Trói Buộc Nhân Tình

Chương 12: Cô bị bắt cóc




Nói rồi Ninh Gia Tuệ đứng lên. Cũng không thèm quan tâm tới nét mặt của Tiêu Ân Tuấn có hài lòng với cách hành xử này của cô hay không. Thiết nghĩ cô làm như vậy, đã là giữ thể diện cho hắn và cả lão già mất nết này lắm rồi.

Hồ tổng bên này tỏ ra vô cùng gấp gáp, lão đang định đứng lên nói gì đó thì bị ánh mắt vô cùng sắc lạnh của Tiêu Ân Tuấn nhìn lão làm cho hốt hoảng, sợ hãi, lão bỗng trở lên im bật, không dám làm ra bất cứ hành động nào nữa.

Còn Ninh Gia Tuệ sau khi đứng dậy thì nhanh chóng xoay người rời đi ra khu vườn phía sân sau, để kệ Tiêu Ân Tuấn ngồi lại một mình cùng với lão già mất nết kia.

Lão Hồ sau một hồi Ninh Gia Tuệ rời đi thì cũng đã trở lên có gan hơn mà lên tiếng nói chuyện với Tiêu Ân Tuấn.

- Tiêu tổng. Không phải khi sáng ngài đã nói với tôi...

Lời này của lão nói ra còn chưa hết câu, Tiêu Ân Tuấn ngồi phía đối diện đã dơ ngón tay trỏ đặt khẽ lên môi, ra hiệu kêu hắn im miệng lại.

- Sùy.....

Lão Hồ nhìn hắn, lời chưa nói hết đã bị cứng họng không sao thốt ra được.

Chỉ thấy Tiêu Ân Tuấn bên này vẫn thản nhiên, chậm dãi đưa tay nhấc lên ly rượu đặt trước mặt hắn. Hắn dùng tay lắc nhẹ rượu vang đỏ trong ly, từ từ đưa dần lên mũi hít nhẹ. Hương thơm quyến rũ của rượu vang đỏ hỏa hạng phảng phất nhẹ nhàng xung quanh hai bên cánh mũi hắn, Tiêu Ân Tuấn cuối cùng cũng hài lòng đưa ly rượu lên môi thưởng thức. Đôi mắt Phượng của hắn khẽ khép hờ, trong mắt hắn vụt qua một tia nguy hiểm, hắn quay ra nói với lão Hồ.

- Hồ tổng có phải đã quá nóng vội rồi không? Rượu ngon không nên cứ như vậy mà nuốt xuống, câu này Lão Hồ nhanh vậy đã quên mất rồi sao?

Lão Hồ nghe thấy lời này của hắn như chợt ngộ ra điều gì đó, chỉ thấy lão ta đưa tay lên đập mạnh lên trán của mình.



- Tiêu tổng, cậu xem tôi nóng lòng quá nên hóa ra hồ đồ mất rồi. Rất xin lỗi cậu, xin lỗi Tiêu tổng.

Lão chỉ vì trong lòng quá nóng lòng muốn ôm cô gái nhỏ kia lên giường ngay lập tức mà suýt thì sơ ý đắc tội với Tiêu Ân Tuấn. Lão đã bị dục vọng thèm khát trong lòng lão khiến cho trở lên hồ đồ mà quên mất đi sự hiện diện của Tiêu Ân Tuấn khi đó.

Khu vườn phía sân sau.

Bên khóm hoa hồng xanh, Ninh Gia Tuệ ngồi đu mình trên chiếc xích đu. Không gian bên ngoài này vô cùng thoáng mát, trái ngược hoàn toàn với cảm giác bí bách bên trong kia, cô vừa đu mình lên cao vừa hít hà hương thơm nhè nhẹ của những đóa hoa hồng bên cạnh.

Cô ngồi chơi ở đây khoảng chừng cũng đã được một lúc lâu rồi, không rõ bên trong kia tiệc sắp tàn chưa, cô muốn đi về lắm rồi.

Ở bữa tiệc này cô chẳng quen lấy một ai để mà trò chuyện ngoại trừ Tiêu Ân Tuấn ra, nhưng con bà hắn lại chẳng thèm để ý tới sự sống chết của cô, cho dù cô đã đưa mắt cầu cứu hắn.

Mọi người ai ai cũng còn đang vui vẻ bên trong bữa tiệc, chỉ có mình cô là đi tới nơi này ngồi. Sớm biết tới đây sẽ thành ra như này, cô đã từ chối hắn mà ở nhà ngủ rồi. Bây giờ cô ngồi đây hối hận cũng đã quá muộn.

Bất chợt trong bóng tối mù mịt xuất hiện bàn tay của một gã đàn ông bất ngờ quàng lấy cơ thể của cô , Ninh Gia Tuệ co mình vùng vẫy thì lại càng bị bàn tay đó xiết chặt hơn. Một chiếc khăn tay đưa lên, đặt lên mũi của cô, cô cũng từ từ mà mất dần đi ý thức.

Khi cô dần dần lấy lại ý thức thì đã thấy bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, trong một căn phòng xa hoa. Tay của cô đã bị trói chặt ra phía sau lưng, miệng cô cũng bị một miếng băng dính bịt lại. Cô chợt hoảng sợ nhìn xuống cơ thể của mình, rất may chiếc váy cô mặc vẫn còn nguyên vẹn trên người. Đầu của cô lúc này vẫn còn cảm thấy vô cùng đau nhức khó chịu.

Tiếng một người đàn ông vội vàng cất lên sau khi trông thấy cô đã mở mắt tỉnh dậy.



- Tiểu hồ ly em đã tỉnh rồi sao?

Ninh Gia Tuệ bỏ qua cảm giác nhức đầu khi nãy, cô ngước đầu lên muốn nhìn xem người đàn ông này là ai? Sao hắn lại bắt cóc cô tới nơi này?

Lão già thối tha, không ngờ kẻ bắt cô lại là lão già Hồ tổng. Ninh Gia Tuệ không ngừng dẫy dụa nhưng vì hai tay cô đã bị trói chặt, miệng thì bị băng keo bịt kín cho nên nhìn cô lúc này trông chẳng khác nào một con mèo nhỏ đang nũng nịu trên giường hết mức đáng yêu.

Lão Hồ nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp đang ra sức lăn lộn trên giường, lão ta đã sớm không thể chịu được nữa rồi. Lão ta ra sức cố gắng kìm lại ngọn lửa dục vọng đang cháy rực trong cơ thể, khiến cho lão khó chịu vô cùng.

Lão tiến lại bên giường lớn, lấy tay gỡ ra miếng băng keo dán trên miệng của cô.

- Để tôi giúp em cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhé.

Ninh Gia Tuệ sau khi được gỡ bỏ đi lớp băng keo trên miệng mình thì không ngừng chửi rủa lão ta.

- Lão già chó chết, sao ông dám bắt cóc tôi. Mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ không tha cho ông đâu.

Lão Hồ bị cô mắng chửi thâm tệ như vậy nhưng lão lại chỉ nhìn cô cười đến ngây dại, giọng điệu mờ ám cất lên.

- Tiểu hồ ly em chửi hay lắm. Nhưng hiện tại sẽ chẳng có ai tới đây cứu em được đâu. Em mau ngoãn ngoãn một chút có như vậy thì em cũng sẽ cảm thấy được vui vẻ cùng với tôi.

Nói rồi tay lão đưa tới vuốt ve gò má mịn màng của cô.