một con đường mới rồi, khi cô một lần nữa sang tới bên kia thì nó sẽ trực tiếp được kích hoạt, coi như là một chút tư bản của cô tại bên đó cũng được.
Mà giờ thì tôi đi đây, không biết khi nào mới gặp lại nhau nhưng đám Octorp kia thì tạm thời phải gửi lại ở chỗ của cô rồi, tuy nói ra thì có hơi vô trách nhiệm nhưng mang chúng về hiện tại sẽ có chút vướng víu, đi kèm với đó là những rắc rối không cần thiết."
*Lưu ý: chương này tiết tấu có hơi nhanh, không biết tại sao lại viết vậy khi ban đầu định tách nó ra thành ít nhất 2 chương nhưng kệ đi, giờ thì chức năng của nhân vật công chúa của hỗn mang coi như là đã hoàn thành rồi.