Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 13 - Chương 5




Ta nhìn xung quanh một vòng, vết thương trên người chỉ được xử lý qua loa, ai cũng có thể nhìn ra dáng vẻ chật vật của ta, ta thuận miệng giải thích: “Ta không sao cả, mong các vị thứ lỗi cho. Triều Châu vừa từ khu vực gần Bất Chu Sơn quay về, gặp hung thú Bát Nhĩ của ma tộc, lại bị lửa bên cạnh Bất Chu Sơn vây khốn, chưa kịp xử lý thương thế của mình.”

Bọn họ biết trận lửa lớn này, nhưng lại không biết có liên quan tới ma tộc.

Nhất định người Tiên Minh đã thăm dò nơi đó, nhưng có lẽ Mạnh minh chủ không thả thông tin này ra ngoài.

Nhất thời, những từ khóa như “hung thú Bát Nhĩ”, “ma tộc” đã làm mọi người sục sôi, bắn ánh mắt chất vấn về phía Mạnh minh chủ.

Nét mặt Mạnh minh chủ hơi khó coi, ông ta giải thích: “Còn chưa tra rõ tình huống nên chưa công bố ra ngoài.”

Nhưng ta cũng không phải đến để làm khó Mạnh minh chủ, ta liếc đám người xung quanh: “Lần này Triều Châu đến đây, đầu tiên là tham dự hội nghị, sau là muốn làm rõ một chuyện. Vừa hay, những người đứng đầu tu chân giới đều ở đây, xin phân giải giúp Lý Ngư Châu chúng ta.”

Bọn họ vẫn đang ngơ ngác, ta bèn đưa mắt nhìn về phía vãn Nhĩ Nhĩ.

Sắc mặt nàng ta tái nhợt, hình như có dự cảm nên đã lùi về sau một bước.

Ta cười nói: “Châu chủ đời trước của Lý Ngư Châu là Triều Lung, mười năm trước vì diệt ma tộc mà ngã xuống, Ngọc Long huyết cũng theo đó mà mất tích, bây giờ cũng coi như tìm được manh mối.”

Ta nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ: “Nhĩ Nhĩ sư muội, ngươi biết Ngọc Long huyết ở đâu sao?”

Đầu ngón tay nàng ta khẽ run, nhưng nét mặt lại không hề thay đổi, lắc đầu nói: “Chuyện như vậy, một người ngoài như ta sao có thể biết được?”

Cả sảnh đường yên tĩnh, nói đến chuyện bí mật như vậy, không ai dám tùy ý lên tiếng, rất nhiều ánh mắt nghi ngờ đổ dồn vào ta.

Chỉ có Ngọc Dĩ chân nhân của Phù Lăng Tông nhíu mày nói: “Triều Châu, ngươi đừng ức hiếp người khác, trong tông môn cũng thế, ngoài tông môn cũng vậy, lúc nào cũng nhằm vào đồ đệ của ta.”

Vô duyên vô cớ nhằm vào một thiếu nữ như vậy, thật sự rất giống ỷ thế hiếp người.

Hai mắt Vãn Nhĩ Nhĩ rưng rưng, quay đầu về phía Mạnh minh chủ xin giúp đỡ, ông ta bèn trầm giọng hỏi: “Châu chủ, không có bằng chứng thì đừng nói bừa.”

Ta vươn tay ra, lập tức có người đặt một hạt châu vào tay ta, ta cười nói: “Bằng chứng thì quá đơn giản. Đây là đá trắc nghiệm của tộc ta, mỗi đứa trẻ mới sinh ra đều có thể đo huyết mạch, nếu như trong cơ thể Vãn Nhĩ Nhĩ có Ngọc Long huyết thì đương nhiên sẽ sinh ra dị động.”

Ta đi xuống đài, bước về phía Vãn Nhĩ Nhĩ: “Nhĩ Nhĩ sư muội, ngươi đừng sợ, chuyện này không có tổn hại gì đến cơ thể, chỉ cần chạm nhẹ tay lên là có thể biết được. Nếu chúng ta oan uổng ngươi, nhất định Lý Ngư Châu sẽ bồi thường đến khi ngươi hài lòng mới thôi.”Lúc này, cả người nàng ta đều run rẩy, ai cũng thấy được sự khác thường của nàng ta, ngay cả Ngọc Dĩ chân nhân cũng không nói gì nữa.

Dưới cái nhìn đầy áp lực của mọi người, nàng ta ngã nhào trên đất, ngẩng đầu lên nói: “Đây là kỳ ngộ ta có được lúc nhỏ, sao các ngươi lại nói như ta làm sai vậy?”

Dường như phát hiện ra bản thân hơi lớn tiếng, hai hàng lệ của nàng ta chảy xuống: “Làm sao mà ta biết được đây là Ngọc Long huyết của Lý Ngư Châu các ngươi, trên đời này có rất nhiều kỳ ngộ, chẳng lẽ kỳ ngộ nào cũng phải khai rõ lai lịch sao? Lúc đó, ta gặp một nữ tử đang rất chật vật, chắc hẳn là châu chủ đời trước trong miệng các ngươi, vì báo đáp ơn chữa trị của ta nên bà ấy mới cho ta thứ này.”

Đã thừa nhận, vậy ta cũng không cần dùng hạt châu này nữa.

Ta dừng chân trước mặt nàng ta, ngồi xuống, khẽ gật đầu: “Nói rất có lý, mời hai vị trưởng lão Xuân Thu.”

Hai vị trưởng lão lập tức tiến lên, một người ngăn động tác giãy giụa của Vãn Nhĩ Nhĩ, một người vận chuyển linh lực lấy ra Ngọc Long huyết trong cơ thể nàng ta.

Mạnh minh chủ lên tiếng: “Nếu là châu chủ đời trước cho nàng thì các ngươi cũng đừng thu hồi nữa.”

Hạ Từ Thanh hừ một tiếng, không chút khách khí nào, cười nói: “Quả là mặt dày.”

Không biết là mắng Vãn Nhĩ Nhĩ hay là mắng Mạnh minh chủ, lập tức có vài tiếng cười vang lên.

Sắc mặt Mạnh minh chủ tối lại, từ lúc loạn thế đến giờ, địa vị Tiên Minh lên như diều gặp gió, còn chưa có ai dám nói ông ta như vậy.

“Nếu thật là kỳ ngộ, ngươi cũng có vài phần đạo lý. Nhưng ngươi chưa vào tiên môn đã dùng mười chiêu đánh hạ sư tỷ Kim Đan kỳ để nổi danh, ai không biết thì tưởng ngươi là Tạ Như Tịch thứ hai, trời sinh đã giỏi kiếm thuật. Ai mà biết được, hóa ra ngươi thắng là nhờ huyết mạch áp chế. Ngươi đạp lên người khác để mua danh chuộc tiếng, không thấy áy náy trong lòng sao?”

“Đã cầm chỗ tốt của mẫu thân ta, lại còn tham vọng đi vào thí luyện cảnh thiếu chủ cùng ta, nếu như Long Thần vì Ngọc Long huyết trong cơ thể ngươi, chọn ngươi làm thiếu chủ, chắc hẳn ngươi sẽ nắm được Lý Ngư Châu đúng không? Cuối cùng là kỳ ngộ hay là tính toán của ngươi, hẳn là chỉ có mình ngươi biết.”

“Còn rất nhiều chuyện khác nữa, ta niệm tình ngươi là sư muội lương thiện, không muốn xé rách bộ mặt thật xấu xí của ngươi. Thu trưởng lão, lấy máu đi!”

Vãn Nhĩ Nhĩ ngửa đầu nhìn ta, nhếch môi nói: “Đây cũng không phải ý nguyện của ta, thật xin lỗi.”

Chuyện tới bây giờ, nàng ta vẫn giữ khuôn mặt vô tội như vậy.

Ta nhớ đến người dì chết oan, nhớ đến kết cục kiếp trước của Lý Ngư Châu, tức giận tát nàng ta một cái.

Cái tát này rất nặng, mặt nàng ta lập tức sưng lên.

Ta liếc nhìn đóa hoa cúc đã bị hoa văn màu vàng của Tiên Minh che khuất trên áo nàng ta: “Hoa cúc đẹp như thế này bị thêu trên quần áo của ngươi, ta cũng thấy buồn thay cho nó.”