Trói Buộc Nhân Tình

Chương 9: Tìm cách lấy lòng Tiêu Ân Tuấn 2




Tiêu Ân Tuấn chăm chú nhìn tập tài liệu đặt trước mắt, hắn ta đã đọc chúng khá lâu rồi.

Dừng lại một lúc, hắn đưa tay lên tháo xuống cặp mắt kính trên gương mặt mình, mi tam lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Tiêu Ân Tuấn giơ đầu ngón tay lên xoa nhẹ hai bên tròng mắt y. Tối qua hắn không ngủ được cho nên hôm nay mới để lộ ra dáng vẻ mệt mỏi này.

- Kêu phía bên kia tạm thời án binh bất động một thời gian, chờ chỉ thị.

Hắn đưa mắt nhìn lên Kiều Minh đang đứng trước bàn làm việc.

- Vâng thưa Tiêu tổng.

Kiều Minh có thể dễ dàng nhìn ra hôm nay Tiêu Ân Tuấn vô cùng mệt mỏi. Dù sao hôm qua cũng là ngày Tiêu tổng của bọn họ kết hôn, buổi tối có lẽ cũng đã diễn ra một màn ân ân ái ái vô cùng mãnh liệt, cho nên sáng nay Tổng giám đốc mới trở lên đờ đẫn như vậy.

Đây là lần đầu tiên, kể từ ngày Kiều Minh đi theo giúp việc cho Tiêu Ân Tuấn, anh ta được chứng kiến Sếp mình cũng có ngày đem bộ dạng của người không có sức lực tới công ty làm việc. Rất đáng mở mang tầm mắt.

- Tiêu tổng. Anh có cần tôi pha một tách cà phê mang vào cho anh không?

Kiều Minh lo lắng hỏi Tiêu Ân Tuấn.

- Pha giúp tôi, tối qua tôi không ngủ được.

Thì ra là như vậy thật, trong đôi mắt Kiều Minh bỗng hiện lên một tia sáng, trên môi cũng lộ rõ một nụ cười tươi đầy hàm ý.

Tiêu Ân Tuấn nhìn bộ dạng Kiều Minh lúc này như chợt hiểu ra được ý gì đó trong đầu của Kiều Minh, hắn vội vàng giải thích, nhưng càng giải thích thì lại càng trở lên mờ ám, cáng khiến cho người ta thêm phần hiểu nhầm.

- Tôi mất ngủ nhưng không phải như cậu nghĩ đâu. Đừng có nghĩ vớ vẩn.

- Vâng, tôi hiểu rồi.

Kiều Minh chỉ ẫm ờ trả lời như đã hiểu. Sau đó cầm văn kiện, xoay người rời đi, bỏ lại Tiêu Ân Tuấn đầy oan ức phía sau.

- Chết tiệt....!!!!

Tiêu Ân Tuấn không kìm được mà gằn lên một tiếng, hai tay đưa lên vò mạnh mái tóc y, bất lực không sao giải thích được.

............................



Biệt thự Tiêu gia.

Trước mắt Tiêu Ân Tuấn là cả một bàn thức ăn toàn những món hắn rất thích.

Dì Lâm vui vẻ kể cho hắn nghe là Ninh Gia Tuệ đã tự tay mình chuẩn bị tất cả, hắn nghe xong có phần không thể tin được. Tính cho cô ta nếm trải chút khổ sở, vậy mà cô ta lại còn dễ dàng vượt qua, lại còn vô cùng xuất sắc như vậy. Có lẽ hắn ta đã quá coi thường con nhóc này rồi.

Hắn khẽ liếc mắt nhìn về phía Ninh Gia Tuệ đang tỏ ra vô cùng đắc trí.

Nhưng nhiêu đây mới chỉ tính là hình thức, nếu như lát nữa Tiêu Ân Tuấn hắn không ăn được vào miệng miếng nào, thì đừng trách hắn ta độc ác với cô.

Dì Lâm đi qua kéo ghế cho hắn ngồi, sau đó cũng qua kéo ghế cho Ninh Gia Tuệ.

- Mời Cậu Mợ dùng bữa.

Tiêu Ân Tuấn ngồi xuống bàn ăn, hắn có phần tò mò không biết mùi vị sẽ như thế nào, nhưng cũng không thích bản thân bị đem ra làm vật thử nghiệm cho Ninh Gia Tuệ. Hắn ngập ngừng hồi lâu.

- Dì Lâm, dì qua đây gắp thức ăn cho Ninh tiểu thư dùng trước đi.

Ninh Gia Tuệ rất nhanh đã hiểu ra ý của hắn, lúc nãy khi nấu, cô và dì Lâm đã nếm qua rồi, mùi vị không hề tệ chút nào. Hắn chắc chắn là đang sợ cô nấu ăn dở tệ, đầu độc vị giác của hắn. Cô quay ra nói với dì Lâm.

- Dì Lâm không cần đâu, cứ để cháu tự gắp được rồi.

Nói rồi cô gắp một miếng cá to bỏ vào trong bát của mình, sau đó đưa lên miệng thưởng thức. Cô còn không quên làm ra điệu bộ thích thú, ngon tuyệt vời.

- Rất xuất sắc.

Tiêu Ân Tuấn bên này nhìn cô ăn, hắn cũng đang thèm nhỏ rãi nhưng vẫn cố tỏ ra thật bĩnh tình. Y gắp thử một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.

Hai mắt hắn sáng rực lên, hương vị thơm ngon của miếng cá lan tỏa khắp trong khoang miệng. Tiêu Ân Tuấn trong lòng gật gù đánh giá, Ninh Gia Tuệ này nấu ăn cũng rất được, nhưng ngoài miệng thì hắn lại ra vẻ hững hờ như không, nói với cô.

- Tạm, không có gì đặc sắc.

Dứt lời xong tay của hắn lại không ngừng liên tục gắp xuống thức ăn.

Ninh Gia Tuệ nhìn điệu bộ lúc này của Tiêu Ân Tuấn, cô như cảm thấy đã xuất hiện một tia hy vọng khiến cho hắn ta dần thích cô. Lần này cô đã không tốn công vô ích rồi.

Tiêu Ân Tuấn ăn một mạch tới cuối bữa không hề nói một câu gì, cho tới khi hắn buông đũa xuống. Hắn ta nhìn về phía cô rồi ra lệnh.



- Bữa này Ninh tiểu thư cũng lên tự mình rửa bát chứ nhỉ. Bầy ra được thì cũng nên tự mình dọn thì hơn.

Đoạn rồi, hắn ta kéo ghế đứng lên, không buồn quan tâm tâm tình của cô đã bị hắn làm cho méo mó thế nào, xoay người rời đi.

Ninh Gia Tuệ cũng đã đoán trước được sự tình này. Hiện tại cô đã quá hiểu, hắn sẽ luôn gây khó dễ cho cô, bây giờ tự nhiên hắn ôn nhu với cô, cô mới như nhìn thấy quỷ mà hoảng sợ.

Dì Lâm bên này thì lại cảm thấy áy náy cho cô, bà nói.

- Mợ lên lầu nghỉ ngơi đi, hôm nay mợ cũng rất vất vả rồi. Lát để cho người giúp việc trong nhà dọn dẹp là được rồi.

- Không sao đâu dì, con có thể làm được.

Việc mà hắn yêu cầu cô làm, cô nhất định sẽ tự làm. Cô cũng muốn cho hắn thấy Ninh Gia Tuệ cô cũng rất có bản lĩnh, từ giờ sẽ không dễ gì mà bị hắn làm cho khổ sở, khóc lóc.

Khi cô dọn dẹp xong thì cũng là lúc 9h tối.

Cô lê tấm thân mệt mỏi mà lết dần lên lầu. Ninh Gia Tuệ cố động viên mình không sao, chỉ cần cô đi ngủ một giấc thì sáng mai lại có thể sảng khoái mà tiếp tục chiến đấu rồi.

Hơi nước tỏa ra nghi ngút trong phòng tắm, Ninh Gia Tuệ ngâm mình một lúc thì cũng đã khỏe hơn rất nhiều rồi.

Tiêu Ân Tuấn thì đang nằm bất động trên giường. Từ lúc cô mở cửa phòng đi vào, đã không thấy hắn có động tĩnh gì cả, Ninh Gia Tuệ thầm nghĩ chắc hắn ta cũng đã ngủ rất say rồi.

Cô hết sức nhẹ nhàng làm mọi việc trong bóng tối, bởi vì không muốn làm cho Tiêu Ân Tuấn thức giấc.

Lúc cô đang toan đi ra phía tủ quần áo lấy chăn để đắp, thì trong bóng tối hắn đột ngột bò dậy, giọng nói bất ngờ của Tiêu Ân Tuấn khiến cho Ninh Gia Tuệ một phen kinh hồn bạt vía, tim cô như sắp rơi ra khỏi lông ngực.

- Cô đứng lại đấy đã.

" Ông nội của tôi ơi, sao còn chưa ngủ đi? " Ninh Gia Tuệ thầm chửi trong lòng. Chân cô cũng khựng lại, đứng im tại chỗ không dám bước tiếp.

Tiêu Ân Tuấn ngồi yên lặng trong bóng tối một lúc lâu, sau đó hắn ta mới từ từ đi xuống giường.

Hắn đi ra tủ quần áo mở cửa tủ ra, lấy ra một cái cái chiếu trúc đưa cho cô.

- Tôi biết hôm qua cô nằm trên sofa rất chật chội. Cho nên đã chuẩn bị cho cô cái chiếu này, nhân tiện lại có thể được nằm ngay dưới chân giường của tôi. Có phải cô Ninh cảm thấy rất hạnh phúc không?

Mẹ kiếp. Hạnh phúc cái con khỉ nhà anh.