Chương 109: Tác hại của đánh đổi cảm xúc.
Chương 109:
"Hừm, phiền phức thật, tưởng là song phương sẽ đạt được chung một nhận thức, ai ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này."
Khoảng 20 phút sau đó, hiện tại Steve đang ngồi trên cái xác của Jiu, đương nhiên hắn cũng không ngu đến mức g·iết ông ta luôn, dù sao giá trị của ông ta vẫn còn đó, chưa c·hết thì hắn cũng có thể dễ dàng lấy được thứ mà mình muốn từ ông ta hơn.
Nhưng ai mà ngờ được đến chuyện một lão già đã sớm gần đất xa trời như Jiu vẫn có thể hủy hơn 20 con Skeleton mà Steve đã tốn không biết bao nhiêu công sức để khiến chúng sống dậy, mà cũng phải thôi, đống xác mà hắn dùng chủ yếu đều là những cái xác quá kém chất lượng.
Một phần cũng là vì Steve không dư thừa thời gian để tiến hành một số nghi lễ nhằm tăng cường chất lượng xác c·hết nữa, cách tốt nhất mà hắn có thể làm là bảo quản những xác c·hết này tốt nhất có thể rồi tiến hành sống dậy.
Khổ cái là vì đoạn đầu Steve chỉ dùng những cái xác nằm lăn lóc quanh những con hẻm của khu ổ chuột, mấy bộ xác đó thậm chí còn bị c·hôn v·ùi bởi đống rác nên chất lượng của chúng đã suy giảm rất nhiều so với mới c·hết rồi.
Mà thôi kệ đi, dù sao Steve cũng đang định cho kỵ sĩ đầu tiên ăn hồn hỏa của những Skeleton mà hắn đã triệu hồi ban đầu để tăng tốc độ tăng trưởng của hồn hỏa, giờ coi như tiện cả đôi đường mà thôi nên cũng chẳng sao.
Chỉ là những thứ mà Jiu đã trình diễn ra khiến Steve bất ngờ thật, bị suy nhược bởi hàng chục con Ghost ám vào, thậm chí còn có 1 Deogen trong số đó kết hợp thêm việc dính phải không ít cú chạm t·ử v·ong nữa mà vẫn đánh được ngang với kỵ sĩ đầu tiên thì đúng là rất mạnh thật.
Đồng ý là kỵ sĩ đầu tiên hiện tại cũng chỉ là một Skeleton, xác c·hết của ông ta cũng bị thứ kia hóa bụi còn đúng khung xương, hơn cả ông ta vốn đã chờ đợi sự giải thoát này từ rất lâu nên oán niệm còn đọng lại là cực kỳ thưa thớt.
Nếu không phải Steve nhanh trí thông qua các ma năng tổng hợp các oán niệm thông qua những mảnh vụn ký ức còn sót lại rồi dùng một vài kỹ năng để kích thích độ tiêu cực của các mảnh vụn ký ức đó đủ để tạo ra thêm một vài sóng oán niệm đủ dày thì việc khiến kỵ sĩ đầu tiên sống dậy căn bản không phải là thứ mà hắn có thể làm được.
Ít nhất là Steve của hiện tại sẽ không làm được và nếu để lâu hơn nữa thì khả năng cao những oán niệm cuối cùng sẽ tan biến hoàn toàn mất nên đây cũng là sự lựa chọn duy nhất của hắn vào lúc đó luôn rồi.
Cũng vì lý do đó mà kỵ sĩ đầu tiên sau khi sống dậy không được linh động như các Skeleton khác, mà vấn đề này thì có thể khắc phục được bằng cách cho ông ta hấp thụ nhiều hồn hỏa hơn nữa nên cũng đơn giản.
Mà nhìn kỵ sĩ đầu tiên đờ đẫn vậy thôi chứ bản năng chiến đấu của ông ta thật ra cũng rất cao, vậy nên Steve mới bất ngờ khi Jiu vẫn có thể đánh ngang với ông ta dù đã mang chừng đó hiệu ứng xấu rất ấn tượng.
Quả đúng là chức nghiệp giả sở hữu chức nghiệp ẩn Rank R- Weapon Master, tuy không thành công chuyển chức lần 3 nhưng cũng tiệm cận rồi, điểm này cũng cho thấy được cái chức nghiệp này mạnh đến cỡ nào dù cho bản thân Jiu không đủ tiềm lực để phát huy được hết tiềm năng của nó.
Cũng nhờ Weapon Master nên Jiu có thể khiến mọi thứ trong tay ông ta trở thành v·ũ k·hí dù cho đó có là khái niệm tồn tại dạng siêu hình, mọi thứ vào tay của ông ta đều sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm ngay cả một chiếc đồng hồ đeo tay.
Theo như thông tin mà Steve lấy được từ những mảnh vụn ký ức của kỵ sĩ đầu tiên thì Jiu từng dùng phần đóng ghim của đồng hồ đeo tay để cắt một khẩu súng lục ra làm đôi trong tầm cận chiến lý tưởng.
Thậm chí vào lúc đó Jiu còn có thể cắt đôi được đầu đạn đã bắn ra và cũng đã g·iết không ít người trong vụ đó, tuy Steve trước đó đã cố gắng cất mọi v·ũ k·hí trong tầm tay của ông ta rồi, thậm chí đống dao nĩa các thứ cũng là đồ cụ thể hóa bởi chính hắn làm giả ra cả nên trước khi ông ta kịp chạm vào thì hắn đã giải trừ nó rồi.
Ấy vậy mà Jiu vẫn dùng những mảnh vỡ cùng nhiều thứ khác như cúp áo để đánh hạ được không ít Skeleton của Steve, mà thật ra thì ngay từ đầu hắn cũng chẳng định g·iết ông ta hay gì, thứ mà hắn muốn là một cuộc giao dịch thầm lặng mà đôi bên cùng có lợi, ai ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này cơ chứ?
Đâu đó gần một nửa khu chung cư kia đã b·ị đ·ánh sập rồi, thông qua đó thì chắc sự hiện diện của Steve tại trên khu thượng lưu đã được khóa chặt nên chắc đám chó săn cũng đã dần chuyển dịch sự chú ý của mình lên khu thượng lưu cũng như phong bế mọi lối ra rồi.
Việc này khiến Steve có chút đau đầu nhưng tạm thời thì bọn chúng sẽ không thể nào tìm ra được vị trí chính xác của hắn, bởi vì hiện tại hắn đang ở trong bóng của chính bọn chúng rồi, miễn là không có kẻ nào đó nhận thức được về việc này thì hắn có thể ở lại đây cho đến khi c·hết già.
Đương nhiên là Steve không có ý định c·hết già dưới này, nhất là khi nơi này cũng chẳng dễ chịu là mấy nữa, nhưng trong tình huống như thế này thì đây căn bản chính là sự lựa chọn duy nhất của hắn rồi.
Còn tại sao Steve có thể xuống dưới này được thì đây chính là một trong những năng lực cơ bản của Gatekeeper, tuy không hiểu quá nhiều nhưng theo mô tả thì thế giới của c·ái c·hết là một nơi ngược lại với trên này.
Trên này đại diện cho vật chất còn dưới kia đại diện cho phản vật chất, còn bóng lại là một thứ không sống cũng chả c·hết, căn bản có thể xem là cánh cửa để liên thông giữa 2 bên, thế giới bóng này đại diện cho cánh cửa đó.
Các Gatekeeper có thể tự do tiến vào thế giới bóng nhưng đây lại là năng lực mang tính chất đặc thù của Gatekeeper nên tuy sau này chuyển chức thành Necromancer rồi thì nó vẫn còn đó nhưng tính chất đã bị suy giảm đi rất nhiều.
Cánh cửa mà các Necromancer đi qua đã tiệm cận với tri thức của c·ái c·hết rồi nên bọn họ không thể nào tiến vào bên trong thế giới bóng được nữa, các Undead thì vẫn có thể tiến vào trong đó, căn bản là một hạn chế khá lớn.
Về căn bản thì Steve nói đúng, đây là một dạng ưu thế của các Gatekeeper nhưng trên thực tế thì thế giới bóng chỉ chứa được các Undead từ tiến hóa bậc 2 trở xuống mà thôi, một khi đã tới được tiến hóa bậc 3 tức lấy hồn hỏa làm dàn khung để xây dựng lại linh hồn thành công thì Undead đó sẽ không thể tiến vào thế giới bóng được nữa.
Vậy nên thật ra thì thứ này cũng chẳng phải ưu điểm gì hữu dụng lắm nếu tính về lâu về dài, Lich King năm xưa thậm chí còn chẳng dùng thế giới bóng để chứa các Undead tiến hóa bậc thấp bởi vì ông ta hiểu rất rõ bản chất của cánh cửa kia.
Tốt nhất là không nên l·ạm d·ụng cánh cửa quá nhiều, đương nhiên vẫn có một số trường hợp ngoại lệ như khi được kẻ có thẩm quyền dẫn tới, cụ thể hơn là bản thân Death và đến tận khi ngỏm thực sự rồi thì Lich King vẫn chưa hoàn tất được quá trình ấp nở được quả trứng của Death.
"Được rồi, làm đi."
"Ta đã chắc chắn chưa hay sao? Hahaha, chừng đó năm qua các ngươi 'ăn' của ta cũng không ít, giờ bắt đầu hối hận ư? Đương nhiên là không rồi, giờ chúng ta đã đi hai con đường khác nhau hoàn toàn rồi.
Hơn cả ta sự rằng nếu cứ giữ mối quan hệ này thì đến lúc đó ta sẽ không đủ can đảm để ra tay, có thể nói vụ lần này ta là bên có lợi mới phải, chỉ cần hy sinh những cảm xúc cần phải được loại bỏ để có thể khiến các ngươi phải ra tay."
Để có thể đi tới được tận đây thì Steve đã phải đánh đổi quá nhiều thứ rồi, hắn không thể dừng lại vào lúc này được, bằng mọi giá hắn phải chạm tay tới được quyển Grimoire của c·ái c·hết kia, có thế thì hắn mới có thể hồi sinh cô ấy được.
Phải, cô ấy đ·ã c·hết quá lâu rồi, đủ lâu để không còn sót lại bất cứ thứ gì ngoại trừ bộ xương trắng cả, Steve đã thất bại vì hắn quá yếu, đúng hơn thì hắn nghĩ rằng bản thân hắn quá yếu nên hắn phải bằng mọi giá đạt được quyền Grimoire của c·ái c·hết kia và biết được phần sau của con đường tử linh pháp sư này bằng mọi giá.
Chỉ có thế thì Steve mới có thể gặp được lại cô ấy, hắn đã gần với viễn cảnh đó lắm rồi và hắn cũng đã sẵn sàng hy sinh tất cả chỉ để có thể chạm được tới nó, khung cảnh nơi mà cả hai thực sự gặp được nhau thêm một lần nữa.
Sự điên cuồng của Steve là thật, thậm chí nó còn khiến cho các ma năng tinh nghịch, gian xảo cảm thấy thương hại hắn, hắn đã đánh đổi rất nhiều thứ để có thể tới được đây, bọn chúng biết vì chính bọn chúng là kẻ đã chứng kiến tất cả và cũng là kẻ đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Mất quyền khống chế mắt trái, tay phải bị hủ hóa giờ đến việc cử động cũng khó khăn nhưng không thể tiến hành chặt bỏ được, cơ thể suy nhược, đánh đổi đi rất nhiều ký ức lẫn cảm xúc khác nhau và rất nhiều thứ khác nữa nhưng quan trọng nhất là khả năng sinh sản.
Tuy các ma năng không sở hữu khả năng sinh sản nhưng chúng tồn tại đủ lâu và chứng kiến quá đủ nhiều để hiểu điều này mang ý nghĩa gì, nhưng việc đánh đổi nhiều như vậy, nhất là ký ức và cảm xúc chỉ khiến Steve càng thêm quyết tâm với con đường mà hắn đang đi này.
Bởi vì tất cả mọi thứ khác trong tâm trí của Steve đều đã biến mất hoặc chẳng còn bất cứ giá trị hay xúc cảm nào với hắn nữa cả, vậy nên cảm xúc mãnh liệt mà hắn dành cho người con gái kia lại càng mãnh liệt hơn.
Đến mức độ cuối cùng Steve đã đưa ra quyết định sau cùng cho dấu chấm hết của tất cả mọi thứ mà hắn đã vô tình hay cố ý gây dựng trước đó, đó chính là cảm xúc, là tình bạn, là hoài bãi và cũng từng là hy vọng của hắn.
Chỉ là giờ ý của Steve đã quyết và hắn đã quyết định đánh đổi thứ duy nhất còn cản trở hắn trên con đường này để tiếp tục tiến thêm một bước nữa, dù sao giờ hắn cũng đã chẳng còn bất cứ điều gì phải hối tiếc nữa cả rồi.
Lời hứa năm xưa với Bojin thì Steve đang tiếp tục cố gắng, chỉ là Bojin có đôi chút hiểu nhầm vì mục đích ban đầu của hắn, hắn làm những việc này không phải là để chứng minh thứ gì cả mà chỉ đơn giản là muốn gặp lại người con gái mà hắn muốn gặp nhất mà thôi.
Về phần lời hứa của Bojin thì với Steve, cậu ta đã hoàn thành nó rồi, cậu ta cuối cùng cũng đã chấp nhận con đường mà bản thân cần phải đi và hơn cả với tư cách là người ban thân nhất cũng là duy nhất thì hắn tin rằng cậu ta sẽ làm tốt dù ngay cả là khi hắn không còn ở bên cạnh nữa.
Hành trình của Bojin sẽ rực sáng tựa ánh hừng đông, cậu ta sẽ mở ra một kỷ nguyên mới cho cái thành bang Helios này và song hành, theo sau cậu ta là rất nhiều kẻ khác nữa, chỉ là Steve sẽ không có một chỗ trong số đó.
Bởi vì Steve đã quyết định hoàn thành phần việc mà hắn muốn làm nhất rồi, nếu Bojin đã nắm chắc thì hắn cũng nên tiếp tục cố gắng để chứng minh cho cậu ta thấy quyết tâm của mình với mục tiêu mà hắn đã theo đuổi xuyên suốt 18 năm qua.
Lúc này thì cánh tay phải của Steve bắt đầu ngọ ngậy, lắm vải trắng quấn quanh nó bung hết ra để lộ ra trong đó một cánh tay màu trắng đến lạ thường, trắng đến độ bất cứ ai nhìn qua cũng rợn hết cả người.
Về phần Steve thì hắn cảm thấy chẳng có gì thay đổi cả, đương nhiên là như vậy rồi, cảm xúc của hắn đã bị thay đổi ở mức độ nhận thức, giờ với hắn thì Bojin chẳng qua cũng chỉ là một người mà hắn chỉ có ký ức về chứ chẳng còn bất cứ cảm xúc nào hệt như bao kẻ khác mà thôi.
Đây chính là sự đánh đổi, Steve không thể nào nhận thức được chuyện rằng có thể ngày trước hắn cũng từng yêu quý một ai đó khác bên cạnh Bojin nhưng cũng đã từng bị hắn đánh đổi để mượn sức mạnh từ các ma năng.
Đó có thể chính là người mẹ thân sinh của Steve hoặc một người nào đó từng trợ giúp hắn rất nhiều trong quá khứ, với hắn thì giờ thứ còn lại chỉ là những ký ức, không, đúng hơn là chẳng còn lại bất cứ thứ gì cả.
Hệt như người dưng vậy, Steve đã sớm quên hình dáng hay nét mặt của bọn họ từ lâu và Bojin cũng sẽ sớm trở thành một trong số đó, hắn vẫn còn ký ức nhưng não bộ của hắn đã tự loại bỏ những thứ mà hắn không quan tâm đến đó.
Hệt như những con người lướt qua nhau trên đường vậy, nếu không tiếp xúc với nhau cũng như chẳng đặt chút sự quan tâm nào lên bọn họ thì đến mặt của bọn họ chúng ta cũng chẳng nhớ, thậm chí đến cả những người mà chúng ta từng thân thuộc cũng vậy.
Nếu như trong một khoảng thời gian nhất định không được tiếp xúc hay bản thân cũng vô tình "quên" mất sự tồn tại của bọn họ thì chúng ta cũng sẽ dần thực sự quên hoàn toàn về bọn họ như một lẽ tất yếu.
Sự tồn tại của bọn họ đã sớm không còn quan trọng với chúng ta nữa rồi, nhớ và quên, Steve tuy không đánh đổi bằng ký ức nhưng hắn đã đánh đổi một thứ còn quan trọng hơn cả ký ức, đó là cảm xúc, là sự quan tâm của hắn với bọn họ.
Nếu như ký ức biến mất nhưng cảm xúc vẫn còn đó thì ký ức vẫn sẽ có thể khôi phục lại được còn ngựa lại thì chẳng mấy chốc, Steve sẽ quên đi tất cả về bọn họ, những người từng rất quan trọng với hắn trước đây.
Sự tồn tại của bọn họ đại diện cho những ngã rẽ trên con đường của "hắn" thế mới nói các vị thần không tuyệt đường ai bao giờ cả, Steve đã từng có rất nhiều cơ hội để thoát hỏi vòng lặp luẩn quẩn không hồi kết này nhưng hắn đã khước từ nó trong vô thức.
Nhân quả của "hắn" thay vì được nối dài tới tương lai thì nó đã dừng lại vào chính cái ngày đó, cái ngày mà hắn hoàn thiện thứ ma pháp kia, đúng hơn là một phần của hắn hoàn thành thứ ma pháp kia.
Cánh tay màu trắng kia trực tiếp vươn dài ra rồi xuyên qua đầu của Jiu, mất một lúc để làm xong nhưng cuối cùng thì Steve cũng đã lấy được phần ký ức mà hắn muốn tìm, một là thông tin về chức nghiệp ẩn Weapon Master.
Cái còn lại là về khu biệt lập truyền thuyết nằm tại nơi nào đó trong thành bang Helios này, nó là một cánh đồng lúa mì, nơi từng được cho là chịu sự ân sủng của thánh thần và mặt trời nhưng giờ đã sớm trở thành một tồn tại trong truyền thuyết, ở đó có thứ mà Steve đang tìm kiếm.
Trong khi Steve đang gặm nhấm những ký ức mà hắn đã lấy được từ Jiu thì bóng đen với cặp mắt màu xanh lam kia cũng đã sớm đứng nhìn từ xa, nó như đang suy nghĩ thứ gì đó rồi định vươn tay về hướng của Steve nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Thay vào đó nó mang đi linh hồn của Jiu, thứ đã bị tổn hại ít nhiều bởi hành động xâm nhập vào linh hồn, vượt qua lớp u linh thể ngoài cùng, chạm tới hộp lưu trữ bản ngã rồi tìm các đĩa nhựa chứa các ý thức trong đó.
Hành động này căn bản là đã xúc phạm luật của c·ái c·hết, Cái C·hết rất hiền từ, đúng hơn là một trong những vị thần đa cảm nhất, chỉ là bản thân ông ta cũng có một vài điều luật và trong đó có cấm chỉ việc tác động đến linh hồn.
Phá hủy, hấp thụ hay nghiên cứu, v.v, tất cả đều bị nghiêm cấm nhưng c·ái c·hết không bao giờ tới sớm với bất cứ ai cả, mọi sinh mạng đều tàn lụi vào đúng thời điểm, không sớm cũng chẳng muộn, vậy nên bên cạnh công đức mới có một thứ tên nghiệp lực.
Nghiệp lực tích lũy đủ nhiều thì linh hồn đó sẽ phải đón nhận lấy h·ình p·hạt thích đáng, nhất là với những kẻ hấp thụ linh hồn/bản ngã/ý thức của kẻ khác, chỉ là với "hắn" thì một chút nghiệp lực này thực sự chẳng đáng là bao.
Hình phạt mà "hắn" phải đón nhận từ lâu đã ở mức kịch khung rồi, không phải là Cái C·hết không thể bắt được "hắn" mà chỉ là đang nhìn xem liệu "hắn" có thể đi xa đến mức độ nào mà thôi, nhưng luật vẫn là luật, vậy nên Death sẽ không ra tay với Steve.