Âu Dương Vũ Thiên cứ thế ghì chặt lấy Yên Chi trong lòng, khoảnh khắc này cả hai người họ đã chờ đợi lâu lắm rồi, chỉ là về phía Yên Chi, cô ấy vẫn còn ngơ ngác. Trịnh Yên Chi từ từ giơ đôi tay run rẩy lên, chạm vào lưng của Âu Dương Vũ Thiên. Đôi mắt long lanh đẫm lệ lảo đảo liên tục khiến những giọt lệ không kìm được mà khẽ rơi xuống.
"Âu Dương Vũ Thiên, anh… là anh sao?"
"Là anh đây! Xin lỗi em, xin lỗi vì bây giờ mới có thể tới gặp em."
Trịnh Yên Chi gào khóc trong hạnh phúc, vậy là những gì ban nãy cô ấy nhìn thấy đều là sự thật. Âu Dương Vũ Thiên vẫn còn sống!
"Huhu… em cứ tưởng anh chết rồi, em sẽ không bao giờ được gặp anh nữa."
"Đừng khóc, đừng khóc mà Yên Chi, không phải bây giờ anh đã quay trở về rồi sao."
Ngôn Hạ đứng bên ngoài chứng kiến cảnh tượng tái ngộ đầy xúc cảm khiến chính bản thân cũng chẳng kiềm chế được nước mắt. Cô nàng lặng lẽ đưa tay gạt nước mắt đi, mỉm cười nhìn hai người họ rồi chậm rãi rời khỏi đây để nhường không gian riêng cho hai người.
Gặp lại sau 5 năm, chắc chắn họ sẽ có rất nhiều điều để nói với nhau. Ngôn Hạ không nên làm kì đà cản mũi, mặc dù bản thân cũng đang rất vui mừng khi Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên trở về.
Một lúc sau,
Khi tinh thần của Yên Chi đã ổn định hơn, mọi người trong gia đình đã bắt đầu tổ chức một bữa tiệc lẩu. Thành viên trong gia đình này lại tăng thêm hai người, điều đó càng khiến không khí bữa cơm trở nên ngon miệng và ấm cúng hơn bao giờ hết.
Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên đã kể lại cho tất cả mọi người nghe về khoảnh khắc khi đứng giữa sự sống và cái chết.
5 năm trước, khi đại điện Phượng Hoàng sắp chỉ còn lại một đống đổ nát, cả Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên đã ngỡ tưởng mình sẽ bỏ mạng ở đây nhưng dường như ông trời vẫn chưa cho phép họ chết. Dương sư phụ đem người vào đại điện qua lối đường hầm bí mật mà năm xưa chỉ có mình ông ấy và nghĩa phụ của Ngôn Thần biết để cứu người. Hai người họ đã được cứu sống nhưng lại phải đối mặt với cuộc phẫu thuật ghép da đầy đau đớn.
Cuộc phẫu thuật ghép da thành công nhưng hai người họ có hồi phục trở lại như bình thường hay không thì còn dựa vào sự may mắn. Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên đã mất khoảng 4 năm để cơ thể có chút khởi sắc, đến sau 5 năm thì mới hồi phục hoàn toàn. Trong khoảng thời gian dài như vậy, đau đớn có, mệt mỏi có… thậm chí có những lúc đau tới muốn chết đi sống lại nhưng với ý chí kiên cường, hai người họ mới có thể hồi phục, giằng lại sự sống cho mình từ tay của thần chết.
Âu Dương Vũ Thiên bị bỏng nhưng không nặng bằng Ngôn Thần. Ngôn Thần đã từng rất nhiều lần đối diện với sự đau đớn tột cùng và những lúc như vậy, chính Ninh Nhã Ân là người đã ở bên cạnh chăm sóc cho anh. Cô ấy quan tâm, chăm sóc anh từng li từng tí, một lòng một dạ bên cạnh anh mà không hề than thở gì cả vì tình cảm mà Ninh Nhã Ân dành cho Ngôn Thần là vô cùng thật lòng.
Sau khi biết Ninh Nhã Ân trong suốt 5 năm qua đều ở bên cạnh Ngôn Thần, Diệp Hoan bỗng cảm thấy bản thân thật vô dụng. Đáng lẽ ra những lúc Ngôn Thần khó khăn nhất, người ở bên cạnh anh phải là Diệp Hoan cô mới đúng.
[…]
Tối hôm ấy,
Sau khi Tư Khuynh đã ngủ say, Diệp Hoan mới từ từ rời khỏi phòng của thằng bé. Cô cứ suy nghĩ đến chuyện của Ngôn Thần và Ninh Nhã Ân. Hai người họ từng có rất nhiều kỉ niệm khi làm bạn hơn 20 năm, lần này Ngôn Thần chết đi sống lại, cũng là cô ấy ở bên cạnh anh, không biết… trong một khắc nào đó, Ngôn Thần có rung động với Ninh Nhã Ân hay không nữa.
Suy nghĩ ấy cứ xâm lấn trí óc của Diệp Hoan. Nó vừa khiến cô lo lắng vừa khiến cô chạnh lòng. Tới khi bị suy nghĩ ấy điều khiển bản thân thì Diệp Hoan đã thẫn thờ tới mức không biết Ngôn Thần đã ở phía sau lưng mình.
Anh bước đến ôm cô từ phía sau, dịu dàng ôm trọn eo cô, phả từng hơi thở mê muội vào gáy của cô. Thấy người phụ nữ của mình đang có tâm sự, Ngôn Thần đã nhanh trí hỏi nhỏ:
"Diệp Hoan, em sao thế? Có chuyện gì khiến em phân tâm sao?"
Diệp Hoan hơi nghiêng đầu, ánh mắt lộ rõ sự lo sợ liếc nhìn Ngôn Thần ở đằng sau. Cô thở dài đáp:
"Ngôn Thần, 5 năm qua anh đã từng yêu ai chưa?"
"Người anh yêu chỉ có mình em, làm gì có chuyện anh yêu một người phụ nữ khác mà không phải Diệp Hoan em chứ?"
Ngôn Thần nói chắc như đinh đóng cột, từng câu từng chữ đều rất thật lòng. Nhưng cho dù Ngôn Thần có một lòng một dạ với Diệp Hoan thì cũng đâu ai dám chắc anh không rung động với người phụ nữ nào khác ngoài cô, huống hồ hai người họ lại xa cách tận 5 năm trời. Khoảng thời gian ấy đủ dài để Ngôn Thần có thể qua lại với rất nhiều phụ nữ.
"Trong 5 năm đợi sức khỏe hồi phục, Ninh Nhã Ân đều là người sớm tối ở bên cạnh anh, chẳng lẽ… anh không hề rung động với cô ấy sao?"
Diệp Hoan bất chợt quay người lại, cô đối mặt với anh, hỏi anh một câu với thái độ vô cùng nghiêm túc.
Gì đây?
Bộ dạng này của Diệp Hoan là đang ghen với Ninh Nhã Ân sao?
Ngôn Thần thấy Diệp Hoan ghen, liền tỏ ra vô cùng mãn nguyện. Người phụ nữ của mình ghen với người khác, chứng tỏ cô ấy yêu mình rất nhiều. Ngôn Thần đưa tay vuốt má Diệp Hoan, sau đó nắn nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô rồi khẽ nói:
"Diệp Hoan, em đang ghen sao?"
Diệp Hoan khẽ quay mặt đi, né tránh cái động chạm từ Ngôn Thần.
Đúng là cô có chút ghen nhưng lý do cô ghen không phải vì tức giận khi Ninh Nhã Ân được ở bên cạnh Ngôn Thần mà là cô cảm thấy bản thân mình không bằng cô ấy.
"Không, em chỉ là đang… ưm."
Diệp Hoan chưa kịp nói hết lời đã bị bàn tay to lớn của Ngôn Thần bao phủ hai má, ép cô tiếp nhận nụ hôn đầy mãnh liệt của anh. Ngôn Thần ngấu nghiến hôn lên đôi môi của Diệp Hoan, nụ hôn vừa thô bạo vừa nóng bỏng ấy như muốn khống chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng Diệp Hoan bây giờ.
Sau một hồi cuồng nhiệt, Ngôn Thần chủ động buông ra. Anh cọ chóp mũi vào sống mũi của Diệp Hoan, khẽ nhìn gương mặt xinh đẹp đang liên tục thở dốc mà nói rằng:
"Em đừng suy diễn lung tung, giữa anh và Ninh Nhã Ân chỉ có thể dừng ở mức tình bạn. Cho dù cô ấy có ở bên cạnh anh thì người anh yêu vẫn chỉ có một mình em."
Nghe những lời nói an ủi từ tận đáy lòng của Ngôn Thần và sau nụ hôn vừa rồi, sự bất an trong lòng Diệp Hoan cũng vơi đi chút ít. Có lẽ là cô lo sợ thái quá rồi, vì nếu thực sự Ngôn Thần có rung động với Ninh Nhã Ân thì hôm nay anh đã không xuất hiện ở đây mà phải là đã cùng cô ấy xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Diệp Hoan mỉm cười ngước nhìn Ngôn Thần, gương mặt đẹp trai yêu nghiệt ấy khiến cô mỗi lần nhìn đều đỏ mặt ngại ngùng. Thật không thể phủ nhận sức hút của Ngôn Thần, đã 5 năm rồi, gương mặt anh vẫn chẳng thay đổi mặc dù từng phải trải qua phẫu thuật ghép da.
"Ngôn Thần, anh sẽ không rời xa mẹ con em nữa chứ?"
Thấy Diệp Hoan hỏi như vậy, Ngôn Thần liền bất giác ôm chầm lấy cô.
Thình thịch…
Nhịp tim của Ngôn Thần từng nhịp đập một đều được Diệp Hoan nghe rõ.
"Trái tim của anh chỉ đập vì một mình em thôi. Ngay cả khi nó đập chệch nhịp, cũng là vì em nên mới như thế."
Đây là câu tỏ tình mùi mẫn nhất mà Diệp Hoan được nghe. Ngôn Thần từng rất sến súa nhưng lần này anh lại khiến cô cảm thấy thật sự thích lời tỏ tình "sến súa" này. Diệp Hoan đã an tâm hơn rồi vì cô biết trong trái tim Ngôn Thần, cô là người quan trọng nhất.
"Lời anh nói khó tin quá Ngôn Thần, em không dễ bị mắc lừa đâu nhé!"
Trong lòng nghĩ một đằng nhưng khi nói lại nói một nẻo. Diệp Hoan chỉ muốn trêu chọc Ngôn Thần chút xíu nhưng chuyện xảy ra về sau mới khiến cô cảm thấy hối hận.
Ngôn Thần lập tức bế bổng Diệp Hoan lên tay, hành động bất ngờ này khiến Diệp Hoan chưa kịp phản ứng gì hết. Cô vội vã ôm chặt lấy cổ của Ngôn Thần, ngơ ngác hỏi anh:
"Ngôn Thần, anh làm cái gì vậy?"
"Nếu một mình Tư Khuynh chưa đủ để em tin tình cảm của anh thì hay là để anh tặng em thêm một đứa con nữa nhé?"
"Hả? Chờ… chờ đã…"
Ngôn Thần vừa bế Diệp Hoan vừa hùng hồn tiến về phía cửa phòng ngủ của cô. Đạp cửa vào trong, anh liền bước nhanh tới giường ngủ, ném cô nằm xuống đó.
"Ngôn Thần, a…"
Diệp Hoan vừa kịp chống hai tay ngồi dậy thì đã bị toàn thân cao lớn của Ngôn Thần phủ lên mình. Anh nhẹ nhàng đẩy cô nằm xuống, nắm chặt lấy cổ tay cô mà thao túng nó lên trên đỉnh đầu.
Mái tóc dài của Diệp Hoan buông xõa ra mặt giường, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đẹp không tì vết của cô ở góc độ này khiến Ngôn Thần chẳng thể ngăn cản ham muốn được nữa. Anh đảo mắt nhìn qua cơ thể của Diệp Hoan, đây là thân hình sau khi sinh một đứa con của phụ nữ sao? Ảo diệu thật đấy!
"Ưm…"
Nhanh chóng, Ngôn Thần lại tiếp tục quấn quýt lấy đôi môi của Diệp Hoan, điên cuồng khuấy đảo. Diệp Hoan rất nhanh đã bị nụ hôn ấy khống chế, cô nhắm mắt lại tận hưởng nó, đồng thời còn không quên vòng tay ra sau gáy anh. Sự chủ động này của Diệp Hoan khiến Ngôn Thần được đà lấn tới, anh vén váy của cô lên, thản nhiên luồn tay vào trong sờ soạng.
Cả căn phòng tràn ngập những âm thanh ma mị. Thỉnh thoảng mấy tiếng "tách" lại vang lên, ai không biết lại tưởng tiếng "ếch đớp mồi". Nhưng thực chất lại là tiếng nút lưỡi của đôi nam nữ đang mải chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào và lãng mạn kia.
"Diệp Hoan, cho anh!"
Ngôn Thần dùng tông giọng trầm để nói ra ham muốn hiện tại của bản thân. Diệp Hoan không có ý định phản kháng, cô chỉ ngượng ngùng nói rằng:
"Tắt… tắt điện đã."
"Không, đừng tắt! Anh muốn được nhìn thấy biểu cảm của em."
Sau đó, Diệp Hoan nằm im trên giường, để mặc Ngôn Thần từ từ cởi bỏ chiếc váy trên người xuống. Một tay cô nắm chặt lấy ga giường, tay còn lại đưa lên miệng nhằm kiềm chế cổ họng chớ phát ra những âm thanh "kì lạ".
5 năm rồi không gần gũi với Ngôn Thần, Diệp Hoan cũng có chút muốn!