Trói Buộc Trái Tim: Xin Hãy Yêu Anh!

Chương 99: Có Chắc Sóng Gió Sẽ Không Còn?




Tiếng khóc và lời mắng trách của Diệp Hoan khiến Ngôn Thần vừa hạnh phúc, vừa đau lòng. Hạnh phúc vì trong 5 năm qua, Diệp Hoan vẫn nhớ tới mình. Còn đau lòng vì bản thân anh đã khiến cô phải chịu nhiều đau khổ. Ngôn Thần vòng hai tay siết chặt lấy eo của Diệp Hoan, cúi đầu ngửi hương thơm dễ chịu đã 5 năm anh không được tiếp xúc.

"Diệp Hoan, không phải anh không muốn đi tìm em mà là anh không muốn em phải gặp nguy hiểm vì anh."

"Chỉ cần là gặp được anh, có nguy hiểm thế nào em cũng chịu." Diệp Hoan hùng hồn đáp lại.

Người phụ nữ của anh không hề yếu đuối, cô rất mạnh mẽ và có chút cứng đầu. Chỉ có điều sức lực có giới hạn, Diệp Hoan suy cho cùng vẫn là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, nếu thực sự rơi vào nguy hiểm thì khó lòng thoát khỏi cái chết.

Để bảo vệ Diệp Hoan, cho dù có phải dùng cả tính mạng mình, Ngôn Thần cũng sẽ làm tới cùng.

Hai người họ gặp lại nhau sau 5 năm, một cuộc gặp gỡ tưởng chừng như không bao giờ có thể xảy ra lần nữa. Nhưng trên đời vẫn còn phép màu, chính nó đã đưa Ngôn Thần trở về bên cạnh Diệp Hoan. Diệp Hoan cứ lưu luyến ôm lấy Ngôn Thần mãi không thôi, cô vẫn chưa tin là mình đang được ôm Ngôn Thần nên mới cứ muốn như thế này mãi.

"Ba mẹ ơi, Tư Khuynh cũng muốn được ôm."

Tiểu Tư Khuynh thấy ba mẹ ôm nhau mà trong lòng cũng muốn được sa vào cái ôm đầy ấm áp ấy. Thằng bé ngây ngô giơ hai tay lên cao, ánh mắt ngập tràn hi vọng sẽ được ba mẹ bồng bế.

Nghe thấy giọng nói của con trai mình, Diệp Hoan từ từ buông tay ra khỏi người của Ngôn Thần. Cô vội vàng lau nước mắt đi, mỉm cười đáp lại thằng bé:

"Tư Khuynh, để mẹ bế con nhé!"

Diệp Hoan cúi người xuống, định đưa tay đón lấy Tư Khuynh thì bỗng dưng bị Ngôn Thần nhanh nhẹn bế trước. Anh bế Tư Khuynh bằng một tay, tay còn lại vòng qua ôm lấy vai của Diệp Hoan, để cô ngả vào người của mình.

"Baba, ba khỏe quá! Lúc mẹ bế Tư Khuynh, toàn bế bằng hai tay thôi." Tiểu Tư Khuynh được ba bế liền cảm thấy cực kỳ vui sướng.

"Vậy sao? Đấy là con còn chưa biết trước đây mẹ con toàn là do ba bế đấy!"

"Oa, ba bế được cả mẹ bằng một tay sao ạ?"

Diệp Hoan mặt đỏ bừng lên sau khi Ngôn Thần nói ra những lời lẽ khiến cô xấu hổ ấy. Cô vô thức đấm nhẹ vào người Ngôn Thần, nhắc nhở anh:

"Sao anh lại nói với thằng bé những lời vớ vẩn ấy chứ?"

"Vớ vẩn gì mà vớ vẩn, anh đang nói thật mà, có phải không… vợ yêu?"

Vừa kết thúc câu bằng hai từ "vợ yêu", Ngôn Thần bỗng dưng siết chặt lấy Diệp Hoan. Tuy hai người họ chưa có làm đám cưới, chưa chính thức trở thành vợ chồng trên danh nghĩa nhưng nếu đã có con với nhau thì xưng hô như thế cũng hợp tình hợp lý.

Cả nhà ba người đã đoàn tụ, đúng là không có gì đáng mừng hơn. Hạnh phúc của một đứa trẻ, đơn thuần chỉ là khi có đủ tình thương của ba mẹ, như thế vừa cho chúng cảm giác an toàn, vừa cho chúng cảm nhận được thế nào là tình cảm gia đình, để sau này còn biết trân trọng nó.

Trong lúc gia đình ba người họ đang cùng cười đùa vui vẻ, đi bộ trên vỉa hè thì không ai để ý tới chiếc xe màu đen ở phía xa xa đã và đang theo dõi họ suốt từ nãy tới giờ. Kẻ ngồi trong xe đeo kính và đeo khẩu trang không rõ mặt, hành tung bí hiểm nhưng có lẽ hắn đang nhằm tới Ngôn Thần.

"Hừ… thì ra hắn đã có con trai."

Cái tên lạ lẫm che kín mặt này sau khi lẩm bẩm một hồi thì liền giơ điện thoại lên, chĩa camera về phía Ngôn Thần và Diệp Hoan rồi nhấn chụp một bức ảnh cực kỳ rõ nét. Trong lúc hắn giơ điện thoại lên chụp, tay phải liền lộ ra hình xăm con rồng đen - biểu tượng của tổ chức Hắc Long. Không còn nghi vấn gì nữa, tên này chính là… người của Long Hà Dực.

Xong việc, tên đó liền cất điện thoại đi, khởi động và lái xe chạy về phía ngược lại với ba người họ. Ngôn Thần để ý thấy chiếc xe đen đó có gì rất kì lạ, lúc nó đi ngang qua tầm mắt anh, anh chỉ kịp nhìn qua dáng dấp của kẻ đang ngồi bên trong khoang xe. Đồng thời, cửa kính ô tô lúc đó cũng được đẩy lên cao, Ngôn Thần còn chưa kịp định hình xem hắn trông ra sao thì kính xe đã che khuất tầm nhìn.

"Ngôn Thần, anh sao thế?"

Thấy Ngôn Thần cứ nhìn đi đâu đó với dáng vẻ nghiêm túc, Diệp Hoan liền đâm ra tò mò. Cô không biết anh đã nhìn thấy điều gì mà lại tỏ ra nghiêm trọng tới vậy.



"À, không có gì, em đừng quá quan tâm."

"Baba, chúng ta về nhà của mẹ đi." Tư Khuynh đột ngột chen lời vào.

"Được, chúng ta cùng đi thôi."

Ngôn Thần nhấc Tư Khuynh lên cao, để thằng bé ngồi lên vai của mình rồi tiến về phía trước. Tuy Ngôn Thần nói là không có chuyện gì và Diệp Hoan đừng quá quan tâm nhưng anh càng tỏ ra bình thường như vậy, Diệp Hoan càng muốn quan tâm hơn. Cô đứng chựng người một lát, nhìn theo bóng lưng của hai ba con họ mà trong lòng nặng trĩu lo lắng.

/Liệu sóng gió có còn kéo tới khiến gia đình chúng ta phải chia cắt nữa không?/

Kẻ thù của Ngôn Thần vẫn còn đang nhởn nhơ ở ngoài kia. Long Hà Dực chưa giết được Ngôn Thần thì sẽ truy sát anh cho tới cùng. Ngay cả khi đã ra nước ngoài, Ngôn Thần vẫn phải giấu giếm thân phận thực sự để không bị phát hiện.

Nhưng có thật là sẽ không bị phát hiện không? Điều đó vẫn còn là dấu hỏi và sự lo lắng của Diệp Hoan ngay lúc này.

"Mẹ ơi, mẹ mau lại đây đi."

"Hả? À… mẹ biết rồi!"

Giọng nói của Tư Khuynh đã đánh thức Diệp Hoan. Tạm thời cô sẽ tận hưởng hạnh phúc trước mắt đã, những chuyện khác tính sau vậy.

Trong lúc cả ba người đang đi bộ ra phía đường lớn để bắt taxi thì đột nhiên Âu Dương Vũ Thiên lái xe quay trở lại. Anh ta dừng xe trước mặt ba người họ, cửa kính vừa hạ xuống, một nét mặt không vui liền bất ngờ lộ ra.

"Âu Dương Vũ Thiên?"

Nhìn thấy Âu Dương Vũ Thiên còn sống, Diệp Hoan cũng cảm thấy mừng. Ngôn Thần sống thì Âu Dương Vũ Thiên cũng sống, vì bọn họ là anh em vào sinh ra tử, sống chết có nhau mà.

"Âu Dương Vũ Thiên, cậu sao vậy? Yên Chi đâu?" Ngôn Thần bỗng lên tiếng hỏi.

"Tôi… không gặp được cô ấy!"

Câu nói với âm điệu buồn rầu kia vang lên khiến người khác đủ hiểu Âu Dương Vũ Thiên đã thất vọng nhường nào khi không tìm thấy Yên Chi.

"Hay anh cùng về nhà tôi đi, có lẽ giờ này Yên Chi đã về nhà rồi."

"Cô nói thật chứ?"

"Yên Chi vẫn đang chờ ngày anh trở về, cậu ấy cũng rất đau khổ trong 5 năm qua rồi. Âu Dương Vũ Thiên, đừng để Yên Chi phải chờ lâu thêm nữa."

Câu nói của Diệp Hoan khiến Âu Dương Vũ Thiên phấn chấn trở lại. Bây giờ ngay cả anh ta cũng không thể chờ thêm được phút giây nào nữa.

Chung cư Mylco,

Từ lúc Trịnh Yên Chi trở về thì toàn nhốt mình ở trong phòng ngủ, ngay cả khi Ngôn Hạ gõ cửa phòng, Yên Chi cũng không đáp lại.

Bữa lẩu trưa nay đã được chuẩn bị đầy đủ, nếu thiếu bất cứ thành viên nào trong gia đình thì không phải sẽ bớt ngon hơn sao?

Cạch!

Ngôn Hạ và Diệp Hiên đang ở phòng khách, vừa nghe thấy tiếng cửa mở thì đều quay đầu ra nhìn.

"Chắc là chị Diệp Hoan với Tư Khuynh trở về đấy!"



Ngôn Hạ đang định chạy ra cửa đón Diệp Hoan và Tư Khuynh, đột nhiên bước chân cô nàng chợt dừng lại khi thấy người bước vào là Ngôn Thần. Ngôn Hạ tròn mắt nhìn Ngôn Thần, cô ấy vẫn không thể tin được anh trai đã chết của mình đang xuất hiện ngay trước mắt.

"Ngôn Hạ, 5 năm không gặp, em càng ngày càng ra dáng thiếu nữ rồi."

Ngôn Thần nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Ngôn Hạ. Anh còn không quên dang rộng hai tay ra, như muốn đứa em gái bé bỏng kia nhào tới ôm lấy.

Ngôn Hạ không kiềm chế được cảm xúc, hạnh phúc đến bật khóc. Cô nàng vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Ngôn Thần, đây rõ ràng không giống như một giấc mơ.

"Ngôn Thần, anh vẫn còn sống sao? Em không mơ đúng không?"

"Em không mơ đâu, tất cả đều là sự thật."

Gặp lại anh trai sau 5 năm xa cách, Ngôn Hạ cũng giống như Diệp Hoan, không muốn buông tay khỏi người anh chút nào. Diệp Hiên thấy Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên còn sống mà trở về, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.

"Con bé kia, đừng nói là em quên luôn người anh này rồi nhé!"

Nghe giọng của Âu Dương Vũ Thiên, Ngôn Hạ liền ngước mắt nhìn anh ta. Vẫn là gương mặt này, điệu bộ đáng ghét này khiến Ngôn Hạ nhớ tới những lúc cãi vã cùng Âu Dương Vũ Thiên khi còn ở dinh thự Phượng Hoàng.

"Âu Dương thối! Anh tự dưng biến mất 5 năm, có biết là 5 năm qua em buồn bã vì không có người cãi nhau tới mức nào không hả?"

Lời trách mắng của Ngôn Hạ dành cho Âu Dương Vũ Thiên cũng diễn tả được niềm hạnh phúc bây giờ của Ngôn Hạ khi thấy hai người anh của mình vẫn còn sống trở về.

"Ngôn Hạ này, Yên Chi... cô ấy đâu rồi?"

Âu Dương Vũ Thiên bắt đầu ngó nghiêng xung quanh nhà để tìm kiếm Yên Chi. Nghe Vũ Thiên nhắc tới Yên Chi, Ngôn Hạ mới sực nhớ ra tinh thần bất ổn từ lúc trở về tới giờ của cô ấy.

"Chị Yên Chi đang ở trong phòng, để em dẫn anh tới đó."

Ngôn Hạ đưa tay lau nước mắt, giọng nói tuy còn nghẹn ngào nhưng ổn định hơn. Âu Dương Vũ Thiên theo Ngôn Hạ tới phòng của Yên Chi, trong lòng vô cùng mong ngóng muốn gặp cô ấy.

Trịnh Yên Chi nhốt mình trong phòng, buồn bã nhớ lại chuyện ban nãy vừa xảy ra. Cô ấy rõ ràng là đã nhìn thấy Âu Dương Vũ Thiên, sao có thể nhìn nhầm được chứ?

"Âu Dương Vũ Thiên, anh còn sống đúng không?"

Cốc… cốc…

"Yên Chi, mở cửa cho anh, anh là Vũ Thiên đây!"

Vừa nhắc tới Âu Dương Vũ Thiên là Yên Chi đã nghe thấy giọng nói của anh ta ở bên ngoài cửa. Có phải do Yên Chi tưởng tượng ra không? Một người đã chết, sao có thể xuất hiện ở đây được.

"Không, chỉ là mình tưởng tượng thôi…" Trịnh Yên Chi bất ngờ bịt hai tai lại.

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên không ngừng cùng giọng nói đầy quen thuộc ấy. Vốn dĩ Yên Chi chỉ cho rằng mình đang tưởng tượng nhưng có lẽ… không thể ngăn nổi sự tò mò mà đứng lên mở cửa.

Cạch!

Cánh cửa vừa bật mở, Âu Dương Vũ Thiên đã lập tức lao tới ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé vừa xuất hiện. Trịnh Yên Chi trợn mắt ngạc nhiên, nhất thời chưa thể nhận ra mình đang nằm mơ hay đây là hiện thực nữa.

"Yên Chi, anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm! 5 năm qua anh đều nhớ em, ngày nào cũng vậy, nhớ tới nỗi phát điên lên…"