Trói Buộc Nhân Tình

Chương 11: Lão già mất nết




Sau khi trở về biệt thự Tiêu gia, Ninh Gia Tuệ nhận được cuộc gọi của Kiều Minh, anh ta gọi điện thông báo cho cô tối nay Tiêu Ân Tuấn sẽ cho người về đón cô đi dự tiệc bên phía đối tác cùng hắn.

Ninh Gia Tuệ sau khi cúp máy thì không khỏi mừng rỡ trong lòng. Cô cứ nghĩ lần này cô đã thất bại rồi thật không ngờ cô lại có thể thành công tới như vậy. Ninh Gia Tuệ cúp máy, cô ngẩng đầu vui vẻ kheo với dì Lâm đang ngồi bên cạnh mình.

- Dì Lâm, tối nay anh ấy sẽ dẫn con ra ngoài dự tiệc.

Dì Lâm bên này nghe thấy lời của cô thì cũng không giấu diếm được cảm xúc, bà thật sự rất mừng cho cô, cuối cùng cô gái nhỏ cũng đã thành công lấy được cảm tình của Cậu chủ. Bà đáp lời cô.

- Thật tốt quá rồi. Dì đã sớm nói với con là Cậu chủ rất dễ mềm lòng đúng không nào.

Ninh Gia Tuệ hết sức đồng tình với bà. Cô vui vẻ cười tít mắt.

- Vâng thưa dì. Con cảm ơn dì nhiều lắm. Nếu không có dì giúp con, con sẽ không thể dễ dàng mà lấy được cảm tình của anh ấy như vậy.

Hai người cứ như vậy kẻ tung người hứng, vui vẻ chuyện trò không ngớt.

Buổi tối Tiêu Ân Tuấn cho người gửi tới biệt thự một bộ lễ phục dạ hội cho Ninh Gia Tuệ. Cô trang điểm nhẹ nhàng sau đó bước lên chiếc xe Limousine sang trọng màu bạc rời khỏi Tiêu gia.

Ninh Gia Tuệ bước xuống xe, nhìn căn biệt thự sang trọng xa lạ trước mắt, bên ngoài sân lớn của căn biệt thự đã xếp cả một hàng dài siêu xe của vô số các hãng sản xuất siêu xe nổi tiếng thế giới. Mặc dù là con nhà giàu nhưng cô lại rất ít khi theo cha mình đi tới những buổi tiệc rượu như thế này, bởi vì những nơi như này thường rất phức tạp cho nên trước giờ cô luôn trốn tránh. Nhưng tối nay lại khác, lần này là Tiêu Ân Tuấn chủ động đưa cô tới nơi này.

Trông thấy bóng dáng thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, kiều diễm bước ra khỏi chiếc xe Limousine sang trọng. Tất cả mọi ánh mắt đều như đổ dồn về phía của cô.

Tiêu Ân Tuấn đứng bên trên bậc cầu thang, hắn đưa tay ra hờ hững ra hiệu bảo cô khoác lấy tay của hắn.

Ninh Gia Tuệ rất nhanh đi tới đưa tay mình ra khoác lấy tay Tiêu Ân Tuấn. Lúc này mọi ánh mắt vừa đổ dồn về phía cô bắt đầu trở lên vô cùng tiếc nuối, hóa ra cô gái xinh đẹp, kiều diễm này lại là hoa đã có chủ, đã vậy còn là bông hoa của Tiêu Ân Tuấn, cho dù có nẩy sinh lòng ham muốn cũng khó lòng mà động vào trừ khi..., là bị Tiêu Ân Tuấn hắn ta vứt bỏ.

Phía bên trong sảnh lớn biệt thự chuyền tới tiếng bước chân cùng giọng nói của một người đàn ông.



- Tiêu tổng. Tiêu phu nhân cũng tới đây rồi sao?

Người đàn ông trước mắt cô và Tiêu Ân Tuấn này chắc tầm tuổi cha cô, ông ta có tướng mạo hơi lùn, lại còn có phần hơi thừa cân nếu không muốn nói thẳng ra là ông ta quá béo

Lúc này hai con người Tiêu Ân Tuấn và người đàn ông này đứng cạnh nhau giống như một bức tranh tương phản.

Tiêu Ân Tuấn nhìn cô lên tiếng.

- Đây là Hồ tổng, mau chào hỏi ông ấy đi.

Ninh Gia Tuệ ngoan ngoãn cúi người lễ phép.

- Chào Hồ tổng. Rất vui được gặp ngài.

- Tiêu phu nhân không cần khách sáo.

Nói rồi ông ta đưa tay mời Tiêu Ân Tuấn cùng cô vào bên trong sảnh lớn nơi đang diễn ra bữa tiệc.

Tiêu Ân Tuấn và cô, hai người tay trong tay tiến vào sảnh lớn biệt thự.

Lão Hồ bên này cũng không khỏi trộm nhìn Ninh Gia Tuệ, trong tia mắt ông ta còn có đôi phần tà ý không thể dấu đi được.

Khách mời toàn là những tinh anh trong giới tài chính khắp nơi đến đây dự tiệc. Ninh Gia Tuệ trước giờ không thích những bữa tiệc như này cho nên từ lúc cô và hắn bước vào đây cô chỉ lẽo đẽo theo sau Tiêu Ân Tuấn, không có chút gì tỏ ra tò mò muốn thăm thú xung quanh.

Hắn dẫn cô đi giới thiệu qua một vòng với một vài đối tác quan trọng của hắn.

Sau đó cũng dẫn cô tới ngồi xuống bên bàn rượu nơi Hồ tổng cũng đang ngồi đó. Ông ta nhanh chóng đứng dậy mời Tiêu Ân Tuấn ngồi.

- Tiêu tổng, Tiêu phu nhân, mời hai người.



Tiêu Ân Tuấn tiêu sái ngồi xuống. Cô cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạch của hắn.

Hồ tổng sau đó rót rượu mời hai người họ. Ông ta đưa một ly rượu cho Tiêu Ân Tuấn, sau đó đưa ly rượu còn lại cho cô.

Khi cô đưa tay ra đỡ lấy ly rượu ông ta đưa tới, tay của ông ta không chút e dè, khiếm nhã mà chạm vào tay của cô.

Ninh Gia Tuệ giật mình mà rút tay về.

Tay ông ta cầm ly rượu giữa không trung, cất giọng đầy mờ ám với cô.

- Tiêu phu nhân sao lại không nhận lấy vậy?

Ninh Gia Tuệ thầm chửi thề. Lão già bệnh hoạn này vậy mà lại làm ra hành động thiếu khiếm nhã này trước mắt Tiêu Ân Tuấn. Chẳng lẽ lão già này không sợ hắn ta sao, cho dù thực chất cô chẳng là gì của Tiêu Ân Tuấn nhưng trên danh nghĩa cô cũng là Tiêu phu nhân, cũng là tiểu thư của Ninh gia. "Vuốt mặt cũng nên nể mũi ", không phải vậy sao?

Ninh Gia Tuệ đưa mắt mình lên ra hiệu với Tiêu Ân Tuấn, nhưng nhận lại là phản ứng hờ hững như không biết gì của hắn. Hắn nhìn cô ánh mắt lạnh lùng nói.

- Còn không mau nhận lấy đi. Đừng làm Hồ tổng mất hứng.

Ninh Gia Tuệ thật không hiểu nổi là do hắn không nhìn thấy ông ta làm gì khi nãy với cô nên mới tỏ thái độ như vậy, hay là vì anh ta nhìn thấy nhưng lại sợ vì cô mà đắc tội với lão già này.

Cô sẽ không dễ dàng để người ta khi dễ cô như vậy, cho dù cô không phải Tiêu phu nhân thì chí ít cô cũng là Ninh tiểu thư, cành vàng lá ngọc của Ninh gia. Tiêu Ân Tuấn không bảo vệ cô thì cô cũng sẽ tự bảo vệ mình.

Ninh Gia Tuệ nghĩ là làm, cô đứng dậy nói với lão già mất nết trước mặt mình.

- Hồ tổng, xin lỗi ông. Tôi muốn ra ngoài sân hít thở một chút, vừa nãy tôi có hơi khó chịu.

Tuy rằng rất tức giận nhưng cô biết mình không nên làm mất mặt ông ta trước mặt mọi người. Cô nên tránh đi thì tốt hơn.