Trói Buộc Trái Tim: Xin Hãy Yêu Anh!

Chương 108: Tất Cả Là Tại Anh!




9 giờ tối, biệt thự của Dương Tiễn.

Kể từ lúc Ngôn Thần lái xe đi tìm Tư Khuynh đến giờ cũng đã được 5 tiếng. Diệp Hoan lo lắng, ngồi chờ một mình ở ngoài phòng khách, mặc cho ai nhắc nhở cô cũng nhất quyết ngồi đây đợi Ngôn Thần trở về.

Tư Khuynh chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, nếu thực sự gặp phải chuyện xấu gì đó thì sao nó có thể vượt qua được đây.

Diệp Hoan lo lắng tới phát khóc, cô không thể ngồi chờ được nữa rồi, cô phải đi tìm con trai của mình thôi.

Đúng lúc Diệp Hoan đang định chạy ra khỏi biệt thự thì đột nhiên có ánh đèn pha ô tô chiếu sáng vào trong sân. Nhìn thoáng qua là cô đã biết Ngôn Thần đã trở về, nên ngay lập tức cô đã chạy ra ngoài đó.

"Ngôn Thần, anh đã tìm được Tư Khuynh chưa?"

Ngôn Thần vừa bước xuống xe thì đã bị Diệp Hoan hỏi tới hỏi lui. Anh buồn bã nhìn cô, sau đó kéo cô vào lòng của mình, ôm cô thật chặt.

"Anh xin lỗi em Diệp Hoan, xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được con của chúng ta."

Diệp Hoan không hiểu Ngôn Thần đang nói gì cả và cũng chính câu nói này của anh lại khiến cô càng thêm lo sợ hơn. Cô tròn mắt ngạc nhiên, hỏi ngược lại anh:

"Tại sao anh lại nói thế? Tư Khuynh đâu, thằng bé đâu rồi? Anh chưa tìm được nó sao?"

Cả cơ thể nhỏ bé của Diệp Hoan bỗng run lên bần bật và Ngôn Thần cũng cảm nhận được điều đó. Anh đau lòng siết chặt lấy cô, ngay cả bản thân của anh cũng không biết phải nói thế nào cho cô hiểu.

"Diệp Hoan, em bình tĩnh đi. Anh nhất định sẽ tìm được con của chúng ta."

"Nhưng bây giờ thằng bé đang ở đâu chứ? Em muốn biết, em thực sự rất muốn biết!"

Diệp Hoan bắt đầu không giữ được bình tĩnh, cô cố gắng đẩy Ngôn Thần ra khỏi người mình để hỏi cho ra lẽ nhưng Ngôn Thần cứ ôm chặt lấy cô. Ngôn Thần càng không nói cho cô biết con trai cô đang ở đâu, điều đó càng khiến cô trở nên tuyệt vọng.

"Tư Khuynh bị Long Hà Dực bắt đi rồi, hắn ta muốn dùng thằng bé để uy hiếp anh ra mặt."

Để ổn định cảm xúc cho Diệp Hoan, Ngôn Thần đành phải nói ra tung tích bây giờ của Tư Khuynh. Sau khi Ngôn Thần vừa dứt lời, Diệp Hoan sợ hãi tới mức muốn ngất đi. Con trai cô rơi vào tay của tên đại ác đó thì cơ hội sống sót sẽ rất thấp.

"Tư Khuynh, Tư Khuynh... Đợi mẹ, mẹ sẽ đi cứu con, đợi mẹ…"

Trong nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng, Diệp Hoan như không làm chủ được chính mình, cô tự động rời khỏi vòng tay của Ngôn Thần, chạy ra bên ngoài cổng biệt thự.

"Diệp Hoan!"

Thấy Diệp Hoan tự ý chạy đi, Ngôn Thần đã vội vàng đuổi theo ngăn cô lại. Anh tóm lấy cổ tay của cô, chưa kịp nói gì thì đã bị Diệp Hoan phản kháng kịch liệt. Diệp Hoan ra sức vùng vẫy, vừa vùng vẫy vừa khóc:

"Anh mau buông em ra, em phải đi cứu con trai của mình. Long Hà Dực là kẻ giết người không chớp mắt, em không thể để hắn làm hại tới con của em."

"Tư Khuynh là con em thì nó cũng là con của anh. Diệp Hoan, em đừng như vậy, bình tĩnh lại để anh nghĩ cách giải quyết."

"Không! Bây giờ còn thời gian để nghĩ cách nữa sao? Em không thể chờ thêm bất cứ giây phút nào nữa, em phải đi cứu con em, em phải đi…"

Vì quá kích động dẫn đến kiệt sức nên Diệp Hoan đã ngất xỉu trước khi tiếp tục chạy đi. Ngôn Thần vội vàng đỡ lấy Diệp Hoan, sau đó mau chóng bế cô vào trong biệt thự.

Diệp Hoan vẫn luôn cứng đầu và ương bướng như vậy, tuy cô có hơi hấp tấp nhưng chẳng ai có thể trách móc được cô. Chung quy lại, Diệp Hoan cũng chỉ là một người mẹ như bao người mẹ khác, cô lo lắng cho con trai mình cũng là điều đương nhiên.

Ngôn Thần đưa Diệp Hoan trở về phòng, đặt cô nằm lên giường rồi cẩn thận đắp chăn cho cô. Anh đã từng hứa sẽ không bao giờ làm cô bị tổn thương, làm cô phải đau khổ, cho nên những kẻ đang cố tình đẩy gia đình anh vào nguy hiểm, anh sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào.



"Diệp Hoan, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào động vào con trai chúng ta. Anh nhất định sẽ bảo vệ con trai chúng ta bằng mọi giá."

Ngôn Thần ngồi bên cạnh giường với Diệp Hoan một lúc, sau đó thì lặng lẽ đứng dậy, tắt điện trước khi rời khỏi phòng.

Ánh mắt Ngôn Thần bỗng trở nên đầy nguy hiểm khi nó hướng về phòng ngủ của Ninh Nhã Ân ở cuối hành lang kia.

Trong đoạn tin nhắn Long Hà Dực gửi cho anh, có một tin nói về kẻ đã giúp hắn bắt cóc Tư Khuynh. Sau khi biết Ninh Nhã Ân là kẻ đó, Ngôn Thần đã dặn lòng mình sẽ không tha cho cô ta.

Anh cất bước đi về hướng phòng ngủ của Ninh Nhã Ân, sát khí trên người anh tỏa ra càng lúc càng dày đặc. Ninh Nhã Ân dám bắt cóc con trai Ngôn Thần rồi đưa cho Long Hà Dực, đúng là chán sống rồi!

Cộc… cộc…

Ninh Nhã Ân vừa kịp bước ra khỏi phòng tắm, trên người cô ta chỉ mặc duy nhất bộ bathrobe, khi nghe thấy tiếng gõ cửa thì lập tức tiến tới mở cửa.

"Ai đấy?"

Cạch!

Cánh cửa vừa mở ra, thân hình cao lớn của Ngôn Thần liền hiện ra ngay trước mắt Ninh Nhã Ân. Cô ta tròn mắt ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh ở đây, càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy điệu bộ đáng sợ ấy.

"Ngôn… Ngôn Thần… sao anh lại…"

Ngôn Thần trợn trừng mắt nhìn Ninh Nhã Ân, sau đó không nói không rằng tóm lấy cổ tay của cô ta, kéo vào trong.

"Á… Ngôn Thần, anh mau buông em ra, anh đang làm em đau đó!"

Kéo cô ta vào xong, Ngôn Thần liền buông tay ra, anh lạnh lùng quay người lại, dường như đang cố kìm nén cơn giận dữ. Thế nhưng, Ninh Nhã Ân lại không hiểu ra, cô ta còn cố tình ve vãn anh.

Ninh Nhã Ân bất ngờ ôm lấy Ngôn Thần từ phía sau, dùng giọng điệu ma mị nói với anh:

"Ngôn Thần, anh đùng đùng tới phòng ngủ của em như vậy không sợ Diệp Hoan sẽ ghen sao?"

"Diệp Hoan sẽ không trách tôi…"

"Anh nghĩ cô ấy rộng lượng như thế ư? Ngay cả khi chúng ta cùng lên giường với nhau, anh nghĩ cô ấy cũng sẽ bỏ qua ư?"

Ngôn Thần mạnh mẽ tách hai tay của Ninh Nhã Ân ra khỏi người mình. Anh quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn cô ta, bước chân chậm rãi tiến về phía trước.

"Cô nghĩ… lý do tôi tới tìm cô là gì?"

Ninh Nhã Ân nhìn vào đáy mắt của Ngôn Thần, cô ta có thể cảm nhận được sự ớn lạnh trong đó. Đáng sợ hơn đó chính là điệu bộ truy hỏi của Ngôn Thần, Ninh Nhã Ân nuốt nước bọt chột dạ, run rẩy lùi lại phía sau.

"Ngôn Thần, anh… anh đừng nhìn em với ánh mắt đó, em… em sợ."

Mặc dù đã biết rõ kẻ bắt cóc con trai mình là ai nhưng Ngôn Thần vẫn phải kìm nén để hỏi Ninh Nhã Ân rằng:

"Ninh Nhã Ân, tôi hỏi cô, chuyện con trai tôi mất tích có liên quan tới cô không?"

Ninh Nhã Ân hốt hoảng run lên bần bật. Cho tới cuối cùng, cô ta vẫn một mực chối cãi.

"Không, em không có…" Ninh Nhã Ân lắc đầu.



Kể từ lúc bước vào căn phòng này, Ngôn Thần đã phải luôn kiềm chế cơn thịnh nộ của bản thân để không phải lập tức ra tay giết chết cô ta. Nhưng đến bây giờ, sức chịu đựng của anh đã đạt tới giới hạn rồi, anh không thể nhẫn nhịn được nữa.

Ngôn Thần bất ngờ đưa tay ra phía trước, bóp chặt lấy cổ của Ninh Nhã Ân.

"Ư… Ngôn Thần… em… khó thở quá!"

"Dám bắt cóc con trai của tôi đưa cho Long Hà Dực, cô nghĩ… tôi sẽ tha cho cô sao?"

Ngôn Thần dùng lực càng lúc càng mạnh khiến Ninh Nhã Ân không thể thở được. Cô ta há miệng ra, cố gắng hô hấp nhưng cổ họng chỉ phát ra được vài âm thanh ú ớ.

Một lát sau, gương mặt của Ninh Nhã Ân trở nên bợt bạt, hai mắt lờ đờ dần dần rơi vào trạng thái mất ý thức. Ninh Nhã Ân cứ tưởng mình sẽ chết dưới tay của Ngôn Thần nhưng không, vào giây phút sắp sửa cận kề cái chết, Ngôn Thần đã từ từ nới lỏng tay của mình ra.

"Khụ… khụ…"

Ninh Nhã Ân như được lôi lại từ bàn tay thần chết, cô ta ôm lấy cổ mình, ra sức ho sặc sụa.

Ngôn Thần liếc mắt lườm cô ta, nếu không phải tình nghĩa suốt bao nhiêu năm làm bạn, thì anh đã chẳng nể nang gì mà ra tay giết luôn Ninh Nhã Ân rồi.

"Nếu Tư Khuynh mà xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi hứa là sẽ tự tay bóp chết cô."

Nói rồi, Ngôn Thần liền ngoảnh mặt rời đi, tuy rất muốn dạy cho Ninh Nhã Ân bài học nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc. Đi được vài bước, Ninh Nhã Ân bất ngờ hét toáng lên:

"Ngôn Thần, anh nghĩ tại sao em phải làm như vậy? Nếu không phải vì anh thì em cũng không phải động tới Ngôn Tư Khuynh làm gì cả."

"Ý cô là do tôi nên con trai tôi mới bị như thế?" Ngôn Thần quay đầu lại, nhướng mày hỏi.

"Phải, chính là vì anh. Nếu anh không chối bỏ em, nếu anh không phũ phàng với em thì mọi chuyện đã không như thế rồi. Là do anh đã tự hại Ngôn Tư Khuynh, là anh chứ không phải em."

Ninh Nhã Ân hét lên như kẻ điên, vung tay vung chân loạn xạ sau từng câu nói. Cô ta cũng đang rất đau khổ, nếu không vì tình yêu dành cho Ngôn Thần thì cô ta cũng chẳng có lý do gì động vào Ngôn Tư Khuynh.

"Ninh Nhã Ân, cô điên thật rồi!"

"Đúng, em điên rồi, em điên nên mới yêu anh."

"Từ giờ cho tới lúc tôi cứu được Tư Khuynh, cô không được phép bước ra khỏi phòng này nửa bước. Ngồi yên ở đây, để chờ sự trừng phạt đi."

Cảnh cáo Ninh Nhã Ân xong, Ngôn Thần liền mở cửa bước ra ngoài.

Rầm!

Lúc cánh cửa kia đóng lại, cũng là lúc Ninh Nhã Ân không kiềm chế được cảm xúc mà đập phá đồ đạc ở trong phòng.

"Ngôn Thần, tôi ghét anh, tôi ghét anh…"

Choang!!!

Đồ vật trong phòng của Ninh Nhã Ân liên tục rơi xuống đất, vỡ loảng xoảng. Hai tay cô ta bị thủy tinh cứa tới chảy máu, thế nhưng thay vì cảm thấy đau vì thể xác, Ninh Nhã Ân lại cảm thấy trái tim mình như bị xé ra từng trăm mảnh.

Cô ta hoảng loạn ôm lấy đầu, ngồi trong góc phòng gào khóc. Tiếng khóc thảm thương phát ra từ căn phòng cuối hành lang, vừa đau khổ vừa tuyệt vọng.

"Ngôn Thần, nếu thời gian có quay trở lại, tôi thề rằng sẽ không bao giờ yêu anh nữa…"