Sáng hôm sau,
Từ lúc tỉnh dậy, Diệp Hoan đã cảm thấy cơ thể có chút tê nhức. Cô đau nhói mở hai mắt ra, khi phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Ngôn Thần, một cảm giác an toàn khiến cô hạnh phúc.
Nhớ lại hôm qua, cô và Ngôn Thần đã ân ái, mặn nồng cả đêm không ngủ nên tới gần sáng mới được chợp mắt một chút.
Diệp Hoan đã tỉnh nhưng Ngôn Thần thì chưa, anh vẫn còn đang say giấc nồng ở bên cạnh Diệp Hoan. Ngay cả trong lúc ngủ, Ngôn Thần cũng mang một vẻ điển trai cực kỳ thu hút, khiến bản thân Diệp Hoan không kìm lòng được mà cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt anh.
Quần áo vứt tứ tung trên mặt đất, hai thân thể trần như nhộng chỉ đắp chung duy nhất một chiếc chăn. Diệp Hoan khẽ tựa người vào vòm ngực rắn chắc của Ngôn Thần, cô có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh qua tiếp xúc da thịt.
Ước gì, sáng nào tỉnh dậy, cô cũng được nằm trong vòng tay của Ngôn Thần thế này thì tốt biết mấy! Tuy biết là được gặp lại Ngôn Thần thì kể từ giờ phút này trở đi, hai người sẽ không xa cách nữa và mơ ước của cô sẽ thành hiện thực. Nhưng không hiểu sao Diệp Hoan lại cảm thấy lo lắng, một cảm giác bất an kéo tới khiến Diệp Hoan sợ hãi.
Cả người Diệp Hoan bất ngờ run lên cầm cập, không phải vì lạnh mà là cô đang sợ điều gì đó. Ngôn Thần bị đánh thức bởi phản ứng lạ của Diệp Hoan, anh siết chặt lấy thân thể nhỏ bé kia vào lòng mình, gương mặt hốt hoảng:
"Hoan Hoan, em sao vậy? Thấy không được khỏe ở đâu sao?"
Diệp Hoan úp mặt vào người Ngôn Thần, cô vừa run vừa đáp:
"Ngôn Thần, anh sẽ không rời bỏ em nữa có đúng không? Em sợ lắm, em cứ có cảm giác anh sẽ lại bỏ em lại một mình lần nữa."
Thì ra điều mà Diệp Hoan lo sợ chính là điều này. Cho dù Ngôn Thần đã trở về bên cạnh mình nhưng chỉ điều đó thôi vẫn chưa thể khiến Diệp Hoan cảm thấy an tâm. Cô sợ anh sẽ bỏ cô lại lần nữa vì cái bóng của sự đau khổ khi mất Ngôn Thần quá lớn, tuy chỉ là "chết giả" nhưng nó đã lấy đi 5 năm chờ đợi mòn mỏi của Diệp Hoan. Vậy nên… Diệp Hoan lo sợ như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
"Không, anh sẽ không rời bỏ em nữa đâu. Em ở đâu thì anh ở đó, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau…"
Ngôn Thần nhẹ nhàng vuốt lưng, an ủi Diệp Hoan. Điều mà cô đang lo sợ cũng là điều Ngôn Thần lo sợ. Có thể gặp lại Diệp Hoan sau 5 năm xa cách, điều đó đã chứng tỏ duyên phận giữa hai người họ đã được ông trời định sẵn. Không ai dám chắc rằng hai người họ sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi về sau, nhưng Ngôn Thần sẽ chẳng bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào muốn chia cắt hai người họ.
"Vậy… còn Dương sư phụ, không phải anh nói anh được ông ấy cứu sao? Anh cũng biết là ông ấy không hề thích em, luôn bắt em phải rời xa anh. Em sợ lần này ông ấy cũng như thế, tìm mọi cách ép em rời xa anh thêm lần nữa." Diệp Hoan buồn rầu nói.
"Em yên tâm, về phía Dương sư phụ anh sẽ nghĩ cách giải quyết. Không phải hôm nay Tư Khuynh được nghỉ sao? Anh sẽ dẫn thằng bé tới gặp Dương sư phụ, biết đâu con trai chúng ta lại có thể khiến người hồi tâm chuyển ý."
Nếu là trước đây, thì có thể nói mối quan hệ của Ngôn Thần và Diệp Hoan tuy khăng khít nhưng không ai dám chắc sẽ kéo dài được lâu. Tới hiện tại thì mọi chuyện đã khác rồi. Tình nghĩa 5 năm, ngày đêm nhung nhớ, giờ cả hai lại có một đứa con trai đáng yêu là Tư Khuynh nữa nên mối quan hệ giữa hai người họ càng được xích lại gần hơn. Hay nói cách khác là không ai có thể chia cắt gia đình họ, kể cả người đó có là Dương sư phụ thì cũng không được.
Trước cách giải quyết vấn đề của Ngôn Thần, Diệp Hoan cũng gật đầu thuận theo ý anh. Bởi trong lòng cô có linh cảm rằng Tiểu Tư Khuynh - con trai của hai người sẽ khiến Dương sư phụ chấp nhận Diệp Hoan.
Một tiếng sau…
Tiểu Tư Khuynh nghe nói sẽ được tới thăm nhà của ba thì cảm thấy vô cùng thích thú. Thằng bé rất háo hức và mong đợi vì muốn được biết trong 5 năm qua ba mình đã sống ở đâu, sống như thế nào.
"Tư Khuynh, con nhớ là khi tới đó, nếu có gặp ai thì phải chào hỏi đàng hoàng đấy nhé!"
Diệp Hoan vì lo lắng Tư Khuynh sẽ làm điều gì đó khiến Dương sư phụ không vui nên trước khi đi mới liên tục dặn dò thằng bé những điều ấy.
"Mẹ yên tâm, con nhớ rồi mà."
"Tư Khuynh ngoan lắm! Con cứ ở bên đó chơi, tới tối ba sẽ đưa con trở về. Nhớ là phải nghe lời ba đấy biết chưa?" Diệp Hoan mỉm cười, xoa đầu Tư Khuynh.
"Vâng ạ."
Dặn dò Tư Khuynh xong, Diệp Hoan liền đứng dậy. Đúng lúc đó, Ngôn Thần bước từ trong phòng ngủ ra với ngoại hình được chải chuốt vô cùng chỉn chu. Thấy Diệp Hoan lo lắng, anh bèn lên tiếng:
"Em không cần phải lo cho Tư Khuynh đâu, cứ yên tâm giao thằng bé cho anh. Tiểu Tư Khuynh của ba là ngoan nhất, có đúng không con trai?" Ngôn Thần cúi người xuống, đưa tay xoa đầu Tư Khuynh.
Từ lúc Ngôn Thần trở về, Tư Khuynh sán ba nó vô cùng. Thằng bé gật đầu lia lịa, dõng dạc nói:
"Vâng, vâng. Ở trường con được cô giáo khen là ngoan nhất đó!"
Song, Ngôn Thần liền bế bổng Tư Khuynh lên tay, anh bế thằng bé tới cạnh Diệp Hoan sau đó nói với cô:
"Anh đi nhé, có gì anh sẽ liên lạc với em sau."
"Vâng, em biết rồi."
Ngôn Thần quay sang nhìn Tư Khuynh, đưa tay vỗ nhẹ vào mông thằng bé:
"Tư Khuynh, mau chào mẹ đi."
"Tạm biệt mẹ yêu."
"Ừm… hai ba con đi cẩn thận."
Nói rồi, Ngôn Thần liền bế Tư Khuynh rời khỏi chung cư. Nhìn dáng vẻ không vướng bận điều gì của hai cha con họ mà Diệp Hoan càng thêm lo lắng. Cô sợ thay vì quý mến Tư Khuynh, Dương sư phụ sẽ tỏ ra ghét bỏ nó. Dù gì ông ấy cũng là "thầy" của Ngôn Thần, tuy không phải ba ruột nhưng cũng ngang hàng với ba nuôi, nếu ông ấy không thích con trai cô thì cô cũng chẳng còn cách nào nữa. Mong lần này, mọi chuyện sẽ bình an vô sự!
"Chị Diệp Hoan, chị muốn Tư Khuynh tới gặp mặt Dương sư phụ của anh rể sao?"
Sau khi hai người họ vừa rời đi, bỗng dưng đằng sau lưng của Diệp Hoan phát ra một giọng nói. Giọng nói đó là của Diệp Hiên, cậu ấy đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, kể cả sự lo lắng trong lòng chị gái mình.
"Diệp Hiên, là em đấy à!" Diệp Hoan bất giác quay người lại.
"Trước đây Dương sư phụ lúc nào cũng có thành kiến với chị, không những thế còn nhẫn tâm cho người đánh chị. Lần này chị để Tư Khuynh tới đó, không phải quá nguy hiểm sao?"
"Chị…"
Lời của Diệp Hiên nói rất có lý, Dương sư phụ ghét cô như vậy thì chưa chắc có chuyện ông ấy không ghét Tư Khuynh - con trai cô. Diệp Hoan cũng cảm thấy để Tư Khuynh đi như thế là nguy hiểm nhưng chỉ cần có Ngôn Thần ở đó, cô tin rằng anh sẽ bảo vệ con của hai người.
"A Hiên, em yên tâm, có Ngôn Thần ở đó, anh ấy sẽ không để Tư Khuynh rơi vào nguy hiểm."
"Vậy nếu như Tư Khuynh có thể thành công khiến Dương sư phụ chấp nhận chị, chị sẽ tới đó sống cùng anh rể sao?" Diệp Hiên đứng dựa lưng vào tường, thở dài.
Cô có thể tới đó ở ư? Đấy là điều cô chưa từng nghĩ tới.
Chỉ cần Dương sư phụ chấp nhận cô và con trai cô, cho dù có sống ở đâu, chỉ cần gia đình có thể đầy đủ bên nhau là được rồi.
Không gian ngoài phòng khách bỗng tràn ngập một màu ảm đạm, yên ắng đến đáng sợ khi cả Diệp Hoan và Diệp Hiên không một ai lên tiếng hỏi ai.
Nhưng chỉ sau vài giây, không khí đó đã bị phá vỡ mất bởi tiếng cãi nhau của Trịnh Yên Chi và Âu Dương Vũ Thiên.
"Âu Dương Vũ Thiên, em cảnh cáo anh, không được động vào em!"
"Em sao thế Yên Chi? Cho anh thêm một lần nữa thôi."
"Đã bảo không được là không được, anh còn nói vậy nữa, em đánh anh đấy!"
Diệp Hoan và Diệp Hiên bị tiếng cãi nhau đó thu hút, cả hai người đều hướng mắt về lối hành lang có phòng ngủ của Yên Chi.
Vì mải mê quan tâm tới chuyện giữa Ngôn Thần và Diệp Hoan mà quên mất đi một chuyện khác, là đêm hôm qua hai con người này cũng đã có màn ân ái "nóng bỏng" không kém.
Trịnh Yên Chi bị Âu Dương Vũ Thiên giày vò cả đêm, thân thể đau nhức, tới đi lại còn khó khăn. Vậy mà cái tên Âu Dương Vũ Thiên chết bầm kia, 5 năm không gần nữ sắc là sinh ra "thèm khát". Anh ta cứ muốn làm thêm "hiệp" nữa với Yên Chi nhưng quả thực Yên Chi đã "kiệt sức" lắm rồi.
"Yên Chi, Âu Dương Vũ Thiên, mới sáng sớm mà hai người đã cãi nhau gì vậy?"
Câu hỏi của Diệp Hoan khiến Yên Chi và Vũ Thiên đứng sững người một hồi lâu. Cái chuyện "xấu hổ" đó vẫn không nên cho Diệp Hoan biết thì vẫn hơn.
Trịnh Yên Chi đột nhiên mỉm cười, khập khiễng chạy tới chỗ Diệp Hoan:
"À, không có gì đâu, cậu không cần quan tâm đâu ha."
Thấy Yên Chi đi lại không được bình thường, Diệp Hoan và Diệp Hiên cũng hiểu được phần nào vấn đề. Diệp Hoan biết đây là "lần đầu" của Yên Chi nên mới không kiềm chế được mà lỡ bật cười. Cô không ngờ lần đầu của bạn mình lại "trắc trở" như vậy.
"Diệp Hoan, cậu cười cái gì? Cậu cười mình đó à?" Trịnh Yên Chi nhăn mặt, tức giận.
"Đâu có, mình đâu có cười cậu đâu."
"Hứ… bạn bè gì mà lại cười trên nỗi đau của bạn mình, thấy ghét!"
Trịnh Yên Chi quay mặt đi giận dỗi, thế là Diệp Hoan phải là người đi dỗ dành cô bạn thân này của mình cả buổi sáng...
Trong khi đó, ở biệt thự của Dương sư phụ.
Sau khi tới nơi, Tư Khuynh được Ngôn Thần bế vào trong biệt thự. Lần đầu tiên được thấy biệt thự rộng lớn lại nhiều vệ sĩ, Tư Khuynh đã thốt lên đầy ngạc nhiên:
"Oa, nhà của ba to quá!"
"Đây không phải nhà của ba mà là nhà của Dương gia gia. Lát nữa gặp Dương gia gia, con phải lễ phép đấy biết chưa?"
"Vâng, con biết rồi ạ."
Hay tin Ngôn Thần trở về, Ninh Nhã Ân ở trong phòng liền chạy ra bên ngoài. Cả ngày hôm qua anh cùng Âu Dương Vũ Thiên lái xe ra ngoài, tới tối cũng không về nên cô ấy có chút lo lắng.
"Ngôn Thần, anh đi đâu giờ này mới về? Có biết em lo cho anh lắm không?"
Ninh Nhã Ân đang vui vẻ khi thấy Ngôn Thần trở về thì đột nhiên nhìn thấy đứa bé lạ hoắc mà anh bế trên tay, ánh mắt Ninh Nhã Ân đã thay đổi kể từ lúc đó. Cô ta bất ngờ hỏi:
"Ngôn Thần, đứa bé này là ai vậy?"
Ngôn Thần bình thản trả lời:
"Nó là con trai của tôi với Diệp Hoan, tên là Ngôn Tư Khuynh... "