Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 14 - Chương 4




Nhưng kế hoạch của nàng ta bị ta và Tống Lai phá hỏng, chưa thể hoàn thành.

Nàng ta từng bí mật mưu đồ với Cốt Phu Nhân, xem nên làm cách nào để đoạt lấy Lý Ngư Châu, đầu tiên là cố tình bước vào thí luyện cảnh của thiếu chủ, định dựa vào Ngọc Long huyết để đạt được sự công nhận của Long Thần. Đợi Cốt Phu Nhân gây ra vảy dịch, nàng ta sẽ đứng ra cứu vạn dân, để ngồi vững vị trí thiếu chủ của mình.

Nhưng không ngờ rằng, kế hoạch đã bị hỏng ngay từ bước đầu tiên, Triều Long không thừa nhận nàng ta, nàng ta còn vì vậy mà bị dì giam lại.

Vị ở ma giới kia lại giao cho nàng ta nhiệm vụ mới, sai nàng ta đặt tin tức giả về Quan Sơn trong Tàng Thư Các, dụ ta về đó để đụng phải hung thú Bát Nhĩ.

Nàng ta thả ma ưng, thông báo những tin mật trong Tiên Minh tới ma vực, cho nên ma giới mới có thể nắm rõ được mỗi bước đi của Tiên Minh.

Nàng ta quan sát cách nói chuyện của Ngọc Như, bắt chước giọng điệu nàng ấy để viết thư cho ta, cuối cùng dụ Ngọc Như và ta tới Đoạn Bối Sơn.

Tội ác chồng chất.

Chỉ là những người ở Lý Ngư Châu chết vì nàng ta và Cốt Phu Nhân cũng không ít, thì ra Cốt Phu Nhân cũng dính dáng tới ma tộc.

Như vậy, ta có thể hiểu được vì sao kiếp trước Lý Ngư Châu lại nhanh chóng bị lửa lớn hủy hoại.

Vì kiếp trước, Vãn Nhĩ Nhĩ đoạt được Lý Ngư Châu, chính là vì mở đường cho ma tộc, linh khí ở Lý Ngư Châu đều bị bọn họ nuốt sạch.

Mà dì ta, đương nhiên chưa kịp khởi động trận pháp hộ châu đã bị giết hại.

Mặc dù nàng ta không chảy huyết mạch của ma tộc, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở ma vực, coi mạng người như cỏ rác.

Ta cúi đầu xuống, cả người run rẩy.

Ta căm hận nàng ta, cũng căm hận ma tộc sau lưng nàng ta.

Nếu khi sống lại, ta bất chấp tất cả để giết nàng ta thì cũng sẽ không có nhiều người bị nàng ta hại chết như vậy.

Có một bàn tay rơi trên vai ta, ta ngẩng đầu lên, thấy đại sư huynh đang dịu dàng nhìn ta, rõ ràng huynh ấy mới là người bị hại, nhưng lại vô cùng bình tĩnh: “Không phải nàng ta thì cũng sẽ là người khác.”

Huynh ấy tách bàn tay đang siết chặt của ta ra, năm ngón tay đã bấm lòng bàn tay đến chảy máu.

Đại sư huynh nói: “Buông tha cho chính mình đi, Triều Châu, không phải chuyện nào cũng có thể thuận theo ý mình.”

Mạnh minh chủ lảo đảo hai bước, thực sự đứng không yên nữa, mấp máy môi định lên tiếng.

Tông chủ Côn Luân Hư không tới, Hạ Từ Thanh thay mặt cha hắn ta tới dự, nhưng ý hắn ta lại hoàn toàn trái ngược với cha hắn ta.

Hắn ta giật lệnh bài Côn Luân Hư trên người xuống, lớn tiếng nói: “Mạnh minh chủ ăn không ngồi rồi, mang theo gian tế của ma tộc ở bên cạnh mà cũng không biết. Lúc trước dựa vào Kiếm Quân còn có thể làm được vài chuyện, bây giờ thực sự chẳng khác nào phế vật, nếu ông ta vẫn là minh chủ Tiên Minh, e là tu chân giới sẽ sớm ngày diệt vong. Côn Luân Hư đề nghị, mời tông chủ Phù Lăng Tông, Bạch Huyền tôn trưởng lên đảm nhiệm chức vụ tân minh chủ.”

Bạch Huyền là tên của sư phụ ta.

Từ trước tới giờ, danh tiếng của sư phụ ta rất lớn, lời này vừa dứt, có vô số người ủng hộ ông ấy.

Mạnh minh chủ bị người ta đẩy xuống khỏi vị trí, hốt hoảng ngã nhào xuống đất, ngẩng đầu lên lại thấy sư phụ ta được mọi người vây quanh.

Ta thấy có rất nhiều người nhân dịp hỗn loạn mà đạp ông ta mấy cái.

Ta nhìn về phía sư phụ, khóe mắt ông ấy đã có nếp nhăn nhỏ, tóc có vài sợi bạc, ngồi lâu ở vị trí cao nên trông có vẻ hơi già nua.

Ta chợt cảm thấy ông ấy như vậy cũng rất tốt, có thể khiến cho người ta tin phục.

Sư phụ lạnh mặt tuyên bố hình phạt cho Mạnh minh chủ, nhốt ông ta vào địa lao cùng với những yêu ma của ma tộc.

Mạnh minh chủ nghe được câu này, sắc mặt vàng như lá mùa thu.

Ông ta không để ý mặt mũi nữa, khóc lóc kêu gào.

Rất khó tưởng tượng, người như thế này lại dám khuyến khích mọi người vạch tội Tạ Như Tịch.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có người như vậy mới có thể làm ra chuyện hạ lưu như thế.

Trong Tiên Minh vẫn có người tôn kính Tạ Như Tịch, bèn nhổ mấy ngụm nước bọt lên mặt Mạnh minh chủ.

Giải quyết xong Mạnh minh chủ, sư phụ lại tuyên bố những việc khác.

Ta nhìn môi ông ấy mấp máy liên tục, quả là người có tài nói chuyện, mới dăm ba câu đã khơi dậy ý chí chiến đấu của mọi người.

Ta chỉ nghe thấy lời cuối cùng của sự phụ, chính là lời tổ huấn mà ông ấy từng nói ở Phù Lăng Tông: “Thiên hạ đại đạo, chính đạo mãi mãi trường tồn.”

Ta quay đầu nhìn về phía Vãn Nhĩ Nhĩ, nàng ta bị trói trên mặt đất, lạnh lùng nhìn về sư phụ ở trên đài, hoa văn màu vàng trên áo đã sớm bị loại bỏ, bông hoa cúc trên ống tay áo nàng ta hiện ra rõ ràng hơn.

Những thứ đang diễn ra không hề liên quan gì tới nàng ta, ánh mắt nàng ta rơi trên người ta, mỉm cười híp mắt nhìn ta: “Sư tỷ.”