Chương 108: Giao dịch 2.
"À mà ông cũng đừng nên nghĩ tới chuyện dùng mấy cái bẫy kia để phản công, những cái thực sự dùng đã được bị tôi sớm gỡ bỏ rồi, ngay cả hai quả bom kia, thật sự thì xử lý chúng cũng khá đơn giản hơn tôi tưởng.
Ma năng đến cuối cùng vẫn là một thứ cực kỳ hữu dụng trong tất cả mọi tình huống khác nhau nếu như ông biết cách để sử dụng nó, điểm trừ duy nhất chắc là khi chúng ta không thực sự nắm bắt được bản chất thì sẽ phải trả ra một vài cái giá nhất định mà thôi.
Ngoài ra thì bên cạnh với việc là một tử linh pháp sư ra thì sẵn tiện tôi cũng nói luôn là tôi còn kiêm thêm 3 chức nghiệp khác nữa, một cái được dùng dưới thân phận học giả, một cái thì là đặc trưng của gia tộc tôi, Scout, cái còn lại tôi sẽ để cho ông tự đoán."
Cái ghế lúc này cũng bắt đầu biến dạng rồi trở thành xiềng xích phong bế Jiu lại, đương nhiên không chỉ dừng lại ở cơ thể, thật sự thì mấy trải nghiệm tại Lockroom cũng đã cho Steve một số cảm hứng nhất định.
Nhờ vậy mà hiện tại Steve đã có thể triển khai được các phong ấn khác được, thậm chí so với màn do tổ đội tiên phong Aeons kia thi triển ra thì các phong ấn mà hắn đã học trộm được từ Lockroom rồi tự cải thiện lại không chỉ mạnh hơn một bậc.
Tuy bản thân Steve cũng phải tự thừa nhận là chức năng của đống phong ấn mà hắn sử dụng không mạnh bằng được vì nhiều lý do khác nhau như việc phong ấn của Lockroom được thi triển bởi một kẻ có nhiều kinh nghiệm hơn về hệ cụ thể hóa.
Hơn cả đống phong ấn đó cũng thuộc dạng ràng buộc rồi và điểm ràng buộc mấy chốc của chúng chính là những chiếc chìa khóa, Willer từ nói rằng bản chất của ràng buộc chính là từ bỏ một số hiệu ứng nhất định để tăng cường cho những hiệu ứng còn lại.
Ví dụ như lãnh địa mà Fomor Spell King Skeleton từng sở hữu trước khi c·hết chẳng hạn, tuy không biết là do nó ngay từ đầu đã như vậy rồi hay sao nhưng quả đúng là nó đã tồn tại một ràng buộc hy sinh tính khép kín của lãnh địa để tăng cường hiệu ứng nào đó thật.
Và bản chất của lãnh địa gần như đồng bộ với hệ cụ thể hóa, chính xác hơn thì việc này đã từng được miêu tả bởi Mariana thông qua hai bài toán đại diện cho hai dạng lãnh địa khác nhau, một là lãnh địa với trục trung tâm được gán lên một vật thể tồn tại trong lãnh địa, cái còn lại là lãnh địa giả mà thật.
Ngay cả định nghĩa của lãnh địa cũng đã khẳng định điều đó khi bản chất của lãnh địa chính là thế giới lý tưởng qua góc nhìn của từ kẻ khác nhau, được vận hành theo 3 trạng thái là lý tưởng của ý niệm, siêu hình của tâm linh và cuối cùng là triển khai của thực tế/cụ thể hóa ý niệm.
Vậy nên hệ cụ thể hóa cũng có thể thiết lập một số ràng buộc hệt như lãnh địa, lãnh địa giả mà thật hay thậm chí là lãnh địa tách rời vậy, chỉ là nó bị hạn chế rất nhiều so với ba cái trên vì độ đậm đặc của giữa phong ấn thông thường cùng khái niệm lãnh địa là cực kỳ lớn.
Hơn cả lãnh địa còn mang tính chất bền vững, tức khó bị phá hủy hay thậm chí là c ở mọi hình thái còn phong ấn thì lại có rất lỗ thủng khác nhau như dễ dàng bị tác động và phá hủy bởi ngoại lực, nó chung quy cũng chỉ là những kết nối lỏng lẻo thiếu tính liên kết.
So với một thứ như lãnh địa hay lãnh địa giả mà thật, thậm chí là lãnh địa tách rời thì phong ấn có quá nhiều cách để phá giải, nhưng nếu biết cách vận dụng thì những ràng buộc vẫn sẽ mang tới một số hiệu quả nhất định.
Ví dụ như trường hợp của mấy cái phong ấn tại Lockroom chẳng hạn, ràng buộc được tạo ra ở đây chính là cho phép cụ thể hóa ra một lối thoát khác tồn tại dưới hình dạng chìa khóa, lối thoát này là chắc chắn giải được phong ấn.
Tức bất cứ ai cầm được chìa khó trong tay đều sẽ giải được phong ấn được tạo ra bởi hệ cụ thể hóa, đây căn bản là một điểm yếu chí tử nhưng cũng vì thế mà hiệu ứng của 7 phong ấn lại trở nên mạnh đến mức khó tin.
Căn bản là mạnh đến mức độ gần như triệt tiêu mất những lối thoát khác với những chức nghiệp giả chuyển chức lần 3 trở xuống, đương nhiên trên thực tế thì vẫn có cách này hay cách khác nhưng xét tầm nhìn hạn hẹp của con người hiện tại thì phong ấn này gần như chỉ có thể giải được bằng cách dùng chìa được tạo ra bằng hệ cụ thể hóa có liên kết với phong ấn thông qua ràng buộc từ trước.
Chỉ tiếc là Steve vẫn chưa đạt tới ngưỡng có thể thiết lập ràng buộc, thậm chí hắn còn chẳng biết nên làm như thế nào, so với kiến mối, kẻ đã thiết lập hàng trăm đến cả ngàn ràng buộc bổ sung thêm không biết bao nhiêu hiệu ứng nhờ thuật toán tự tạo để chuẩn lãnh địa tách rời, thứ cũng được nó học qua một cái nhìn thành lãnh địa giả mà thật thì Steve chẳng là gì cả.
Không phải là Steve không đủ tài năng mà là vì so với một cá thể quá đỗi kinh khủng như vậy thì hắn đến miếng gạch lót chân cũng chẳng xứng, đây là một sự thật, vốn dĩ ngay từ khi sinh ra đã có kẻ hơn kẻ khác rất nhiều rồi.
Có nhiều người sẽ nói rằng chúng ta sinh ra bình đằng và c·hết đi cũng tương tự như vậy, ừm thì vế sau cũng có thể đúng phần nào đấy nhưng vế đầu thì sao hoàn toàn, quá trình đầu thai cũng được dựa trên quy chuẩn của công đức đấy.
Công đức tích cả đời chỉ để dùng cho một lần đầu thai, thử hỏi mà xem, nếu công đức chênh lệch xa đến vậy thì việc đầu thai sẽ công bằng ư? Làm gì có chuyện như vậy, kẻ có nhiều công đức thì được đầu thai vào những gia đình hùng mạnh.
Chất dinh dưỡng mà mẫu thể hấp thụ cũng là thuộc dạng cao cấp nhất, kế thừa gen cũng là chọn lọc từ những dòng dõi hùng mạnh nhất, công chúa hay nữ tư tế chính là ví dụ căn bản cho sự chênh lệch giữa quá trình đầu thai.
Sinh ra đã được định là kẻ mạnh nhất, so với bọn họ thì những kẻ còn lại là cái đinh gì cơ chứ? Thậm chí nếu xét toàn diện thì khi c·hết đi thì có người đến nơi an nghỉ hẳn hoi cũng chẳng có, thậm chí là thân xác bị tách rời.
Không có ít nấm mồ mọc lên giữa lòng đường để rồi bị những kẻ khác đạp lên, những phương tiện khác cán qua, đến cuối cùng là bị lãng quên hoàn toàn, còn với các hoàng đế thì khi c·hết đi lại được xây lăng tẩm đàng hoàng.
Chôn cùng với kẻ đó là không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu, thậm chí là những báu vật độc nhất vô nhị, cũng có không ít kẻ hầu người hạ chôn cùng theo để bồi táng, chẳng có bất cứ sự bình đẳng nào ở đây cả.
Sự bình đẳng duy nhất mà mọi sinh vật sống xứng đáng được hưởng đó chính là quy tắc do các vị thần dựng lên, từ dùng công đức để ảnh hưởng ít nhiều đến quá trình đầu thai sang thân phận phàm vật.
Nhưng so với cấp độ của Steve và những đối tượng mà hắn đã tiếp xúc qua thì quả đúng thật là hiếm có ai có thể thoát khỏi phong ấn được dựng lên bởi hệ cụ thể hóa của hắn cả, chỉ là đến cuối cùng thì vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ.
Chiếc ghế ngay sau đó bị cắt thành từng mảnh bởi một thứ gì đó và ngay lập tức, Jiu đã được giải phóng, cơ thể của ông ta ngay lập tức căng phồng lên, cơ thể già nua dần có sức sống trở nên, chưa đầy 2 giây sau thì trạng thái của ông ta đã đạt tới ngưỡng khi còn trai trẻ.
Tuy màu tóc và những nết nhăn trên mặt vẫn vậy nhưng cơ thể từ lưng còng, khô như củi mục thì giờ đã được chống thẳng lên, lưng thẳng tắp, người cao hơn 2m, chắc phải lên tới 2.1m, cơ bắp cũng lộ diện ra ngoài một cách rõ rệt.
Nhìn không khác gì đám cuồng cơ bắp là mấy, có thể thấy đây mới thực sự là trạng thái chiến đấu của Jiu, nhìn sơ qua thôi đã thấy áp lực khổng lồ đang không ngừng phát ra từ người ông ta rồi, kẻ này không thể nào là một học giả như bề nổi hiển lộ ra được.
Hơn cả giờ giữa Steve và Jiu chỉ cách nhau chưa đầy 1m khoảng cách trong một căn phòng khách của một căn hộ chật hẹp điển hình, cũng là thứ mà hầu hết các hộ gia đình sinh sống tại thành bang trong cái thời đại này trú ngụ tại.
Những căn hộ như vậy không quá rộng, ngay khi bước vào cửa chính là phòng khách rộng nhất, nơi cũng được thiết kế để trở thành một nhà bếp, liền kề với nó là một vài không gian dư thừa để làm phòng ngủ và không hề có nhà vệ sinh.
Phải, ở những chung cư lâu đời, xuống cấp và có giá phải chăng này thì mỗi chỉ tầng chỉ một nhà vệ sinh, hiện đại hơn thì hai cái ở hai đầu hành lang, mọi hành động từ đi tiểu/đại tiện tới tắm giặt, sang đến vệ sinh cá nhân đều diễn ra ở đây cả.
Với những chung cư như thì mỗi tầng vì đã tiết kiệm mỗi căn hộ xuống mức tối thiểu nên có thể chứa được đâu đó 5 đến 6 căn hộ, nếu cư trú trong mỗi căn hộ là một gia đình gồm 4 thành viên thì mỗi tầng chứa đâu đó khoảng hơn 20 người.
20 người sử dụng chung một cái nhà vệ sinh, chung 1 nơi tắm giặt thì quả đúng là quá bất tiện nhưng bọn họ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa, diện tích của các thành bang là có giới hạn và sức chứa cũng tương tự như vậy.
Ngoài ra thì tại những chung cư xuống cấp như vậy thì chuyện mất nước và điện là như cơm bữa mà thôi, thậm chí còn chẳng có bất cứ lịch cúp cụ thể nào, ví dụ như căn hộ của Jiu hiện tại cũng đang đi mất nước lẫn điện.
Nếu muốn có một cuộc sống khá khẩm hơn tại những chung cư cao cấp bậc nhất thì lựa chọn duy nhất của bọn họ là phải kiếm ra được càng nhiều tiền càng tốt, không phải chỉ để đổi đời cho bản thân mà cả là đời sau của mình nữa.
Tại những thành bang có trợ cấp cho những người gia nhập quân ngũ và làm việc tại các phòng tuyến đủ lâu như Tân Thời thì các học viên tài năng tốt nghiệp từ học viện rồi tiếp tục thông qua kỳ thi tuyển chọn khắc nghiệt.
Sau đó là chuỗi ngày ăn hành tại phân khu mà bản thân vào để tiếp nhận đào tạo, nếu đủ kiên trì để hoàn thành mọi khóa đào tạo thì có thể cuối cùng bọn họ cũng đã có thể gia nhập vào quân ngũ và tùy vào quân khu mà bọn họ được đào tạo ra thì sẽ có hai trường hợp.
Một là tại những quân khu được xây dựng để đào tạo ra những thế hệ sau, máu mới cho các phòng tuyến, trường hợp này thì chắc chắn phải đi rồi nhưng chỉ trong thời hạn nhất định, nếu cố gắng ở lại đến khi hết thời hạn rồi tiếp tục đăng ký ở lại và hoàn tất nghĩa vụ khi về sẽ được cấp một căn hộ tại một chung cư trung cấp.
Căn bản là đủ diện tích cho một nhà 4 người sinh sống rồi chứ không phải chịu cảnh chật hẹp như mấy chung cư xuống cấp nữa, đặc biệt hơn là đã có nhà vệ sinh riêng cho từng căn hộ và cũng có đã thời gian mất điện nước luân phiên theo lịch trình cụ thể rồi.
Về phần trường hợp 2 thì căn bản là những thiếu sinh quân có xuất thân từ những phân khu khác ngoại trừ phân khu 3, bọn họ đi theo cơ chế tình nguyện viên và trước khi đi cũng sẽ được giới thiệu sơ qua về những loại hình thức khác nhau.
Đi theo dạng tân binh nghĩa vụ, đi theo dạng phục vụ lâu dài và cuối cùng là cố định nơi làm việc, tùy vào loại hình thức được lựa chọn mà các tình nguyện viên sẽ được đưa tới những loại phòng tuyến khác nhau.
Căn bản là các tình nguyện không có bất cứ quyền chọn lựa nào ngay từ đầu cả, phòng tuyến mà bọn họ sẽ được đưa tới sẽ là do bên phía ban chỉ huy tại tổng bộ trực tiếp chỉ định và sắp xếp hồ sơ từ đầu đến cuối.
Thái độ của những quân nhân tại nơi đó cũng sẽ khác biệt, dù sao dạng tân binh nghĩa vụ cũng chỉ dừng lại ở một khoảng thời gian ngắn, không nhất thiết phải đối xử như người trong nhà làm gì cả, thăng tiến các thứ cũng sẽ trở nên khó khăn hơn theo hình thái bậc thang.
Đương nhiên đó chỉ là trong trường hợp bình thường mà thôi, nếu các thiếu sinh quân thực sự có tài năng, nhất là các chức nghiệp giả sở hữu tiềm lực đáng chú ý ngay từ khi còn trong quá trình đào tạo thì các phòng tuyến giữ lại sợ còn không kịp chứ đuổi vào tay kẻ khác làm gì?
Trở lại với trận đấu, cả Steve và Jiu vào lúc này đều đang ở trong một căn phòng khép kín cực kỳ chật hẹp, căn bản là chưa tới 15m² nên bầu không khí của cả hai cũng trầm mặc đến mức khó thở, áp lực đè lên căn bản là quá lớn.
Không ai trong số bọn họ muốn là người ra tay đầu tiên cả, yếu tố bất ngờ đã biến mất, giờ chỉ cần một chút sai sót thôi cũng sẽ khiến bọn họ thất thế ngay lập tức, chỉ là đây vẫn là sân nhà của Jiu nên ông ta chỉ đang cầu giờ để kiểm tra một số thứ rồi mới quyết định tung ra một đòn phủ đầu.
Không gian chật hẹp khiến tốc độ của Jiu cũng bị hạn chế đi ít nhiều nhưng căn phòng này đã sớm được ông ta cải tạo qua rồi, chỉ là cũng thật đáng tiếc khi Steve cũng không tới đây mà không đảm bảo rằng bản thân sẽ là bên khống chế được cục diện.
Bên cạnh với việc hạn chế hết tất cả mọi ưu thế có sẵn từ trước của Jiu trên chính sân nhà của ông ta thì Steve còn chờ đến khi chung cư xập xệ này mất cả điện lẫn nước thì mới chủ động xuất đầu lộ diện ra.
Bóng tối, phải, bóng tối đang bao trùm lấy toàn bộ căn phòng chật hẹp này và đúng lúc mà Jiu đang định tăng tốc đến trước mặt Steve trước khi hắn kịp phản ứng thì đã có khoảng hơn chục bàn tay từ dưới sàn nhà chui lên rồi bắt lấy phần cổ chân của ông ta.
Kết hợp với hướng lực hướng tới của phần thân trên thì cũng dễ hiểu khi Jiu trực tiếp ngã xấp mặt và từ trong bóng tối, hàng chục con Skeleton và Ghost bắt đầu lộ diện, trong đó còn ẩn hiện một con Skeleton khoác lên mình bộ giáp, tay phải nắm, buột chặt lấy cây thương, thứ hình ảnh mà ông ta khó lòng mà quên được.
Kỵ sĩ đầu tiên, Aglos, một cái tên đã sớm bị xóa đi khỏi mọi vết tích của lịch sử bởi đám hội đồng nhưng với tư cách là một kẻ còn sống sót, một nhân chứng sống của cái thời đại loạn lạc nhưng hào hùng đó thì Jiu lại nhớ rất rõ.
Một người kỵ sĩ không bao giờ bỏ cuộc để rồi tiếp tục cùng con ngựa và gã hầu của mình chiến đấu không biết ngừng nghỉ qua chừng đó năm tháng, một huyền thoại tồn tại trước cả khi sự trỗi dậy của những chức nghiệp giả đầu tiên được khai màn, một anh hùng, không, một tia hy vọng lé loi với tất cả vào cái thời khắc quá đỗi tuyệt vọng đó.