Không ngờ lại là một phong thư đòi mạng.
Sư phụ cầm thư giơ cao tay lên, thư bay loạn như tuyết, ông ấy nhắm nghiền mắt đọc khẩu quyết, những bức thư kia hóa thành vô số mảnh vỡ, tạo thành một đường chỉ dẫn, cuối cùng dẫn đến người Vãn Nhĩ Nhĩ.
Nàng ta cúi đầu xuống, nhìn những mảnh vụn của giấy viết thư, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tông chủ, thế này là sao? Chuyện này không thể nào liên quan đến ta được, tất cả đệ tử của Phù Lăng Tông đều bị kiểm tra linh căn và thân thế, sao ta có thể liên quan tới ma tộc được chứ?”
Bản mệnh kiếm của sư phụ ta ẩn hiện trước mặt ông ấy, trường kiếm vô cùng cổ xưa.
Trước giờ ta ít khi thấy sư phụ tự tay xuất kiếm, nghe nói kiếm đó vốn có một cặp.
Trường kiếm tản ra ánh sáng bàng bạc, lao về phía Vãn Nhĩ Nhĩ, thế không thể đỡ.
Ngay lúc này, lại có người xông ra, cản trước mặt Vãn Nhĩ Nhĩ.
Là Ngọc Dĩ chân nhân.
Ông ta cũng không đỡ nổi một kiếm của sư phụ, nguyên khí đại thương, nổi giận nói: “Nàng chỉ là một nữ tử, có thể làm ra chuyện gì chứ? Vãn Nhĩ Nhĩ là đệ tử của ta, đương nhiên không thể so sánh với châu chủ Triều Châu, nhưng cũng là đệ tử mà ta thương yêu, ta sẽ không để cho ai bắt nạt nàng.”
Dáng vẻ của ông ta rất buồn cười, giống như gà mẹ che chở gà con vậy.
Ta luôn nghĩ Ngọc Dĩ chân nhân là người ích kỉ, trong đầu toàn nghĩ chuyện làm sao để kéo sư phụ ta xuống khỏi chức chưởng môn, còn thích tìm ta và Tống Lai gây phiền phức, không ngờ lại thật sự thương yêu Vãn Nhĩ Nhĩ.
Kiếm kia vốn không phải định giết nàng ta, nó vẫn xuyên qua Ngọc Dĩ chân nhân, đánh thẳng vào ấn đường Vãn Nhĩ Nhĩ, giống như phá vỡ phong ấn cường đại nào đó.
Nốt ruồi chu sa của Vãn Nhĩ Nhĩ vỡ ra, ma khí bị phong ấn trong cơ thể bỗng lan tràn ra bên ngoài.
Từ Phù Lăng Tông đến Tiên Minh, nàng ta đều dựa vào nốt ruồi chu sa này để che giấu ma khí, ngụy trang chính mình.
Ngọc Dĩ chân nhân bị đau mà cúi đầu xuống, lại có một con dao găm đâm xuyên qua ngực phải ông ta.
Con dao kia là do ông ta tặng cho Vãn Nhĩ Nhĩ trước mặt mọi người, ông ta nói tuy Vãn Nhĩ Nhĩ đã có trọng kiếm của mình, nhưng quá lớn, dùng không tiện, bèn đưa cho nàng ta một con dao găm.
Lúc đó ta và Tống Lai tuy không thèm để ý nhưng trong lòng cũng cảm thấy chua, bởi vì sư phụ chúng ta, tông chủ Phù Lăng Tông lại là một con quỷ hẹp hòi.Môi Ngọc Dĩ chân nhân mấp máy mấy lần, ánh mắt bi thương, run rẩy hỏi: “Con trai duy nhất của ta, Ân Chu, cũng là do ngươi giết chết?”
Rất lâu không nghe thấy cái tên Ân Chu này rồi, thực ra, mấy năm nay, không có hắn ta tìm ta gây chuyện, ta còn cảm thấy thật cô đơn.
Vãn Nhĩ Nhĩ thu tay lại, cụp mắt nói: “Phải.”
Ngọc Dĩ chân nhân tức giận, khí huyết công tâm, hôn mê bất tỉnh.
Ta hờ hững nhìn cảnh này, không hiểu vì sao Vãn Nhĩ Nhĩ lại muốn đâm Ngọc Dĩ chân nhân một dao, đó cũng không phải chỗ trí mạng, đâm cũng không sâu, giống như chỉ muốn cắt đứt quan hệ giữa hai người vậy…
Thì ra, Vãn Nhĩ Nhĩ vẫn còn chút lương tâm.
Mọi người ở đây cũng kinh ngạc vì biến cố này, có người hô lớn: “Khống chế nàng ta.”
Vãn Nhĩ Nhĩ bị khóa trên mặt đất, nàng ta không phản kháng, có lẽ vì nàng ta biết bản thân không thể chạy đi được.
Vẻ mặt nàng ta vô cùng lạnh lùng, không còn sự hồn nhiên ngây thơ trước kia nữa.
Bản cấp thấp của Tiêu Hồn Đinh đóng vào tay chân nàng ta, ánh mắt nàng ta mới lộ ra vài phần đau đớn.
Nàng ta hô to: “Sư tỷ, ngươi có thể cứu nhiều người như vậy, vì sao lại không thể cứu ta?”
Cứu ngươi? Ngươi hại chết nhiều người như vậy, ta chỉ hận không thể một kiếm bổ ngươi mới đúng.
Tu chân giới có thuật pháp khiến người ta nói thật, chỉ là sẽ làm thương tổn thần hồn rất nặng, từ trước đến giờ, đây được coi là cấm thuật, nhưng bây giờ lại phải dùng trên người Vãn Nhĩ Nhĩ.
Khi Nhiếp Hồn Thuật hoàn thành, hình ảnh trong đầu Vãn Nhĩ Nhĩ hiện lên trên Thần Kính.
Đầu tiên là cảnh tượng ở ma vực, nhưng chỉ có thể nhìn rõ dáng vẻ của Vãn Nhĩ Nhĩ, nàng ta quỳ trước mặt một người, cả người nàng ta đầy máu, giống như vừa đi qua núi thây biển máu vậy.
Người kia phong ấn ma khí quanh người nàng ta, tụ lại thành một nốt ruồi chu sa trên trán, tán thưởng nói: “Ngươi đúng là không tệ, đi đi.”
Ở rừng cấm sau núi Phù Lăng Tông, Vãn Nhĩ Nhĩ dùng sương đen che lấp thân hình, lừa gạt Ân Chu, sai hắn ta đi ăn cắp bình ngọc của Ngọc Dĩ chân nhân.
Cuối cùng, nàng ta không được toại nguyện, Ân Chu bị nàng ta bóp chết, sau đó là cảnh ta xông vào rừng cấm, nàng ta quyết định vu oan cho ta, để ta đâm một kiếm xuyên qua ngực sư muội đồng môn.
Vãn Nhĩ Nhĩ mượn tay Lưu Ngọc cho rắn ăn độc vật, lạnh lùng nhìn linh sủng của nàng bò xung quanh đại sư huynh, định biến huynh ấy thành Hoạt Tử Nhân, khiến cho Phù Lăng Tông khủng hoảng.