Sáng hôm sau khi thức dậy, Lam Châu không biết mình đã nằm trong vòng tay anh từ lúc nào, ừ thì đang ngủ sao biết. Lam Châu cảm thấy khá ngại ngùng, không biết giữa mình và anh có phải tiến triển quá nhanh hay không. Còn đang suy nghĩ không dám cử động thì trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp hơi khàn của anh, sao nghe có chút quyến rũ vậy.
"Dậy rồi à!"
"A! Em xin lỗi, em đi trước!"
Cô vội vàng đi như là chạy trốn, Thanh Tiêu chỉ biết cười trừ lắc đầu, anh có phải thú dữ đâu mà. Lam Châu chạy ra khỏi phòng rồi mới nghĩ lại mình xin lỗi cái gì trời, ngốc quá đi mất. Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì cô xuống lầu, nhóc con đã ăn sáng xong từ lâu đang chơi ở ngoài vườn cùng ba cô. Riết rồi Lam Châu không biết nhóc con có còn là con mình không nữa bỏ cô lại mà không gọi cô dậy cùng.
Một tháng sau, chương trình mà cô cùng Thanh Tiêu tham gia đã bắt đầu phát sóng tập một. Chương trình nhanh chóng nổi lên vì sự xuất hiện của hai người. Mọi người truyền tai nhau, người ta thì phải chèo thuyền rồi cập bến được còn đôi này thì ở bến rồi mới chèo. Ngay từ tập một, khi bắt cặp ai cũng thấy được sự khác biệt mà Thanh Tiêu dành cho Lam Châu. Một tập chỉ hơn một tiếng mà ai cũng đếm được cứ cách vài phút là anh nhìn cô một lần. Giờ đây fan cp đang chậm rãi ăn cơm chó.
Lam Châu bây giờ đang ngồi cạnh Thanh Tiêu xem thử chương trình đầu tiên mà mình đóng như thế nào. Một tháng qua, anh ở lì trong nhà cô nên bây giờ Lam Châu cũng không còn ngại ngùng nữa. Hai người không nói nhưng ai cũng ngầm hiểu là mình và đối phương đang hẹn hò.
"Thì ra là anh luôn nhìn em, hèn gì..."
"Sao?"
"Cứ cảm giác bị ai nhìn nhưng mà nhìn quanh thì không thấy ai!"
"Ồ! Bé nhà anh giỏi nhỉ!"
"Hừ!"
"Ba mẹ có còn xem con là ai không hả?"
"Cục cưng lại làm sao nữa vậy!"
"Nào con yêu lại đây ngồi với ba nè!"
Một nhà ba người ngồi trên chiếc sofa, mắt thì chăm chú nhìn vào màn hình TV. Một lát sau, Thanh Tiêu đột ngột nói.
"Em ơi! Mình gặp ba mẹ anh được không?"
Thanh Tiêu nhìn cô với ánh mắt đầy chân thành và mong mỏi, Lam Châu không đành lòng từ chối nên gật đầu đồng ý nhưng mà cô có hơi lo lắng.
"Lỡ...lỡ mẹ anh không thích em rồi sao anh?"
"Em yên tâm, anh là con một, mẹ luôn thích con gái nhưng không có nên mẹ rất muốn có con dâu."
"Dạ! Vậy khi nào mình đi"
"Ngày mai được không?"
"Dạ được! Vậy em cần chuẩn bị những gì? Anh nghĩ em nên mặc đồ như thế nào còn có tặng quà gì cho cô với chú đây?"
"Em không cần phải cố làm hài lòng họ đâu! Em chỉ là em thôi! Người một nhà thì không cần phải chú ý nhiều như vậy!"
"Dạ!"
Nghe thì nghe thôi chứ cô ngu gì mà không chuẩn bị, một lát sẽ xuống hỏi mẹ. Không phải ba mẹ ruột mình thì lần đầu tốt nhất nên để lại cái nhìn tốt một chút thì vẫn hơn. Đương nhiên cô sẽ quý gia đình bên chồng như là ba mẹ ruột của mình nhưng nếu họ quá đáng thì cô cũng không nhượng bộ.
Sáng hôm sau, ba người khởi hành, Lam Châu mặc một chiếc váy màu be qua khỏi đầu gối mang cho người ta cảm giác như một tiểu thư dịu dàng không quá sang trọng nhưng cũng không khiến người ta xem nhẹ. Về phần quà tặng thì Lam Châu không biết nên tặng gì cho thích hợp sau đó cô lại nghĩ còn cái gì tốt hơn nước hoa cô điều chế riêng chứ. Vừa đặc biệt lại còn thể hiện cô là một người tự lo được cho bản thân chứ không phải vì muốn ăn bám Thanh Tiêu nên mới gả cho anh. Hỏi một chút sở thích của mẹ anh, cô liền tìm ra một lọ nước hoa phù hợp, còn về ba của anh thì cô chọn cho ông ấy một lọ nước hoa lịch lãm trẻ trung nhưng vẫn phù hợp với lứa tuổi trung niên. Xe lăn bánh, nói không căng thẳng là giả nhưng gương mặt cô vẫn rất bình vì cô vốn quen ngụy trang như vậy, ít ai có thể biết cô đang nghĩ gì trừ khi cô buông bỏ phòng bị.