Ngôn Thần nắm lấy cổ tay Diệp Hoan, kéo cô vào lòng của mình. Anh không nghĩ Diệp Hoan hôm nay lại trở nên đa cảm như vậy.
"Em cũng thật là… Nếu nhớ anh thì phải gọi điện cho anh, sao lại khóc một mình như vậy?"
"Sau này anh sẽ không rời xa em nửa bước. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau, em ở đâu thì anh ở đó."
Có lẽ Diệp Hoan vẫn còn đang thiếu cảm giác an toàn mặc dù đã sống chung với nhau dưới cùng một mái nhà. Đó là Ngôn Thần nghĩ vậy nhưng thực chất những điều mà Diệp Hoan nói ra cũng chỉ đơn giản là một lý do để che giấu đi sự đau khổ trong lòng.
Suốt thời gian qua, Ngôn Thần luôn nghĩ mình là kẻ đã giết chết ba mẹ của Diệp Hoan. Anh cảm thấy rất hối hận về những chuyện mình đã làm năm đó, nhưng nếu thời gian có quay ngược trở lại, liệu anh có thể chống lại lệnh của nghĩa phụ mình được không?
Anh biết bản thân mình nợ cô nên mới ra sức để bù đắp cho cô trong quãng đời còn lại. Trước đó, khi bị Diệp Hoan đâm một nhát dao, Ngôn Thần đã như chết đi một lần nhưng ông trời lại thương xót anh, cho anh sống lại một lần nữa. Lần này, anh không chọn cái chết để trả giá mà đã chọn cách dùng cả đời mình để bù đắp, bảo vệ cho người con gái mình yêu thương đến suốt cuộc đời.
Báo ứng phải nhận cho chuyện trong quá khứ, có lẽ vẫn sẽ còn đeo bám Ngôn Thần. Nhưng cho dù có bắt anh làm gì, trả giá ra sao, anh cũng chỉ mong được ở bên cạnh Diệp Hoan và con trai của mình. Bởi vì hai người họ là những người quan trọng nhất đối với Ngôn Thần, anh không muốn phải rời xa hai người họ dù chỉ một bước.
[…]
Buổi chiều, trước cổng trường mầm non.
Ngôn Tư Khuynh vừa mới tan học, thằng bé đã chạy ngay ra cổng trường để đợi ba mẹ tới đón.
Thời gian tích tắc trôi qua, Tư Khuynh vốn tưởng một lát nữa ba mẹ sẽ tới đón mình nhưng có một chuyện bất ngờ lại xảy ra.
Chiếc xe Porsche đầy quen thuộc bỗng dưng dừng lại trước mặt Tư Khuynh, người bước xuống xe là một phụ nữ, cô ta vừa nhìn thấy Tư Khuynh đang ngồi bên gốc cây thì liền bước tới.
"Cháu là Ngôn Tư Khuynh có phải không?"
Tư Khuynh nghe thấy có người nói tên mình, thằng bé ngay lập tức ngẩng đầu lên. Người phụ nữ đó chính là Ninh Nhã Ân, thái độ của cô ta thật khác so với lần đầu tiên Tư Khuynh gặp ở biệt thự của Dương Tiễn.
"Cô biết cháu ạ?"
"Chẳng lẽ cháu không nhớ cô à? Cô là Ninh Nhã Ân, là bạn của ba cháu Ngôn Thần."
Bạn sao?
Cái tên Ninh Nhã Ân này nghe cũng vô cùng quen tai.
Tư Khuynh nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng thằng bé cũng đã nhớ ra Ninh Nhã Ân. Tuy đúng thật Ninh Nhã Ân là bạn của Ngôn Thần nhưng Tư Khuynh vẫn có chút đề phòng với cô ta, thằng bé không nghĩ hôm nay Ninh Nhã Ân tới tìm nó là có ý tốt.
"Hôm nay ba mẹ cháu bận nên nhờ cô tới đón cháu. Nào, để cô đưa cháu về nhé!"
Ninh Nhã Ân vui vẻ đưa tay ra đằng trước nhưng lại bị Tư Khuynh thằng thừng từ chối. Thằng bé lùi lại phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn Ninh Nhã Ân:
"Dạ không cần đâu ạ, chắc chắn ba mẹ cháu sẽ tới nên cháu sẽ đợi ba mẹ cháu."
"Cô vừa gọi điện thoại cho ba mẹ cháu rồi, hai người họ bảo cô tới đón cháu thật mà, cháu không nghe lời họ sao?"
Lời dụ dỗ ngon ngọt của Ninh Nhã Ân có thể lừa ai chứ sao lừa được Tư Khuynh. Thằng bé từ nhỏ đã biết tránh xa người lạ, chỉ những ai thằng bé cảm thấy an toàn mới chịu tiếp xúc. Ninh Nhã Ân không đáng tin chút nào hết, Tư Khuynh không thể đi theo cô ta được.
"Cháu không tin, nếu ba mẹ cháu bảo cô tới đón thật thì cô mau gọi cho ba mẹ cháu đi."
Ninh Nhã Ân bực bội thở dài, cô ta đã chịu đựng hết nổi với nhóc con này rồi. Thằng bé không dễ đối phó như cô ta đã nghĩ, vốn tưởng trẻ con thì đứa nào chẳng dễ lừa như nhau nhưng hình như thằng bé Ngôn Tư Khuynh này là ngoại lệ thì phải.
Không dùng được cách thuyết phục bình thường, Ninh Nhã Ân đành phải dùng tới chiêu bài khác. Ả lựa lựa rút điện thoại trong túi ra nhưng lại kéo theo một chiếc khăn khác đã được tẩm sẵn thuốc mê. Ninh Nhã Ân định đưa điện thoại cho Tư Khuynh nhưng cuối cùng cô ta lại dùng chiếc khăn kia, bịt chặt lấy mũi của Tư Khuynh.
"Ư… ư…"
Ngôn Tư Khuynh vùng vẫy loạn xạ, cố gắng tìm mọi cách để cầu cứu người khác. Ninh Nhã Ân vừa giữ chặt lấy chiếc khăn vừa liếc mắt để ý xung quanh. May mắn đây là góc cây bị che khuất, sự chú ý của những người khác cũng bị giảm thiểu khi có chiếc ô tô to kia đứng chắn ngang tầm nhìn.
Một lát sau, Tư Khuynh mất đi ý thức, thằng bé ngất xỉu trong vòng tay của Ninh Nhã Ân. Chớp cơ hội, Ninh Nhã Ân liền nhanh chóng bế Tư Khuynh lên xe sau đó thì phóng xe rời đi một cách nhanh nhất có thể.
Khoảng 10 phút sau,
Xe ô tô của Ngôn Thần bất ngờ xuất hiện trước cổng trường mẫu giáo. Lúc này trong trường chỉ còn lác đác vài học sinh, Ngôn Thần và Diệp Hoan cũng chẳng thấy con trai của mình đứng ở đâu cả.
"Tư Khuynh, con đang ở đâu thế, Tư Khuynh?"
Diệp Hoan hốt hoảng chạy vào sân trường, vừa chạy vừa gọi tên của con trai. Nhưng các lớp đã đóng cửa từ lâu, khu vui chơi giải trí cũng chẳng còn bóng người nào cả. Có phải con trai cô đã xảy ra chuyện gì rồi không? Thằng bé sẽ không bị bắt cóc đó chứ?
"Sao không thấy Tư Khuynh đâu hết? Tư Khuynh, rốt cuộc con đang ở đâu cơ chứ?"
Ngôn Thần đã tìm ở cửa hàng đồ ăn vặt mà thằng bé hay lui tới nhưng kết quả cũng không tìm được. Cả hai sốt sắng chia nhau ra tìm khắp nơi nhưng nửa tiếng trôi qua, Ngôn Thần và Diệp Hoan cũng chẳng tìm thấy tung tích gì của Tư Khuynh.
Diệp Hoan không chịu được cú sốc này, cô gục mặt vào lòng của Ngôn Thần mà khóc:
"Ngôn Thần, con trai chúng ta… con trai chúng ta sẽ không bị bắt cóc đúng không? Em sợ quá, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Ngôn Thần vỗ vai an ủi Diệp Hoan, anh cũng đang rất lo lắng nhưng anh nghĩ sẽ không có gì xấu xảy ra đâu.
"Em bình tĩnh đi Diệp Hoan, có thể thằng bé bị lạc đường, anh sẽ cử thêm người đi tìm thằng bé."
Nói rồi, Ngôn Thần liền lấy điện thoại trong túi ra, bấm gọi điện thoại cho Âu Dương Vũ Thiên.
[Alo, tôi nghe đây!]
"Âu Dương Vũ Thiên, tôi cần gấp vài người chia nhau ra khắp thành phố để tìm Tư Khuynh."
[Cái gì? Tiểu Tư Khuynh bị làm sao hả?]
"Thằng bé biến mất rồi, trong phạm vi vài km gần đây, tôi và Diệp Hoan cũng không tìm thấy thằng bé. Nhờ cậu cả đấy Âu Dương Vũ Thiên, tôi sợ rằng nếu không nhanh chóng tìm thằng bé thì nó sẽ gặp phải nguy hiểm."
Điều mà Ngôn Thần lo sợ nhất lúc này là Tiểu Tư Khuynh bị đám người của Long Hà Dực phát hiện rồi bắt đi. Nếu thực sự có chuyện đó xảy ra, cho dù có phải hi sinh tính mạng của mình, Ngôn Thần cũng nhất quyết bảo vệ con trai tới cùng.
Cúp máy, Ngôn Thần liền nói với Diệp Hoan:
"Diệp Hoan, để anh đưa em về biệt thự trước nhé? Nếu như Tư Khuynh có về thì em hãy gọi điện báo cho anh biết."
"Ở biệt thự còn có nhiều người mà, em muốn đi tìm con, em không thể ngồi yên để chờ được."
"Diệp Hoan, nghe lời anh, anh nhất định sẽ tìm được con trai chúng ta."
Nghe vậy, Diệp Hoan liền đồng ý, nghe theo sự sắp xếp của Ngôn Thần. Lý do anh không muốn để Diệp Hoan đi tìm con trai vì anh có linh cảm xấu rằng chuyện Tư Khuynh bị bắt cóc, có phần nào đó liên quan đến đám người của Long Hà Dực.
Anh không muốn con trai mình rơi vào tay bọn chúng, càng không muốn Diệp Hoan bị liên lụy.
Ngôn Thần đưa Diệp Hoan trở về biệt thự, sau đó thì ngay lập tức lái xe rời đi.
Ở biệt thự bây giờ chỉ còn phụ nữ, đàn ông trong biệt thự đã chia nhau đi tìm kiếm Tư Khuynh khắp thành phố cả rồi. Thấy Diệp Hoan buồn bã bước vào trong nhà, Ngôn Hạ và Yên Chi liền vội vàng chạy ra.
"Diệp Hoan, mọi chuyện sao rồi?"
"Chị Diệp Hoan, Tiểu Tư Khuynh đã bị kẻ xấu bắt cóc rồi ư?"
Trước hai câu hỏi ấy, Diệp Hoan chỉ biết lặng lẽ lắc đầu. Tình hình bây giờ chưa thể nói được điều gì cả nhưng cô luôn mong rằng con trai mình vẫn bình an vô sự.
Trong khi trên dưới biệt thự đang loạn hết cả lên thì đột nhiên Ninh Nhã Ân lại trở về biệt thự với một tâm thế vô cùng bình thản. Cô ta không mấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Hoan, Ngôn Hạ và Yên Chi ngồi ở phòng khách của biệt thự. Cô ta muốn cứ thế mà đi lên phòng nhưng cuối cùng cũng không chịu được mà lên tiếng nói kháy Diệp Hoan:
"Được tới sống ở một biệt thự rộng lớn như thế này rồi mà cô còn chưa cảm thấy hài lòng sao? Diệp Hoan, nếu cô cảm thấy buồn chán thì có thể chuyển đi nơi khác."
"Ninh Nhã Ân, cô ăn nói cho cẩn thận." Yên Chi khó chịu nhìn Ninh Nhã Ân.
"Chị Nhã Ân, chị đừng nói như vậy. Tư Khuynh đang bị mất tích, chị Diệp Hoan chỉ là đang buồn vì Tư Khuynh thôi chứ không giống như những gì chị nhìn thấy đâu."
Nghe nói tới Tư Khuynh bị mất tích, Ninh Nhã Ân bất ngờ chột dạ. Cô ta cứng họng lại không nói thêm một lời, đùng đùng quay gót bước lên trên tầng hai.
Ngồi ở dưới nhà, Diệp Hoan vẫn luôn để ý tới thái độ của Ninh Nhã Ân, cô cảm thấy cô ta có gì đó lạ lắm.
Liệu chuyện con trai của cô bị mất tích có dính dáng gì đến Ninh Nhã Ân hay không?
Nhưng nếu quả thật là như vậy, Diệp Hoan cô nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
Ở trong một ngõ hẻm cách xa trường mầm non,
Trong lúc cùng mọi người tìm kiếm tung tích của Tư Khuynh, Ngôn Thần bỗng nhận được một tin nhắn từ số lạ với nội dung:
[Con trai của anh đang làm khách ở đây, nếu muốn đưa con trai về thì tới đây… thay con trai mình "làm khách". Dinh thự Hắc Long, vẫn luôn rộng cửa để chào đón Ngôn đại chủ.]
Đọc xong tin nhắn, Ngôn Thần đã không còn chút hi vọng nào vào suy nghĩ con trai mình vẫn còn an toàn. Tư Khuynh rơi vào tay của Long Hà Dực thì chỉ có lành ít dữ nhiều mà thôi. Nếu anh còn không mau đi cứu con trai, thì đến khi tìm được, chắc chỉ còn mỗi cái xác.
"Âu Dương Vũ Thiên, mau chóng đặt vé máy bay trở về nước ngay đi."
"Nhưng tại sao vậy?"
"Tư Khuynh đang ở trong tay Long Hà Dực, tôi phải lập tức tới cứu thằng bé."