Ninh Gia Tuệ sớm đã bị lão làm cho sợ hãi vô cùng, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống hai bên gò má cô. Cô chỉ có thể kéo lê thân thể mình lùi ra phía sau tránh đi sự đụng chạm vừa rồi của lão.
Cô từ chửi rủa chuyển sang cầu xin lão tha cho mình, cô không muốn bản thân bị lão già khốn nạn này làm nhục cơ thể thuần khiết của cô.
- Tôi cầu xin ông hãy tha cho tôi. Xin ông, tôi không muốn.
Cô thất thanh kêu lên cầu xin lão ta, nhưng lão già này hiện tại đã mất hết tính người, chỉ còn sót lại bản năng của một con thú đang thèm động dục đâu buồn quan tâm tới mấy lời này của cô.
Cô có thảm thiết thế nào thì lão cũng sẽ chỉ biết tiến về phía con mồi là cô thôi.
Ninh Gia Tuệ cô ngàn vạn lần ghê tởm, cô không muốn bị lão già khốn kiếp trước mặt này làm nhục, cầu xin ai đó hãy mau tới cứu cô có được không?
- Tiêu Ân Tuấn anh đang ở đâu, xin anh hãy mau tới cứu tôi. Tôi xin anh.
Cô gào khóc gọi tên hắn trong tuyệt vọng, chân của cô cũng bị trói chặt cho nên cô cũng không thể đứng dậy mà chạy nhanh ra đập cửa chỉ có thể bất lực hoảng sợ kêu lên cầu cứu. Lúc này may ra chỉ có mình hắn mới có thể cứu được cô. Cầu xin ông trời hãy mau cho hắn tới giúp cô đi mà, con xin ông.
- Sẽ chẳng có Tiêu Ân Tuấn nào tới đây giúp em đâu, có khi lúc này hắn ta còn đang vui vẻ bên người phụ nữ khác ngoài kia rồi.
Lão Hồ mỉa mai lời này của cô. Lão bước xuống giường đi ra phía bàn trang điểm, lão cầm lên chai rượu rót ra một chiếc ly đặt ở trên bàn. Sau đó đưa tay đút vào trong túi quần, rút ra một gói nhỏ màu trắng, trút vào trong ly rượu, lão lấy tay lắc nhẹ ly rượu khiến cho thứ bột màu trắng khi nãy tan dần ra.
Khuân mặt lão vô cùng *** **** cầm ly rượu đi tới bên giường lớn, tiến lại gần cô.
- Cái này sẽ giúp em trở lên ngoan ngoãn hơn. Tiểu hồ ly xinh đẹp.
Ninh Gia Tuệ bị lão kìm chặt trong lòng, ép cô uống vào trong miệng thứ chết tiệt kia. Cô cố gắng phun ra nhưng lại bị hắn bóp chặt miệng, hắn bóp cả mũi của cô khiến cô không thể chịu được mà nuốt xuống.
Chỉ thấy sau một lúc thì cơ thể cô cũng trở lên nóng rực lên, cảm giác khó chịu vô cùng, cô không ngừng uốn éo vặn vẹo cơ thể mình. Cô nuốt xuống từng ngụm nước bọt trong miệng, khát quá, cô thèm uống nước...
Lão già Hồ tổng nhìn dáng vẻ của cô lúc này thì nửa thân dưới đã không thể chịu đựng được nữa, nơi đấy đã sớm ngóc lên cảm giác khó chịu vô cùng.
Lão ta điên cuồng xé mạnh áo sơ mi mặc trên người của mình, ném mạnh xuống đất. Sau đó cũng cuống cuồng tay chân tháo vội ra chiếc thắt lưng ở trên cạp quần, vội vàng lột bỏ đi chiếc quần âu may vá tinh xảo đang mặc trên người. Sau khi lột bỏ hết lớp quần áo trên người, lão lộ ra lớp da thịt bầy nhầy chỉ thấy đầy mỡ là mỡ trên cơ thể. Trông lão ta lúc này không khác gì một con lợn là mấy.
Ninh Gia Tuệ lúc này cũng sớm đã bị thuốc kích dục mà hắn ta bỏ vào trong rượu trở lên phát tác, làm cho thần chí mê loạn, không ngừng cọ cọ cơ thể nóng rực như đang có lửa này của cô lên trên ga giường. Miệng cô cũng không ngừng rên rẩm....
..............................
Kiều Minh khi này cũng đã không thể chịu đựng được nữa hắn ta không ngừng cầu xin Tiêu Ân Tuấn hãy mau qua cứu cô. Tiêu Ân Tuấn ban sáng không phải nói là chỉ muốn dọa cho cô ta sợ để cô ta sau này không dám đùa bỡn với hắn, sao bây giờ lại giống như là hắn ta muốn xử cô thật luôn vậy.
- Tiêu tổng nếu anh không nhanh lên sẽ không kịp nữa đâu.
Tiêu Ân Tuấn vẫn như chẳng thèm để tâm tới lời nói hốt hoảng của Kiều Minh. Hắn nhàn nhạt đưa điếu thuốc lên môi hút nhẹ một hơi, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm vô cảm mọi khi, chẳng để lộ ra bất kì cảm xúc gì trên khuôn mặt, nhưng thực chất trong lòng lại đang dậy sóng vô cùng, chỉ có điều hắn cảm thấy chán ghét cảm giác này vô cùng.
Cô ta là ai mà lại khiến cho tâm trạng của hắn khó chịu như này. Ninh Gia Tuệ cô là cái thá gì chứ? Đối với hắn cô chỉ đơn giản là công cụ để cho hắn ta trả thù Ninh gia, là thứ đồ chơi hắn thích thì giữ chán rồi thì bỏ đi. Nhưng cái cảm giác mà hắn đang phải khổ sở đè xuống khi này là gì vậy chứ? Hắn chẳng thể lý giải được lòng dạ của hắn lúc này nữa rồi.
Tiêu Ân Tuấn lấy tay ghì mạnh đầu điếu thuốc đang hút dở vào trong gạt tàn thuốc. Hắn vẫn cứ giữ tư thế tay này của mình một lúc lâu như vậy, nhìn ra màn đêm đem tối, qua ô cửa sổ phía trong căn phòng. Khi này ánh mắt hắn cũng trở lên đen xì, sâu không thấy đáy.
- "Ninh Gia Tuệ cô nợ tôi, Ninh gia nhà các người nợ tôi. Nhớ kĩ ".
Kiều Minh thấy hắn xoay người rời khỏi căn phòng, thì cũng vội vàng chạy đuổi theo bóng lưng của hắn.