Qua bài học lần trước của Tạ Như Tịch, tu chân giới quyết định xử tử Vãn Nhĩ Nhĩ, người có bảy hồn sáu phách, hình phạt mà Vãn Nhĩ Nhĩ phải chịu chính là hủy diệt toàn bộ hồn phách, không có cơ hội luân hồi chuyển thế nữa.
Nhưng bất ngờ liên tục xảy ra, trong Tiên Minh đã có mấy người bị ma tộc biến thành khôi lỗi, chỉ là lần này đẳng cấp rất cao, bọn họ chỉ khống chế một phách nên không bị ai phát hiện ra.
Vì bọn họ đã quá quen thuộc với đường lối trong Tiên Minh nên đã nhanh chóng cứu Vãn Nhĩ Nhĩ ra khỏi nhà lao.
Sư phụ ta phát hiện kịp thời, ngăn cản toàn bộ khôi lỗi, nhưng Vãn Nhĩ Nhĩ đã sớm bị đưa ra ngoài.
Chắc chắn ma vực rất coi trọng Vãn Nhĩ Nhĩ, không tiếc rút ra toàn bộ tai mắt ngầm của ma tộc để bảo vệ một mình nàng ta.
Nhân cơ hội này, Tiên Minh thanh lọc được rất nhiều người, tiện thể xử lý luôn những kẻ ăn không ngồi rồi và những kẻ có liên quan.
Tạ Như Tịch vừa nhập ma đã trở thành ma thần, chứng thực tội danh trước kia của mình, nhưng trong lòng những người kia vẫn mang vài phần áy náy, vì vậy mà người xung quanh bọn họ không ngừng thương vong bởi ma tộc.
Bây giờ, sự áy náy này cũng không còn tồn tại nữa, ngay cả đại sư huynh cũng cảm thấy chán ghét.
Chỗ ở của Tạ Như Tịch trong Tiên Minh bị người ta phá đổ, bụi đất bay đầy trời.
“Trước đó quyết định trừng phạt Tạ Như Tịch ở Tru Ma Đài quả là quyết định sáng suốt, sớm muộn gì hắn cũng làm ma thần, giờ lại giết nhiều người của chúng ta như vậy.
Chỗ ở của Tạ Như Tịch rất đơn sơ, trông như thể chưa từng có ai ở đó vậy.
Có người tìm được một chiếc Minh Nguyệt Đăng ở chỗ tường đổ, bên trên còn có vài đồ vật nhỏ, đều là thứ ta tặng Tạ Như Tịch trước khi sống lại.
Lúc đó ta tuổi trẻ ngông cuồng, lần nào về Lý Ngư Châu hay đi làm nhiệm vụ cũng đều mang một ít đồ cho hắn, ta tưởng rằng hắn không thích nên đã vứt bỏ lâu rồi.
Sau khi ta sống lại, ta không tặng thêm thứ gì nữa.
Người kia thấy đều là thứ không đáng tiền, cũng không rõ lại lịch, bèn tiện tay ném vào trong đống lửa, mọi chuyện trong quá khứ dường như đều bị ngọn lửa kia thiêu đốt.
Có người giống như kiếm vậy, càng tôi luyện thì càng cứng rắn hơn.
Minh Nguyệt Đăng đã bị đốt rụi.
Ấn ký lần trước sư phụ lưu lại trên vai ta chính là một phần ký ức về Quan Sơn.
Có lẽ trong những dãy núi hoang ở Tây Châu sẽ có thứ ta cần tìm.
Nhưng vì chuyện lần trước, ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Ta sợ có ma tộc mai phục ở đó, bày kế lấy đi tính mạng của ta.
Ta hỏi sư phụ: “Vì sao bọn họ lại muốn lấy mạng con? Lần trước là hung thú ở Quan Sơn, lần này lại dùng Ngọc Như làm mồi nhử?”
Sư phụ cũng không trả lời được vấn đề của ta, một lúc lâu sau ông ấy mới nói: “Có một số việc, thực ra trong lòng con đã có đáp án rồi, chỉ cần cố gắng tìm hiểu theo hướng đó là được.”
Ta đột nhiên nghĩ thông suốt.Sau khi thiên địa dị tượng ngừng lại, linh khí trên thế gian cũng theo đó mà thưa thớt dần.
Lúc ta tu luyện đã có cảm giác thiếu hụt linh khí, bây giờ cây cối lại bắt đầu héo úa, năm nay, cây bích đào ở Phù Lăng Sơn đã không còn nở hoa nữa.
Linh khí chính là vốn liếng của tu chân giới, nếu không có linh khí, sao lại gọi là tu chân?
Yêu ma ở ma vực bắt đầu đợt hành động đầu tiên, bọn họ bắt dân chúng bình thường và người tu chân để luyện thành khôi lỗi, bây giờ đã tích tụ được cả một đại quân, sau đó sai bọn họ tiến đánh các thành trì.
Cứ liên tục như vậy, cho dù thắng hay thua, tu chân giới cũng chiếm thế hạ phong, căn bản không ảnh hưởng tới bọn họ.
Vì ma vực có ma thần nên ma khí vô cùng dư dả, bọn họ có thể tùy ý hành động.
Huống chi, những đại quân này mặc dù là khôi lỗi nhưng vẫn là hình dạng con người, khi đánh nhau chẳng khác nào xuống tay với người một nhà.
Tống Lai nhìn thấy cảnh tượng kia một lần, sau đó sụp đổ phát khóc.
Huynh ấy nói: “Ta nhìn thấy sư đệ Tiểu Phong từng cùng chúng ta trộm linh điền của Ngọc Dĩ chân nhân… ở trong đại quân của ma tộc.”
Tống Lai không ngừng vung kiếm về phía sư đệ.
Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, gốc rễ mọi chuyện đều ở chỗ ma thần.
Kiếp trước, mặc dù Tạ Như Tịch nhập ma nhưng hình như vẫn chưa thức tỉnh thần lực.
Kiếp này, vừa xuất thế hắn đã là ma thần, không biết rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu.
Ta nói với sư phụ tính toán của mình, ông ấy im lặng hồi lâu, sau đó nhìn ta chăm chú: “Con nghĩ kỹ chưa?”
Ta mỉm cười, thái độ chắc chắn như lúc sư phụ hỏi ta có muốn vào Phù Lăng Tông không: “Con nghĩ kỹ rồi, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, sư phụ hãy giúp con trông chừng Lý Ngư Châu.”
Tu chân giới bây giờ đã là châu chấu trên một sợi dây thừng, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Sư phụ sờ lên đầu ta, cảm thán nói: “Tiểu Triều Châu của chúng ta đã lớn rồi. Ta nhớ khi con mới nhập môn, không thích để ý đến ai, Khinh Chu vừa làm cha, vừa làm mẹ của con suốt nửa năm, con mới bằng lòng để ý đến thằng bé.”
Ta nhớ về kiếp trước, khi tu vi của ta sụt giảm, không còn cái mác thiên tài kia nữa, lại bị trục xuất ra khỏi Lý Ngư Châu, gặp phải rất nhiều chỉ trích, Phù Lăng Tông vẫn luôn là nhà của ta. Sư phụ và sư huynh luôn luôn ở phía sau ta, ta bèn thật lòng dập đầu một cái trước mặt ông ấy.
Lần này ta đi là chuẩn bị tiến vào ma vực, xem nội tình bên trong thế nào, gặp mặt Tạ Như Tịch một lần nữa.
E là trong tu chân giới không có ai thích hợp làm nhiệm vụ này hơn ta.
Ma khí trong ma vực ngập trời, ô uế không chịu nổi, nếu đổi thành người khác, ở đó thời gian dài sẽ bị quấy nhiễu, tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng trên người ta có Ngọc Long huyết và thần huyết của Triều Long, ta không phải lo lắng tới vấn đề đó.
Ta rời khỏi Tiên Minh, đi về phía ma vực.
Không biết kiếp trước Tạ Như Tịch một mình đi vào ma vực sẽ là cảnh tượng như thế nào, liệu có mang tâm trạng giống như ta không?
Nhân gian hỗn loạn, yêu ma thường xuyên kéo tù binh trở về, ta đành rạch lên người mình hai kiếm, làm cho bản thân trở nên bẩn thỉu, xâm nhập vào đội ngũ tù binh, bị kéo vào đô thành của ma vực.