Trói Buộc Trái Tim: Xin Hãy Yêu Anh!

Chương 106: Bí Mật Giấu Kín 10 Năm Qua.




Dương sư phụ vừa nói, nét mặt ông ấy vừa tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, chính điều này đã khiến Diệp Hoan cảm thấy lo lắng. Cô không biết Dương sư phụ lại định nói gì với mình, cũng không biết ông ấy có bắt cô rời khỏi Ngôn Thần lần nữa hay không?

Lưỡng lự một hồi, Diệp Hoan hít một hơi thật sâu rồi bước tới phòng đọc sách. Cô thận trọng mở cửa ra, đập vào mắt cô lúc đó là dáng vẻ của Dương sư phụ đang đứng quay lưng về phía mình, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, dường như điều mà ông ấy sắp nói là một chuyện khá quan trọng.

"Dương sư phụ, người… muốn nói gì với tôi?"

Dương sư phụ khẽ quay đầu lại, ông chuyển ánh mắt về phía chiếc ghế gần đó, ý muốn Diệp Hoan ngồi xuống.

"Cô cứ ngồi xuống đây trước đã."

Diệp Hoan lẳng lặng bước tới ghế gỗ, từ từ ngồi xuống theo ý của Dương sư phụ. Không gian im lặng một lát, sau đó Dương sư phụ bất ngờ hỏi Diệp Hoan một câu khiến cô sững sờ:

"Diệp Hoan, cô có muốn biết bí mật thực sự về cái chết của ba mẹ cô vào 10 năm trước không?"

Dương sư phụ nói như vậy là có ý gì?

Không phải cái chết của họ đã rõ ràng như thế rồi sao? Tại sao bây giờ lại còn có bí mật này nữa?

Diệp Hoan không hiểu Dương sư phụ đang nói gì cả. Cô vừa ngạc nhiên, vừa chạnh lòng. Khó khăn lắm cô mới có thể kìm nén nỗi đau ấy vào trong lòng, vậy mà hôm nay Dương sư phụ lại khơi dậy chuyện này, nó khiến cô thật khó xử.

"Chuyện của ba mẹ tôi, không phải… đã rõ ràng rồi sao?"

"Cô thực sự tin rằng chính Ngôn Thần là kẻ đã giết chết ba mẹ của cô hả?"

"Cái gì?"

Diệp Hoan hốt hoảng ngồi thẳng dậy, hai mắt mở to nhìn vào Dương sư phụ với điệu bộ khó hiểu. Cô đang tò mò về những điều ông ấy sắp nói nên mới nuốt nước bọt, ngồi im lặng để chờ đợi những gì Dương sư phụ sắp nói ra.

Trước sự tò mò của Diệp Hoan, Dương sư phụ liền chọn cách từ từ nói hết mọi chuyện cho cô hiểu. Bí mật này ông đã giấu bao nhiêu năm nay, tới cả chính bản thân Ngôn Thần cũng không hề biết bí mật này.

[10 năm về trước…]

Lúc đó, khi tổ chức Phượng Hoàng Lửa đang nắm vị trí "ngôi vua" trong thế giới ngầm, nghĩa phụ của Ngôn Thần - tức Ngôn Mặc, ông ấy chính là người đứng đầu tổ chức lớn mạnh ấy.

Diệp Minh và Lương Yên (ba mẹ của Diệp Hoan) cũng là thành viên của tổ chức Phượng Hoàng Lửa. Bọn họ ở trong tổ chức hơn 2 năm, được Ngôn Mặc hết sức tin tưởng nhưng cuối cùng vẫn bị những người mình tin tưởng bán đứng. Diệp Minh và Lương Yên thực chất là những người làm việc cho Long Thành Các (cha ruột của Long Hà Dực), hay nói cách khác, bọn họ chính là gián điệp mà Hắc Long đưa vào Phượng Hoàng Lửa.

Mâu thuẫn giữa hai tổ chức hùng mạnh là Phượng Hoàng Lửa và Hắc Long đã có từ rất lâu, từng đời đại chủ một đều "nước sông không phạm nước giếng". Nhưng tới khi Long Thành Các lên chức đại chủ, ông ta đã muốn công khai đối đầu với Ngôn Mặc và Phượng Hoàng Lửa nên mới tìm cách cử gián điệp để moi móc thông tin.

Diệp Minh và Lương Yên đột ngột phản bội Phượng Hoàng Lửa, bán tin tức cho Hắc Long, khiến Phượng Hoàng Lửa suy sụp trầm trọng. Khi phát hiện ra mọi chuyện, Ngôn Mặc đã lệnh cho Ngôn Thần, ám sát cả Diệp Gia vì vốn dĩ đó chính là kết cục chung của những kẻ phản bội tổ chức.

Sau đó, Ngôn Thần lập tức nhận lệnh rời đi, tới tìm Diệp Gia để thực hiện nhiệm vụ. Buổi tối hôm ấy, khi anh vừa đặt chân vào cổng Diệp Gia thì vô tình bị một đám người lạ mặt tập kích. Ngôn Thần cứ nghĩ đó là người của Diệp Gia nên không ngần ngại ra tay, từng phát súng một bắn chết bằng đấy những kẻ cản đường. Trong lúc đó, Ngôn Thần đã bị thương, đêm tối lại khó di chuyển, anh chỉ còn cách len lỏi qua các xác chết để vào trong tìm người cần giết. Nhưng có tìm đủ mọi ngóc ngách trong căn nhà ấy thì Ngôn Thần vẫn không tìm thấy một bóng người nào, tới khi anh trở ra chỗ cũ thì phát hiện Diệp Minh đang thoi thóp nằm dưới nền sân.



"Ông là Diệp Minh?"

Ngôn Thần nheo mắt nhìn Diệp Minh đang lê người trong vũng máu, anh cất tiếng hỏi ông ta để xác minh.

Diệp Minh đã bị thương trước đó, ông ấy cả người đầy máu bất ngờ lao tới, ôm chặt lấy chân của Ngôn Thần. Ngôn Thần vội vàng rút con dao ở trong người ra, vốn dĩ định một nhát đâm chết Diệp Minh nhưng khi anh vừa giơ dao lên cao, một giọng nói bất ngờ vang lên khiến anh chợt dừng lại:

"Ba ơi…"

Ngôn Thần đánh mắt sang bên cạnh, một cậu nhóc khoảng chừng 14 tuổi đang đứng gần đó. Anh và cậu nhóc nhìn nhau, hình như đó là con trai của Diệp Minh. Ngôn Thần đã bị người khác thấy mặt, những kẻ thấy anh giết người thì đều phải chết. Lúc ấy, Ngôn Thần định tiến tới giết cậu nhóc kia nhưng chân của anh đã bị Diệp Minh bám chặt lấy. Diệp lão gia cho dù có phải chết cũng nhất quyết bảo vệ con trai đến cùng, ông ấy vừa ôm chân Ngôn Thần vừa hét lớn:

"Hiên Nhi, mau chạy đi con. Mau chạy đi…"

"Ba…vậy còn ba thì sao? Con không muốn người đàn ông xấu đó giết ba."

"Đừng nhiều lời nữa, Hiên Nhi. Con mau đi tìm chị con, bảo nó đừng quay trở về đây, nhất định không được quay trở về đây."

Cậu nhóc chứng kiến cảnh tượng đẫm máu đó chính là Diệp Hiên. Sau khi thấy ba mình dùng cả tính mạng để giúp mình chạy thoát, Diệp Hiên vừa khóc vừa lao đầu về đằng trước mà chạy. Ngôn Thần chưa giết được Diệp Hiên, anh chỉ có thể đạp Diệp Minh ra khỏi chân mình sau đó hối hả đuổi theo để diệt cỏ tận gốc.

Ngôn Thần vừa rời đi một lát, Diệp Minh trong cơn hấp hối đã nằm vật ra sân. Ông ấy trước sau gì cũng phải chết nhưng cuối cùng lại phải chết một cách đau đớn.

Kẻ thực sự giết chết ba mẹ Diệp Hoan không phải Ngôn Thần, mà người đó chính là Long Thành Các - tức cha ruột của Long Hà Dực. Bọn chúng xuất hiện ngay khi Ngôn Thần rời đi, Long Thành Các muốn giết người diệt khẩu trước khi để Ngôn Mặc phát hiện ra nhưng lại bị Ngôn Mặc đi trước một bước.

Nếu mọi chuyện đã vỡ lở, kẻ như Diệp Minh cũng đã hết giá trị lợi dụng. Long Thành Các thẳng tay giết chết Diệp Minh khi ông ấy đang dần trút hơi thở cuối cùng.

[Quay trở lại hiện thực]

Sau khi nghe Dương sư phụ nói hết sự thật, Diệp Hoan nửa tin nửa ngờ về những lời nói này. Nếu muốn cô tin thì cũng phải có căn cứ.

"Dương sư phụ, những lời này… không phải là nói dối đó chứ?"

"Tôi lấy danh dự và tính mạng ra để bảo đảm chuyện này, cô nghĩ một ông già như tôi thì có lý do gì để lừa cô?"

"Vậy thì tại sao trước đây ông không nói cho tôi biết?"

Diệp Hoan đã mất đi sự bình tĩnh, cô thẳng thừng lớn tiếng truy hỏi Dương sư phụ. Một bí mật lớn liên quan đến mạng của ba mẹ cô như thế mà bây giờ cô mới được biết, đúng thật là đau lòng! Cô vừa trách Dương sư phụ, vừa trách bản thân mình vì đã không biết được sự thật này sớm hơn.

"Tôi đã giữ bí mật này đã bao nhiêu năm, ngoài tôi và nghĩa phụ của Ngôn Thần ra thì không ai biết chuyện này, kể cả Ngôn Thần. Lý do tôi không tiết lộ điều này cho cô vì cô chính là con gái của Diệp Minh - một kẻ đã phản bội tổ chức."

Dương sư phụ không muốn nói bí mật này cho cô biết cũng là vì thân phận của Diệp Hoan. Lúc đó, ông ấy vẫn còn ghét cô nên mới không nói ra sự thật.

Nhưng bây giờ... mọi chuyện đã khác rồi!



Dương sư phụ đang dần dần chấp nhận Diệp Hoan, nhìn thấy Ngôn Thần hạnh phúc bên con trai của mình và người phụ nữ mà anh chọn, Dương sư phụ cũng không muốn giấu giếm bí mật này nữa. Ông quyết định nói nó cho Diệp Hoan là muốn xóa bỏ mọi hiểu lầm.

Tuy có hơi muộn nhưng vẫn còn hơn là không nói.

Diệp Hoan buồn bã trở về phòng của mình, cô nằm co ro trên giường với hai dòng nước mắt chảy ngược xuống gối. Chuyện mà Dương sư phụ nói ra, tuy có thể giải quyết hiểu lầm giữa cô và Ngôn Thần nhưng lại khiến cô cảm thấy thật đau khổ. Tại sao gia đình cô lại đứng giữa vòng xoáy của cuộc tranh đấu khắc nghiệt, mà cuối cùng phải dùng tính mạng để trả giá như vậy?

Lát sau, khi Diệp Hoan đang khóc trên giường thì đột nhiên cô cảm nhận được có một hơi ấm quen thuộc đang bao phủ lấy cơ thể mình.

"Hoan Hoan, em đang khóc đó sao?"

Nhìn thấy Diệp Hoan khóc, Ngôn Thần liền tỏ ra vô cùng lo lắng. Rốt cuộc thì trong lúc anh rời đi, là người nào đã bắt nạt Diệp Hoan mà để cô khóc như vậy?

"Không, em đang bị đau mắt cho nên…"

Diệp Hoan đưa tay vội lau nước mắt đi, cô không muốn Ngôn Thần biết mình đang khóc nên cố tình nói dối. Nhưng cho dù cô có nói dối thế nào đi chăng nữa thì cũng không qua mắt được Ngôn Thần.

Anh vội vàng ôm lấy vai của Diệp Hoan, xoay ngoắt người cô quay lại, để cô đối mặt với mình. Nhìn đôi mắt đã sưng húp lên vì khóc nhiều, Ngôn Thần bỗng cảm thấy đau lòng:

"Khóc đến sưng cả mắt thế này còn cố nói dối anh. Hoan Hoan, có phải Dương sư phụ lại làm khó em không?"

"Em…"

"Để anh đi tìm ông ấy nói chuyện. Anh phải nói rõ cho ông ấy biết, em chính là người phụ nữ mà bất cứ ai cũng không được phép làm tổn thương."

Ngôn Thần cứ tưởng Dương sư phụ lại làm gì đó quá đáng với Diệp Hoan nên anh đã không ngần ngại vùng dậy, định mặt đối mặt với Dương sư phụ. Thế nhưng, khi Ngôn Thần vừa kịp bước được vài bước, anh đã bị Diệp Hoan cản lại bằng một cái ôm từ sau lưng.

"Ngôn Thần, mọi chuyện không phải như thế đâu."

Mặc dù Diệp Hoan không nói nhưng Ngôn Thần cũng biết cô đang có tâm sự. Anh thật sự rất tò mò, rốt cuộc thì Diệp Hoan đang gặp phải vấn đề gì? Tại sao cô lại khóc?

Ngôn Thần nhẹ nhàng xoay người lại, đưa tay đặt lên má Diệp Hoan. Anh hỏi:

"Nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Hoan lắc đầu, cô cố gượng cười nhìn anh:

"Không có gì đâu."

"Vậy tại sao em lại khóc?"

"Vì em nhớ anh quá thôi, em thật ngốc có đúng không? Vừa mới xa anh có một lúc mà em đã nhớ anh tới muốn khóc rồi."