Thu trưởng lão bắt đầu ra tay, sắc mặt Vãn Nhĩ Nhĩ vàng như giấy, hạt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên mặt nàng ta.
Ngọc Long huyết đã sớm hòa chung với máu thịt của nàng ta, bây giờ lấy ra Ngọc Long huyết cũng chẳng khác nào gọt thịt cạo xương.
Ta nhìn nàng ta nhiều một chút cũng thấy phiền lòng, bèn quay đầu đi.
Lấy máu hoàn tất, Mạnh minh chủ bực bội phất tay, sai người kéo Vãn Nhĩ Nhĩ đi xuống đài.
Thực ra, trên người Vãn Nhĩ Nhĩ có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng ta lại không có bằng chứng thiết thực, nếu như bây giờ nói ra thì e là người khác sẽ nghĩ ta mượn cớ để báo thù riêng.
Lúc này, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.
Mạnh minh chủ liếc nhìn xung quanh một vòng, đợi mọi người cũng thoát ra khỏi chuyện vừa rồi, ông ta nói: “Sau lần ma khí của Tạ Như Tịch xao động, chúng ta đã xử lý lại, trói hắn về Tru Ma Đài lần nữa.”
Sư phụ ngồi xem kịch rất lâu, lúc này mới lên tiếng, bắt đúng trọng điểm: “Lần nữa? Hóa ra Tạ Như Tịch đã từng bị các ngươi thả ra khỏi Tru Ma Đài sao? Tên nhóc họ Mạnh này, thì ra ngươi cũng có lúc nhân từ.”
Mạnh minh chủ cố bỏ ngoài tai cách xưng hô của sư phụ ta: “Lúc đó, trạng thái của hắn đã ổn định, ta sai hắn xuống phòng nhốt thú làm tạp dịch.”
“Thật thú vị.” Sư phụ mỉm cười, đã sớm nhìn thấu ý đồ trong lòng ông ta.
Mạnh minh chủ nói tiếp: “Mãi đến đêm qua, Tru Ma Đài có dị động, đệ tử tuần tra ban đêm đã đến xem, phát hiện Tạ Như Tịch chạy mất, không biết đi nơi nào. Tạ Như Tịch có thể trốn thoát khỏi Tru Ma Đài, hẳn cũng có thể trừ bỏ Tiêu Hồn Đinh trên người. Mặc dù gân mạch hắn đứt đoạn, tu vi hủy hết, nhưng hắn là bán ma, không thể không phòng.”
Tông chủ Côn Luân Hư nói: “Nếu không phải lúc đó ngươi cứ đòi giữ lại hắn thì đã không xuất hiện chuyện như bây giờ. Giờ tìm khắp nơi không thấy, loạn ma còn chưa dẹp, ngược lại là lưu thêm một mầm tai họa cho Tiên Minh. Có điều, hắn đã là phế nhân, không cần quá lo lắng.”
Bên này còn đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, ta nắm chặt bình lưu ly mà Thu trưởng lão đưa cho ta, Ngọc Long huyết ở trong bình tản ra ánh sáng màu vàng, giống như ánh nắng lấp lánh trên Linh Hải.
Đột nhiên, trời đất quay cuồng, có một sức mạnh cuốn trôi tất cả.
Chỉ chớp mắt một cái, núi lở đất nứt, sấm sét mưa giông và tuyết lớn cùng bay ngập trời, ngay cả khe đá nứt bên cạnh ta cũng chậm rãi nở ra một đóa hoa màu tím.
Hoa này chỉ ma giới mới có, tác dụng là mê hoặc người khác.
Ngay cả đóa hoa của ma giới cũng nguy hiểm đến vậy.
Tu chân giới đã ngàn năm không có người phi thăng, chỉ có thể cảm nhận được thần lực ở trong sách cổ, thì ra, thần lực mạnh mẽ như vậy, khiến người ta vô thức muốn thần phục.
Bây giờ, cách xa như thế, ta cũng không khống chế được, muốn dập đầu trước vị thần kia.
Tiếng tranh chấp không tiếp tục nữa, trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng trời đất rền vang.
Một ý nghĩ đồng thời xuất hiện trong lòng tất cả chúng ta: Ma thần trong lời tiên đoán cuối cùng cũng giáng thế!
Tu chân giới gặp nguy rồi!Thực ra, từ sau khi ma xuyên bị thu hẹp lại, tu chân giới cũng có vài chuyện kỳ quái phát sinh, chỉ là mỗi trận lửa lớn ở Lý Ngư Châu cũng đã đủ để cho lòng người kinh sợ rồi.
Mọi người đều muốn tin tiên đoán kia là bịa đặt, vì bọn họ rất muốn trở về quãng thời gian yên bình khi trước.
Dù sao, mới chỉ có Đại Quân ma tộc và đám yêu ma chạy trốn đã khiến tu chân giới thiệt hại rất nhiều người.
Gặp qua cảnh sống còn mới tiếc nuối sự tốt đẹp lúc trước.
Nhưng cảnh tượng khi đó cũng chỉ là tầm thường mà thôi.
Lúc này, tuy không còn ma xuyên, nhưng một khe nứt lớn trên mặt đất đã tách Cửu Vực ra, ma vực xé phong ấn xuất hiện tại chân núi Bất Chu Sơn.
Phong ấn bị phá, những người lần trước gia cố phong ấn cũng gặp phản phệ.
Người của Tiên Minh trấn thủ bên cạnh Bất Chu Sơn còn chưa kịp phản ứng đã bị Cửu Trọng Nghiệp Hỏa đốt trụi.
Tất cả hồn đăng của bọn họ ở Tiên Minh đều đồng loạt dập tắt, trong hồn đăng hiện ra cảnh cuối cùng trước khi chết của bọn họ.
Ngọn lửa đen lan tràn, vạn quỷ gào khóc trong khe nứt, vô số Đại Quân của ma tộc cúi người quỳ lạy, Bất Chu Sơn nhanh chóng sụp đổ, giữa mưa tuyết và sấm sét rợp trời, ma thần để lộ ra một nửa gương mặt, trên đuôi mắt có ma văn, kiếm trên tay có dấu vết đúc lại sau khi gãy, gương mặt đầy lệ khí bị Nghiệp Hỏa chiếu sáng.
Hắn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn những người Tiên Minh bị Nghiệp Hỏa thiêu sống, giống như đang nhìn mấy con sâu kiến. Cái nhìn này giống như xuyên qua hồn đăng, nhìn thẳng về phía chúng ta.
Những hình ảnh trên hồn đăng đến đây là kết thúc, trong Nghị Sự Đường lại rơi vào yên tĩnh.
Đầu ngón tay của ta run lên, ai cũng có thể nhận ra ma thần này, đó chính là Tạ Như Tịch đã chạy trốn khỏi Tru Ma Đài.
Lần này, Vãn Nhĩ Nhĩ cũng không tức giận đi tới ma vực, Tạ Như Tịch vẫn nhập ma.
Tu chân giới thường nói, Kiếm Quân Tạ Như Tịch là người có thể thành tiên nhất trong nghìn năm nay, không ngờ, hắn lại chính là ma thần khiến cả tu chân giới lo lắng đề phòng.
Rất lâu sau mới có người phá vỡ sự yên tĩnh, Mạnh minh chủ hít sâu một hơi, dáng vẻ đầy hối hận: “Sớm biết thế này thì ta nên giết chết Tạ Như Tịch.”
Ông ta đã nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.
Ta luôn luôn kìm chế, sợ liên lụy đến Lý Ngư Châu nên chưa bao giờ lên tiếng, bây giờ, đại nạn trước mắt, ta lại bình tĩnh tiếp nhận: “Mạnh minh chủ, Tạ Như Tịch có thể trở thành ma thần chỉ sợ không thể thiếu công lao của ngươi. Những người của Tiên Minh đứng ra tố cáo hắn, hoặc những người không dám lên tiếng như ta, có lẽ đều là kẻ cầm đầu.”