Trong bóng tối lờ mờ của ánh đèn ngủ, Ninh Gia Tuệ tinh ý nhìn ra được nụ cười đầy vẻ đắc trí trên gương mặt vô cùng điển trai của Tiêu Ân Tuấn.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn ta cười trước mắt mình. Khuôn mặt nam nhân trước mắt giống như ma quỷ thu hút tâm trí của Ninh Gia Tuệ, tuy lúc này cô chẳng thể nhìn rõ hết tất cả mọi đường nét trên gương mặt hắn, nhưng đây lại là khoảnh khắc mà cô có đủ dũng khí nhất để ngắm nhìn thật kĩ gương mặt của Tiêu Ân Tuấn, Ninh Gia Tuệ cũng là lần đầu tiên trong đời cô thấy được một người đàn ông lại có thể xinh đẹp như hắn.
Hắn đưa tay hồi lâu không thấy cô nhận lấy, trong mắt lộ ra một tia khó chịu, thanh âm ma quỷ trong miệng hắn không chịu được mà thốt ra.
- Còn đứng đơ ra đấy làm gì? Thích chết sao?
Ninh Gia Tuệ bị câu nói của Tiêu Ân Tuấn làm cho hồi tỉnh, cô hoảng hốt giật mình. Thật không thể tin được, Ninh Gia Tuệ cô vậy mà lại có thể mải mê ngắm nhìn hắn ta tới cả thần chí mê mẩn.
Cô lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng đưa tay nhận lấy chiếc chiếu Trúc trong tay của hắn.
- Trải xuống đây nằm luôn đi. Muộn rồi tôi còn phải đi ngủ.
Ninh Gia Tuệ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn ta, cô cũng không dám lên tiếng dù chỉ một lời. Vừa rồi tâm tình hắn còn đang rất vui vẻ, cô biết mình lúc này không nên chống đối mà khiến cho hắn nổi điên lên.
Dù sao bây giờ cô cũng đang rất mệt mỏi, cơ thể cũng không thích hợp để cho hắn hành hạ nữa.
Tiêu Ân Tuấn nằm trên giường miệng vẫn không ngừng nhếch lên.
Người xưa từng có câu thế này: " Kẻ tàn ác thường sống rất thảnh thơi ". Tiêu Ân Tuấn hắn ta cũng chính là một kẻ hết sức vô cùng tàn ác. Ninh Gia Tuệ thầm khóc lóc khổ sở trong lòng.
Sáng hôm sau khi Ninh Gia Tuệ thức giấc cũng đã là gần trưa.
Tối qua cô không tài nào ngủ được, chiếu trúc lạnh lẽo, cứng đờ lại còn trải dưới sàn nhà. Cô khẽ thở dài một tiếng, đây đúng là cảm giác mới mẻ, khó quên nhất trong đời Ninh Gia Tuệ cô từ trước tới giờ.
Có lẽ tối qua, có kẻ nào đó đã ngủ rất ngon sau khi chứng kiến cô bị hành hạ như thế này.
...........................
Kiều Minh bỗng nhận thấy hôm nay tâm trạng Sếp của anh ta hình như rất tốt, khác hoàn toàn với vẻ mệt mỏi thiếu sức sống ngày hôm qua, không chịu được lên tiếng hỏi hắn.
- Tiêu tổng. Anh hôm nay trông rất vui vẻ?
Từ lúc Tiêu Ân Tuấn bước vào phòng làm việc, miệng hắn vẫn cứ luôn nhếch lên như vậy. Chỉ có đui mù mới không thể nhìn ra biểu cảm vui mừng, thích thú hiện ra rõ nét trên gương mặt của hắn.
Quả nhiên đây có lẽ là sức mạnh của việc kết hôn, có thể khiến cho Tiêu tổng của bọn họ mỗi ngày lại như một con người khác hoàn toàn.
Trong lòng Kiều Minh lúc này cũng dần cảm thấy yên tâm hơn cho cô gái nhỏ xinh đẹp kia.
Hồi lâu Tiêu Ân Tuấn cũng lấy lại dáng vẻ cao lãnh mọi khi mà chuyên tâm giải quyết công việc.
Bên này tiếng chuông điện thoại bàn reo lên từng hồi.
Kiều Minh bước nhanh tới bàn thư kí, nhấc điện thoại đặt lên tai nghe.
- " Anh Kiều Minh, dưới sảnh có người tên Ninh Gia Tuệ muốn gặp Tiêu tổng ".
- "Tôi biết rồi ".
Kiều Minh đưa tay bịt một đầu voice điện thoại, quay sang nói với Tiêu Ân Tuấn.
- Tiêu tổng. Cô Ninh Gia Tuệ đang ở sảnh dưới
Tiêu Ân Tuấn nghe được lời Kiều Minh thì có chút ngạc nhiên. Trong đầu thắc mắc không biết Ninh Gia Tuệ cô ta tới đây có việc gì? Anh nói.
- Cho cô ta lên.
...................
Ninh Gia Tuệ xinh đẹp mà tiến vào phòng làm việc của Tiêu Ân Tuấn, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích, vô cùng thích hợp với làn ra trắng nõm nà của bản thân. Theo sau là hương thơm nước hoa ngọt ngào vô cùng dịu mát không ngừng lan tỏa khắp xung quanh cơ thể của cô.
Trên tay Ninh Gia Tuệ còn xách theo một chiếc cặp lồng cơm, cô vui vẻ đưa ra trước mặt Tiêu Ân Tuấn.
- Tôi đã rất vất vả chuẩn bị nó. Xin anh đừng vứt nó đi.
Khuôn mặt mỹ nữ trước mặt không ngừng tỏ vẻ nũng nịu trước mắt Tiêu Ân Tuấn. Chỉ thấy hắn ta không nói gì, ánh mắt cũng tỏ ra vô cảm trước cô.
Kiều Minh bên này thì đang thầm ngưỡng mộ trong lòng. Nhìn đôi phu thê nhà họ kẻ tung người hứng mà cảm thấy vô cùng ghen tị. Anh ta tiến lại gần Ninh Gia Tuệ nhận giúp Tiêu Ân Tuấn hộp cơm trong tay cô.
- Phu nhân, để tôi cầm cho cô.
Sau đó thì đi qua đặt hộp cơm lên trên mặt bàn.
Tiêu Ân Tuấn hai mắt khép hờ khó hiểu. Hắn ta đoán chừng Ninh Gia Tuệ là đang rất muốn lấy lòng của hắn, cho nên mới dốc tâm dốc sức làm như thế này. Trong lòng hắn lúc này hiện ra vô số câu nói trong lồng ngực: " Ninh Gia Tuệ cô ta có phải là đang rất mong muốn trèo lên giường của hắn rồi sao?. Mới vậy mà cô ta đã không thể nào chịu đựng được rồi."
Ninh Gia Tuệ cô quả thật rất giống một con hồ ly tinh, thích đi câu dẫn đàn ông tới như vậy .
Tiêu Ân Tuấn nhanh chóng thu về suy nghĩ trong lòng hắn, đôi mắt đầy vẻ sắc lạnh ngước lên nhìn cô, hắn nói.
- Xong rồi thì mau về đi. Tôi rất bận.
Ninh Gia Tuệ nghe thấy lời này của hắn thì trở lên vô cùng thất vọng. Cô vất vả, vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho hắn như vậy mà chỉ nhận về được một lời đuổi khéo từ hắn, một câu cảm ơn nói với cô hắn cũng không có. Vậy mà khi nãy cô còn rất mong chờ, mong rằng cô sẽ khiến cho hắn vui vẻ khi thấy cô tới đây.
Cô cười khổ trong lòng: "Ninh Gia Tuệ mày có hơi ảo tưởng quá mức về mày rồi". Cô giận dỗi đáp lời hắn.
- Tôi biết rồi, không làm phiền các người làm việc.
Sau đó rất nhanh mà quay người rời đi.
Tiêu Ân Tuấn cũng không thèm nhìn lên, đôi mắt hắn vẫn chăm chú đọc tài liệu trên bàn, không thể nhìn ra được nét khác thường nào vừa thoáng hiện ra trên gương mặt của hắn lúc này. Hắn quay ra nói với Kiều Minh.
- Tối nay bên lão Hồ có tiệc rượu phải không? Sắp xếp cho cô ta đi cùng đi.
Trong đôi mắt Phượng của hắn cũng chợt hiện ra một tia quỷ dị vô cùng đáng sợ