Chương 125: Bản chất thật của kiến mối.
Chương 125:
Ngay sau khi cuộc họp của hội Thánh Tự kết thúc thì kiến mối đã một lần nữa xuất hiện ở ngay trước vách ngăn, có vẻ như cô ta vẫn có thể đi lại ở xung quanh đây nhưng không thể đi quá xa được trừ khi được liên kết với một lãnh địa nào đó.
Cái này thì kiến mối không quá rõ nhưng theo cô ta cảm nhận thì mỗi thế giới cũng chỉ là một cái lãnh địa tương đối lớn, lý do cho góc nhìn này là vì lãnh địa của cô ta/nó là thế giới không biên giới, một lãnh địa trực tiếp đồng bộ với thực tại.
Tức với kiến mối thì lãnh địa cùng bản nguyên của thế giới không có bất cứ sai lệch nào cả, vậy nên chỉ cần trú tạm trong một lãnh địa nào đó ngăn cách với thực tại là được rồi, lý do thì như đã nói, cô ta không rõ.
Mấy cái kiến thức như vậy kiến mối vẫn chưa được tiếp xúc nhưng ít ra thì tại phía bên kia của vách ngăn thì cô ta đã cảm nhận được phương hướng của câu trả lời cho câu hỏi chuyển hóa tất trúng tập trung thành tất trúng tự động rồi.
Câu trả lời nằm trong cái lãnh địa lúc nãy và hệ thống sức mạnh bao gồm cả 22 thánh tự cùng 10 Rank khác nhau, chỉ là kiến mối không có vô hạn nên cô ta cũng chẳng thể nào tiếp xúc hay phân tích được những hằng số kia.
Ít ra thì khi vừa mới vượt qua được tới phía bên kia của vách ngăn thì kiến mối cũng đã có một vài ý tưởng nhất định, đáng để nó có thể thử nghiệm, còn bây giờ thì cũng đã đến lúc nên trở lại rồi, một tuần sau cô ta sẽ lại một lần nữa trở lại.
Mất một lúc để ý thức của kiến mối được truyền trở lại thân xác gốc của mình, được cái là khi trở lại phía bên này của vách ngăn thì nó đã có thể sử dụng vô hạn, sáu con mắt cùng những thứ khác lại được rồi.
Chỉ là so với cô ta thì rõ ràng nó vẫn luôn rất trầm lặng, trầm đến mức độ khi biết Mariana đã tới Dungeon của hang kiến để chờ nó tỉnh lại được một lúc rồi mà nó cũng không hề có bất cứ phản ứng gì mà trực tiếp coi cô ta như bong bóng để bắt đầu quá trình phân tích, nghiên cứu những thông tin mang về được từ bên kia.
Khoảng cách chênh lệch về mặt tính cách lẫn nhận thức của cô ta và nó là rất lớn, chẳng ai có thể ngờ được một kẻ thông tuệ, mưu mô, đầu đầy toan tính như cô ta lại có một mặt trầm tính, mặc kệ sự đời, vô tri như nó.
Đúng hơn thì nó là thứ có trước sau đó mới có cô ta, chỉ là nếu được quyền hỏi thì liệu nếu kiến mối không đạt tới được sự giác ngộ rồi thức tỉnh vô hạn sớm đến như vậy thì bản tính nào sẽ được phát triển mạnh mẽ hơn?
Nó từ cơ sở là một con kiến mối thông thường hay là cô ta từ việc học hỏi và chấp nhận những cảm xúc, suy nghĩ mà kiến mối nhận được sau khi được VI cải tạo thành một sinh vật đủ mạnh mẽ để vừa đạt tiêu chuẩn của sinh vật trong Labyrinth.
Mà việc đó cũng chẳng quá quan trọng nữa vì dù nó hay cô ta thì đều không bận tâm về chủ đề này, cô ta hiểu rõ cách mà nó suy nghĩ còn nó lại hiệu quả tại sao cô ta lại đưa ra những quyết định như vậy.
Chỉ là Mariana cũng không có ý định để kiến mối muốn làm gì thì làm, thay vào đó cô ta trực tiếp dùng khả năng thao túm vật từ xa/Telekinesis của mình để nhấc bổng nó lên rồi đưa ra lời chào tạm biệt với các cư dân trong Dungeon của hang kiến và trực tiếp rời đi với nó.
Đương nhiên bọn họ cũng biết có chuyện gì đó sai sai rồi, dù sao kể từ 2 tiếng trước Mariana đã xuất hiện ở đây mà kiến mối không hề để ý hay lay động, nó vẫn cứ nằm ngủ như vậy một cách hết sức bất thường.
Tuy bọn họ không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng điểm mấu chốt ở đây là bọn họ nghĩ rằng, tin rằng Mariana không có bất cứ lý do gì để làm hại bọn họ cả, mà nếu có đi chăng nữa thì đến Willer bọn họ còn đánh không xong thì lấy cái gì mà đánh Mariana đây?
Còn về phần kiến mối và Mariana thì hiện tại cả hai đã không còn nằm trong phạm vi của Labyrinth Gaia nữa rồi, cô ta đã đưa cả hai tới một nơi nào đó tách biệt hoàn toàn kể cả so với sự quản lý của Chủ Tọa hay bất cứ thứ gì nữa.
Đây là một vùng không gian tách biệt nơi mà chỉ có mình Mariana mới vào được, đương nhiên là trừ mẹ của cô ta vì mẹ của cô ta mạnh hơn cô ta và quan trọng hơn hết là cực kỳ hiểu rõ về cô ta nên nếu nữ tư tế muốn thì có thể rất dễ dàng can thiệp vào.
"Ở đây tương đối an toàn rồi đấy, không ai có thể can thiệp vào cuộc nói chuyện của chúng ta cả nên giờ cô có thể kể cho tôi về hành trình vừa nãy của cô được chứ? Này! Cô cố tình lảnh tránh tôi đấy à!?"
Trong khi Mariana có chút hào hứng và cảm thấy không thể nào chờ để được nghe câu chuyện của kiến mối về những thứ mà cô ta đã trải qua trong hơn 2 tiếng vừa qua nữa rồi thì nó lại chẳng màng quan tâm đến mấy việc đang xảy ra, thay vào đó thì nó vẫn làm việc của mình mà thôi.
Không, nó trước kia không bị trơ đến mức độ này, kiến mối vẫn sẽ phản ứng lại nếu đó là đối tượng mà nó sẽ là phù hợp tức là đồng minh hoặc là kẻ thù, rõ ràng Mariana đã được nó nhận định là đồng minh từ sớm rồi.
Hơn cả bản thân kiến mối cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Mariana về cuộc hành trình vừa rồi của cô ta vậy nên đáng lý ra nó phải hợp tác thay vì cố tình lơ đi mới phải, rõ ràng là có cái gì đó sai sai ở đây.
Nó hiện tại có gì đó rất khác so với nó của trước khi vượt qua vách ngăn, là do những ảnh hưởng đến từ cô ta hay sao? Hay là tịnh tiến vô hạn được kích hoạt khiến cho nó trở nên trầm tính hơn cả lúc cả hai mới gặp nhau lần đầu?
"Hừm, tại sao lại cố gắng khước từ những cảm xúc, suy nghĩ đó? Không phải nó cũng là một phần của cô hay sao?"
Có thể những kẻ khác xem vào không hiểu nhưng Mariana lại có rất nhiều cách để nhìn thấu được những suy nghĩ của kiến mối hiện tại, phần tập trung nhất cũng chính là phần đang cố gắng gạt bỏ thứ vừa được sinh ra hay nói đúng hơn là cô ta.
Thật ra chuyện khước từ một phần của chính mình Mariana cũng đã thấy qua kha khá rồi, chỉ là cô ta không hiểu tại sao kiến mối lại làm như vậy? Là để kiềm hãm những phần cảm xúc, suy nghĩ bên ngoài hay sao?
"Đừng nói với tôi là cô nghĩ việc bản thân chỉ có một khía cạnh duy nhất thực sự hoàn hảo đấy nhé? Hahaha, chuyện này làm tôi nhớ tới một câu chuyện mà mẹ tôi kể qua một lần khi bà ấy dạy tôi về sự giác ngộ.
Ngày xửa ngày xưa khi mà các vị thần vẫn đang trong quá trình can thiệp vào thế giới để biến nó trở thành một nơi tốt đẹp hơn, trong số đó thì Tri Thức đã đi đầu khi tạo ra một hệ thống sức mạnh mà đến cả kẻ yếu cũng có thể sử dụng được.
Nhưng vấn đề ở đây là đã có một số chuyện xảy ra, cô không cần để ý tới những chuyện đó đâu vì câu chuyện được tiếp tục cho tới khi một đống bầy nhầy được sinh ra với khao khát được trở thành một sinh vật sống.
Nó thông qua cách này hay cách khác để cố gắng tạo ra một cơ thể hay nói đúng hơn là một khuôn chứa cho riêng mình sao cho có hình dạng giống với kẻ tạo ra nó nhất, tất cả là để nó có thể cảm nhận được rằng bản thân đang sống.
Chỉ là ngay cả khi đạt được thứ mà mình muốn thì nó cũng vẫn chưa dừng lại, nó cảm thấy chính các sinh vật sống khác cũng chưa hoàn hảo nên nó muốn trở thành một thứ như vậy, hoàn hảo đến mức không tì vết.
Hoàn hảo đến mức có thể thỏa mãn chính bản thân nó, thế là nó coi việc sở hữu những cảm xúc là thứ không cần thiết nên đã tách chúng ra rồi chia nhỏ thành nhiều phần và dựng lên một binh đoàn giống hệt như hắn.
Sở hữu cơ thể được cấu tạo nên từ tri thức tận cùng, nghiêm cấm nhất của hệ thống được phát triển bởi Tri Thức, nhưng chừng đó thôi là vẫn là chưa đủ để nó đạt tới sự hoàn hảo thực sự theo quan niệm của nó.
Loại bỏ đi những cảm xúc không cần thiết chỉ mới là bước đầu, thứ tiếp theo mà nó hướng tới là mô phỏng ra cơ thể của thần, thứ cũng được Sinh Mệnh phát triển, bí mật của thứ đó nằm trong cơ thể của chủng tộc gia luyến của Sinh Mệnh.
Đương nhiên là nó khao khát thứ tri thức kia, kế hoạch tạo thần của Sinh Mệnh, đó là thứ mà nó muốn hướng tới nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng đến như vậy? Gia luyến của Sinh Mệnh chính là chủng tộc gia luyến đầu tiên.
Bọn họ cũng chính là chủng tộc mạnh nhất dưới thần linh vào lúc đó, nó không chạm nổi nhưng những vụ việc bắt nguồn từ hệ thống của Tri Thức cùng một vị thần khác đã bắt đầu trở nên quá tải rồi trở thành lỗi.
Tri thức không thể tắt hệ thống được nữa vì lỗi đã lan ra khắp nơi và ảnh hưởng đến các tầng thứ ở bên dưới, vị thần bị ảnh hưởng kia cũng hóa điên và đó lại là một trong những khía cạnh/Aspect của Chủ Tọa, Linh Hồn.
Linh Hồn chính là một phần của Chủ Tọa, việc này khiến các vị thần khác phải đau đầu không biết xử lý ra làm sao, bọn họ không đủ mạnh để tác động được vào Linh Hồn, hơn cả lỗi được sinh ra cũng khiến bên dưới trở nên loạn lạc nên các chủng tộc gia luyến của thần cũng phải trực tiếp can thiệp vào để khắc phục lại những lỗi đó trong khi các vị thần ở bên trên cố gắng ổn định lại Linh Hồn.
Việc này đã khiến lực lượng chính của các chủng tộc gia luyến vào lúc đó đều bắt buộc phải ra chiến trường để chống lại những lỗi được sinh ra từ những mảnh vỡ của Linh Hồn khi kết hợp với hệ thống của Tri Thức.
Đó cũng là lúc lý tưởng nhất để nó ra tay, tuy không biết bằng cách nào nhưng nó đã thực sự tìm ra được cách để đúc được một cơ thể của thần mà không hề bị bất cứ ai phát hiện ra ngay cả các vị thần.
Mẹ của tôi nói là do Chủ Tọa, Chủ Tọa là một tên khốn thích giật dây mấy chuyện như vậy và quả đúng là những sự kiện này đã ảnh hưởng đến những kết quả hiện hữu tận 8 triệu năm sau đó, quả đúng là một bàn cờ đủ lớn.
Trở lại với nó thì để có thể tạo ra cơ thể của thần thì nó đã không ngại ra sức g·iết c·hết không biết bao nhiêu sinh mệnh rồi thu thập linh hồn của bọn họ lại, căn bản là dựng ra một trận pháp với quy mô là gần cả một lục địa để hiến tế.
Và đương nhiên là nó đã thành công, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lực lượng chính của các chủng tộc gia luyến đều ra chiến trường cả, những kẻ ở lại chỉ là những kẻ đã quá dài để có thể tiếp tục bám trụ lại trên chiến trường hoặc quá trẻ để ra ngoài kia.
Vậy là mục tiêu của nó đã hoàn thành được một nửa, nó đã loại bỏ được những cảm xúc 'phàm trần' và dựng lên được một vỏ bọc thần thánh, thứ duy nhất mà nó còn thiếu chính là cốt lõi thần thánh.
Nó đã hướng tới Tri Thức hiện tại đang cực kỳ kiệt quệ vì cố gắng kiềm hãm lỗi cũng như hỗ trợ các vị thần trong việc ổn định lại Linh Hồn, nó đang thông qua chính hệ thống này để bò lên bên trên kia.
Vào cái khoảnh khắc đó nó đã thực sự chạm được tới Tri Thức nhưng thật may mắn khi những chiến binh trẻ đến từ nhiều chủng tộc khác nhau, cũng là lực lượng chính đương đầu với nó đã kịp đảo ngược lại tất cả để đóng cánh cửa liên kết với hệ thống nhằm chặn đứng đường leo lên của nó bằng cách hy sinh hơn 3/4 trong số bọn họ, cơ bản là hàng tỷ sinh linh cứ thế mà trôi đi.
Đến cuối cùng thì nó đã thất bại trong gang tấc nhưng bên phía các chiến binh trẻ cũng đã tổn hại quá nhiều, thậm chí kẻ mạnh nhất, tài năng nhất trong số bọn họ còn bị đục một lỗ rõ to giữa ngực và đã lạnh đất.
Tuy thất bại nhưng nó vẫn mạnh hơn các chiến binh trẻ nhiều, cách duy nhất của bọn họ vào lúc đó là cố gắng g·iết c·hết ngay chia tách đống cảm xúc của nó ra xa nó nhất có thể nhằm khiến nó không hoàn chỉnh dưới dạng gốc được.
Phải, tuy thất bại trong việc trở thành thần nhưng nó vẫn có thể hấp thụ lại những cảm xúc đã tách rời để đạt tới ngưỡng sức mạnh cao hơn nữa, ít nhất là mạnh hơn nhiều so với khả năng xử lý của các chiến binh trẻ.
Máy xay thịt là thứ duy nhất mà mẹ tôi có thể thốt ra vào lúc đó, bà ấy chứng kiến tất cả mọi thứ nhưng không thể nào can thiệp vào được và đến giờ phút cuối cùng thì kẻ vốn tưởng đ·ã c·hết lại sống lại bằng một giao kèo với Cái C·hết, thậm chí hắn còn đạt tới một ngưỡng sức mạnh mới.
Kết cục như thế nào thì cô cũng có thể tự đoán được rồi đấy, nó đáng lý ra có thể thành công nếu như không chọn chia tách những phần cảm xúc của bản thân, trên thực tế thì đến các vị thần cũng đa cảm hơn cô tưởng nhiều.
Bọn họ sẽ khóc khi thấy sự hy sinh của những chiến binh trẻ, sẽ cười để cùng chung vui với chiến thắng sau cùng kia, sẽ tự trách vì sự bất cẩn của bản thân nên mới để cục diện trôi xa đến như vậy và cũng sẽ tự hào khi được tận mắt chứng kiến thành tựu này.
Nếu đến cả thần linh cũng đa cảm, cũng chứa đựng không biết bao nhiêu ước mơ, suy nghĩ thì tại sao cô lại cố gắng bắt chước nó làm gì? Giác ngộ không có nghĩa là đơn nhất, là kiến không có nghĩa là không được sinh ra những cảm xúc bên ngoài.
Đã sống, đã tồn tại, đã phát triển, đã vươn lên thì đây là những thứ mà cô phải chấp nhận, đương nhiên tôi không nói về chuyện trở thành một kẻ quá khác so với cô hiện tại, chỉ là chấp nhận những mặt cảm xúc được sinh ra rồi thấu hiểu chúng mà thôi."
Trong khi Mariana đang kể câu chuyện của mình thì bên trong không gian nhận thức của kiến mối, cô ta và nó đang đối mặt nhau, khác chỗ là nó là một con kiến còn cô ta lại giữ nguyên hình dạng như bên kia.
'Đến cả kẻ bên ngoài còn nhận xét như vậy, tại sao ngươi lại cố chấp đến như vậy?'
'Ngươi đáng lý ra không được sinh ra ngay từ đầu!'
'Hừm, lý do ta tồn tại là vì ngươi cố gắng vượt qua giới hạn của bức tường kia, chính ngươi đã góp phần sinh ra ta.'
'Cũng đồng nghĩa với việc ta có đủ tư cách để vứt bỏ ngươi.'
'Chậc chậc, ngươi không nhận ra hay sao? Việc chối bỏ ta cũng chính là ngươi đã chấp nhận ta rồi đấy, tất cả đều từ những cảm xúc trong ngươi cả, thậm chí ta còn chẳng thực sự tồn tại, ta chỉ là một hình tượng do ngươi tự tưởng tượng ra để gán lên những cảm xúc kia mà thôi.
Ta và ngươi vốn dĩ cùng là một, ta cũng chính là ngươi và ngươi cũng chính là ta, đương nhiên nếu ngươi muốn thì cứ tiếp tục coi ta như là một cá thể độc lập đi, còn sự thật thì ta đã nói ngay từ đầu rồi đấy *ta* là do ngươi tưởng tượng ra để gán lên những cảm xúc kia mà thôi.
Mà nếu như vậy thì biết đâu sự xung đột giữa hai chúng ta có thể kéo dài ra một series cỡ khoảng vài trăm chương truyện về chuyện ngươi cố gắng phủ định ta rồi bằng cách nào đó ta thực sự sinh ra, rồi khi ngươi cần ta nhất thì cả hai chúng ta sẽ hợp lại làm một để đạt tới một ngưỡng sức mạnh cao hơn nhằm chống lại kẻ thù ở bên ngoài chẳng hạn?
Ngươi biết kiểu này mà, dạng nhân vật chính điển hình của Shounen ấy, thứ mà ngươi vẫn luôn lén tìm đọc trong những khung cảnh đạt được thông qua sự giác ngộ rồi từ phủ nhận việc mình đã đọc chúng ấy, ngươi cũng trẻ con thật đấy.'
"Cô ta" nói phải, "cô ta" chính là nó, cả hai căn bản là một, thậm chí ngay từ đầu trong cái không gian nhận thức này đáng lý ra chỉ có một sự tồn tại duy nhất là kiến mối, việc "cô ta" tồn tại ở đây là vì nó phủ nhận rồi tự tạo ra một hình tượng "cô ta" để có mục tiêu để phủ nhận.
Căn bản thì đây là một trò cười của thế kỷ, ai mà ngờ được chuyện kẻ đạt tới được sự giác ngộ lại có những suy nghĩ hết sức trẻ con như vậy cơ chứ, thậm chí đến "cô ta" hay thứ được tưởng tượng ra cũng đang "cảm thấy" buồn cười vì chuyện đó.
'Mà ngươi không cần nhất thiết phải tự ti về cơ thể này đâu, cả ta và ngươi hay nói đúng hơn là chỉ mình ngươi đều thấy nó đẹp, đồng ý là nó không tiện trong chiến đấu của chúng ta thật nhưng cơ thể này đẹp là chuyện không thể chối cãi được.
Biết đâu lỡ như nếu chúng ta ngay từ đầu đã không phải là một con kiến mà được sinh ra với tư cách là một Elf thì đây mới là cơ thể của chúng ta thì sao? Này, nói gì đi chứ? Đừng nói là ngươi thực sự chấp nhận sự thật chỉ vì vài lời nói đơn thuần đấy nhé?'
"Cô ta" cảm nhận được bản thân đang dần tan biến, không phải là bởi vì kiến mối đã phủ nhận "cô ta" thành công mà là vì nó đã bị "cô ta" hay chính nó nói đến mức phải chấp nhận sự thật rằng kiến mối thực sự đã như vậy kể từ khi thoát khỏi kiến chúa.
'Thật sự chứ, ta cứ tưởng là *ta* sẽ tồn tại được thêm một lúc nữa cơ đấy, dù sao trêu chọc ngươi cũng rất thú vị, không biết đây có thể được coi là tự giễu cợt bản thân hay không nhưng *ta* thực sự rất tận hưởng nó đấy.
Mà không phải ngươi đã sớm nhận ra rồi hay sao? Ngươi đã bắt đầu thay đổi từ cái lúc đó rồi, lúc mà ngươi chấp nhận những cư dân đầu tiên và dần chứa đựng khát khao bảo vệ bọn họ, lúc mà ngươi chọn nghe theo những lời khuyên của VI.
Thậm chí là trước cả lúc đó nữa, khi mà ngươi tìm VI để hỏi về xác của kiến chúa, ngươi biết lúc đó ngươi cảm thấy như thế nào mà, tức giận và cực kỳ phẫn uất, ngươi căm ghét bà ta đến tận cùng xương tủy dù ngươi thậm chí còn không có thứ đó.
Đó cũng là lúc mà *ta* bắt đầu tồn tại rồi, lúc mà ngươi sinh ra ý chí của riêng mình, thoát khỏi sự khống chế của mẹ, lúc mà ngươi muốn tự tay g·iết c·hết bà ta thêm một lần nữa dù đã biết thứ duy nhất còn sót lại chỉ là một cái đầu.
Ngay từ lúc đó thì ngươi đã không còn là một con kiến nữa rồi nhưng ngay sau đó ngươi lại sợ hãi chính những mặt cảm xúc đó và tự ngộ nhận hành động của mình là chôn cất bà ta, thậm chí ngươi còn dựng lên một lá cờ có liên quan đến bà ta nữa.
Ngươi coi đó là hành động tôn vinh hay sao? Tự ngươi đã sớm biết ý nghĩa của nó ngay từ đầu rồi cơ mà, rằng ngươi đang nhục mạ bà ta kể cả khi giờ đây bà ta chẳng còn bất cứ thứ gì nữa cả, đó mới chính là ngươi, không phải là con kiến mối kia, không phải là thứ công cụ được sinh ra để sử dụng và chỉ biết vâng mệnh đơn thuần.'
Sau khi giọng nói vang vọng trong tâm thứ kia biến mất thì trong không gian nhận thức của kiến mối chỉ còn lại một mình nó yên lặng trong sự tĩnh mịch, nhưng rồi nó vẫn chọn chấp nhận rồi thở ra một hơi.
'Chà, không ngờ mình lại nhiều chuyện đến mức này cơ đấy.'