Vài tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở trước cổng biệt thự xa hoa, Thanh Tiêu nhắn tin cho mẹ của mình rất nhanh liền có người ra mở cửa. Lái xe vào gara rồi dừng lại, Lam Châu bế nhóc con xuống. Sau khi xuống xe, Thanh Tiêu liền bế nhóc con từ tay của Lam Châu, một tay khác thì nắm tay cô. Đi đến phòng khách, ba mẹ của anh đã ngồi chờ ở đó. Lam Châu chủ động chào hỏi. Nhóc Tư Hoàng không cần nhắc nhở, miệng gọi ông bà nội ngọt xớt khiến hai ông bà rất hài lòng, cười đến nổi không kịp khép miệng. Lam Châu lúc đầu còn có chút căng thẳng nhưng thấy ba mẹ anh rất tốt, không làm khó cô nên cũng dần thả lỏng. Cô tặng cho hai người họ nước hoa rồi giới thiệu một chút về nó. Hai ông bà rất hài lòng, mẹ anh vốn đã chờ từ lâu liền hỏi hai người bọn cô tính khi nào làm đám cưới. Thanh Tiêu chủ động giải vây cho cô, nói hai người họ cần thêm thời gian thế nên mẹ anh không hỏi thêm nữa. Lam Châu cũng không cần phải phụ làm cơm để lấy lòng ba mẹ chồng tương lai, mọi thứ đã có người giúp việc làm hết, mà chủ yếu là thái độ của mẹ anh đối với cô rất tốt bà nói đến đây chơi còn phải nấu ăn cái gì mà kể cả cô có là con dâu của bà thì cũng không cần phải nấu nướng.
Sau khi cùng nhau ăn bữa cơm lại ở chơi thêm một chút Thanh Tiêu liền đưa cô về nhà. Mẹ anh thì muốn giữ cô lại nhưng Lam Châu tỏ ý sẽ thường xuyên tới thăm bà nên bà mới đồng ý thả người đi. Trên xe chỉ là một mảnh im lặng, nhóc con không quen đi đường xa đã ngủ mất. Lam Châu bỗng nhiên lên tiếng đánh vỡ sự im lặng này.
"Anh à! Hay là mình bàn chuyện cưới hỏi đi!"
Cô nhìn anh đang trầm mặc không nói gì, chẳng lẽ anh không muốn. Thanh Tiêu thì đang quá bất ngờ, anh nghĩ là mình sẽ phải thuyết phục Lam Châu rất lâu nhưng mà không ngờ hôm nay cô đã chấp nhận anh rồi. Lam Châu không nghe anh trả lời nên lo lắng không yên, cô thấy anh vội vàng tấp vào lề đường. Lam Châu còn chưa kịp hỏi vì sao dừng lại thì anh đã quay người trịnh trọng hỏi cô.
"Em thật sự đồng ý lấy anh hả?"
"Ừm! Em biết là mình còn nhiều chỗ chưa tốt, em mong anh..."
Sẽ bao dung em.
"Không, không, cảm ơn em đã chấp nhận!"
Thanh Tiêu gấp gáp trả lời như sợ Lam Châu sẽ đổi ý. Anh thật sự rất muốn ôm cô vào lòng nhưng tình huống hiện tại không thích hợp. Lam Châu ngồi ở ghế sau vội vàng thúc giục anh lái xe. Thanh Tiêu vui vẻ nghe lời lái xe đi. Lam Châu không biết trong lòng anh đang nghĩ gì nhưng cô biết quyết định này là quyết định khó khăn nhất cô phải đưa ra. Cô đã suy nghĩ rất nhiều cho việc này, cô sợ hôn nhân.
Vài tiếng sau, một nhà ba người có mặt ở nhà cô. Nhóc con vẫn còn ngủ được anh bế lên phòng. Sau đó cô liền nói với ba mẹ mình có chuyện muốn nói, chờ anh xuống xong thì bốn người mặt đối mặt. Lam Châu trịnh trọng nói ra quyết định của mình. Ba mẹ cô cũng không bất ngờ còn rất hưởng ứng mà không phản đối dù sao cô cũng 28 tuổi rồi lại còn có con nhỏ, nên có một mái ấm để nương tựa. Thế là Thanh Tiêu danh chính ngôn thuận ở lại nhà cô. Lam Châu có vài việc cần giải quyết đối với homestay của mình nên cô liền về phòng ngủ bắt tay vào làm việc.
Đang mãi mê xem xét các vật cần bày trí cũng như là nội thất của homestay thì Lam Châu nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhìn đồng hồ đã 9 giờ tối rồi. Nhóc con sau khi ăn cơm chiều, tự chơi điện thoại xong thì đã ngủ mất. Cô vội ra mở cửa để tránh người gõ cửa làm nhóc thức giấc.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Em đi xuống đây với anh."
Lam Châu nghe lời đóng nhẹ cửa lại đi theo anh.
Thanh Tiêu dẫn cô ra ngoài vườn mà tự tay ba cô chăm sóc.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Thanh Tiêu không trả lời cô mà bỗng nhiên quỳ một chân xuống, xung quanh bỗng sáng đèn. Lam Châu bây giờ đang đứng trong một hình vẽ trái tim, hoa hồng phủ lên dây đèn khiến nó loé lên ánh sáng mờ ảo. Thanh Tiêu lấy ra một chiếc nhẫn không biết từ đâu.
"Anh biết buổi cầu hôn này có vẻ hơi đơn giản quá nhưng mà anh không muốn để em chờ màn cầu hôn này lâu. Cảm ơn em vì đã chấp nhận anh, anh nghĩ là mình sẽ có rất nhiều đều muốn nói nhưng giây phút chúng ta lần nữa gặp nhau anh đã không biết phải nói gì. Anh là người không giỏi ăn nói thay vào đó anh dùng lời ca của mình để giải bày nên mong em sẽ thứ tha cho những lúc anh lầm lỗi. Anh yêu em, đồng ý cưới anh nha."
"Em đồng ý!"
Thế là nhẫn cưới được đeo cho cô, Lam Châu không ngờ là vừa khít với ngón tay mình.
"Anh mua lúc nào vậy?"
"Anh tự thiết kế rồi đặt người ta làm đó, lúc nào anh cũng mang theo nhưng không biết khi nào thì thích hợp."
"Thật hả?"
Thanh Tiêu thấy Lam Châu ngắm nghía sau đó thì nhăn mày, anh gấp gáp hỏi.
"Bộ xấu lắm hả, anh tặng lại cái khác cho em nha?"
"Không, không, em đang nghĩ sao anh giỏi vậy!"
Thế là hai người dắt tay nhau vào nhà, lên lầu thì chia nhau ra ai về phòng người nấy. Lam Châu tính mở cửa về phòng ngủ thì bị Thanh Tiêu nắm lấy tay kéo lại. Anh ôm cô vào lòng rồi đặt một nụ hôn lên trán.
"Ngủ ngon nhé!"
"Anh cũng vậy!"
Sau đó Lam Châu vội vàng mở cửa vào phòng, mặc dù cô già rồi nhưng mà dù sao đây là tình đầu của cô, cô cũng ngại chứ bộ.