Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 13 - Chương 4




Ta bị trọng thương, lại không có nhiều thời gian để dưỡng bệnh.

Ta đi thẳng về Lý Ngư Châu, đi vào căn phòng ngày xưa dì ta hay làm việc.

Trước đây, ta đã từng đi vào vài lần, nhưng chưa từng quan sát cẩn thận.

Bây giờ, vừa đẩy cửa ra, những ký ức xưa như tuôn trào.

Cửa sổ lớn hơn phòng khác, rèm cửa màu xanh bị gió thổi bay, từ bên cửa sổ nhìn xuống chính là chỗ ta từng luyện võ.

Thì ra, câu “nhìn vật nhớ người” thật sự tồn tại.

Ta tìm tài liệu về Vãn Nhĩ Nhĩ, cuối cùng, ta cũng tìm thấy trong đống tài liệu mật.

Khi ta chạm vào, những tài liệu đó tự động giải trừ phong ấn, rơi ra một viên Lưu Âm Thạch.

Ta rót linh khí vào trong, hình ảnh của dì hiện ra trước mắt ta, chỉ là một hình ảnh ngắn ngủi, phương hướng dì nhìn cũng không phải là hướng của ta, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như thế, dì khẽ quát: “Có thể trông thấy Lưu Âm Thạch này chứng tỏ ngươi lại tự tiện vào phòng ta, nhiều năm như vậy ngươi cũng không biết tuân thủ quy củ, thôi vậy…”

“Ta đã xét nghiệm máu của Vãn Nhĩ Nhĩ nhiều lần, quả nhiên, trong đó có máu của mẫu thân ngươi. Ngươi chưa đủ tuổi nên ta cũng không nói cho ngươi. Thiếu chủ có thí luyện riêng của thiếu chủ, ở giữa lông mày sẽ có một ấn ký. Khi châu chủ nhậm chức cũng sẽ tự có truyền thừa, đó chính là Ngọc Long huyết. Chỉ là mẫu thân ngươi đi diệt ma tộc mà ngã xuống, Ngọc Long huyết không biết tung tích nên truyền thừa này cũng đứt đoạn. Ta không kể chuyện này cho ngươi bởi vì ta nghĩ sau chuyện này tất có điều kỳ quặc, sợ rút dây động rừng. Ngươi tuổi nhỏ dễ xúc động, chỉ một mình Vãn Nhĩ Nhĩ thì cũng thôi đi, thế lực ẩn sau lưng nàng ta mới đáng sợ.”

Nghe xong những lời này, ta nhìn thân ảnh hư ảo của bà ấy, khàn giọng kêu lên: “Dì.”

Biết rõ đây chỉ là cảnh tượng được ghi lại, bà ấy sẽ không đáp lời ta, nhưng ta vẫn tiếc nuối vì chưa bao giờ đứng trước mặt gọi bà ấy một tiếng “dì”, ta toàn gọi bà ấy là “châu chủ đại diện”.

Khi thân ảnh bà ấy tiêu tán, không biết có phải do ảo giác của ta hay không, ta lại thấy bà ấy khẽ mỉm cười nhìn ta.

Ta đứng im tại chỗ, vết thương trên người vẫn đang rớm máu, vội mở miệng gọi: “Dung cô!”

Dung cô ở bên ngoài đi vào, ta bình tĩnh dặn dò: “Giúp ta mời hai vị trưởng lão Xuân Thu, cũng mời thêm vài người tinh nhuệ trong tộc đến đây.”

Dung cô nhíu mày, hít sâu một hơi: “Châu chủ muốn làm gì vậy?”

Ta nhìn về phía Lưu Âm Thạch đã không còn phản ứng kia, khẽ cười một tiếng: “Đi lấy lại Ngọc Long huyết.”Những điều dì ta sợ, đương nhiên ta cũng hiểu.

Dì sợ khiến người sau lưng Vãn Nhĩ Nhĩ nảy sinh nghi ngờ, làm ra hành động bất lợi với ta và Lý Ngư Châu, nhưng bây giờ, Lý Ngư Châu đã bị lửa lớn thiêu đốt, ta cũng bị hung thú vây khốn, nếu không phải có hộ châu đại trận, Lý Ngư Châu đã sớm không còn tồn tại nữa.

Chỉ thủ không công, quả thực là khó lòng phòng bị.

Chúng ta không định đến Tiên Minh hỏi tội, dù sao cũng không có lý do chính đáng để tới đó.

Nhưng đúng lúc này, Tiên Minh lại có chuyện quan trọng cần tụ tập các thế lực để bàn bạc.

Khi thuyền phượng của Lý Ngư Châu đến Tiên Minh, trong đó đang vô cùng hỗn loạn, người Tiên Minh bận rộn đi qua đi lại, ai cũng lộ vẻ sợ hãi nhưng vẫn lẩm bẩm mấy câu tự an ủi chính mình: “Tạ Như Tịch đã là phế nhân, cho dù chạy thoát cũng đâu có tạo được sóng gió gì?”

“Phế nhân? Phế nhân nào có thể chạy khỏi Tru Ma Đài?” Người bên cạnh phản bác.

Giọng bọn họ thấp dần đi, thấy chúng ta thì lập tức im bặt, không nói gì nữa.

Nghe giọng điệu này, có lẽ là Tạ Như Tịch đã chạy mất.

Thực ra, như vậy cũng tốt, những người xung quanh ta không ai có cuộc sống vui vẻ, ta hy vọng hắn có thể thuận lợi một chút.

Lúc chúng ta tiến vào Nghị Sự Đường, mọi người đã đến đông đủ. Mặc dù Mạnh minh chủ đang uống trà, nhưng trên mặt lại không giấu được vẻ lo lắng, ngay cả bọt trà cũng quên không gạn ra.

Vãn Nhĩ Nhĩ đứng bên cạnh ông ta, địa vị không hề thấp. Nghe nói về sau nàng ta đã giết rất nhiều ma tộc, lập được nhiều chiến công, rất được coi trọng, có cảm giác như sắp trở thành một Tạ Như Tịch thứ hai vậy.

Bầu không khí hơi nghiêm trọng, thường ngày Vãn Nhĩ Nhĩ rất thích cười, bây giờ lại tỏ ra lạnh nhạt.

Lần này, Ngọc Dĩ chân nhân cũng tới, cho nàng ta một lò đan dược mới luyện, nàng ta nở nụ cười ngọt ngào nhận lấy.

Ta gặp được không ít người quen, sư phụ và đại sư huynh của ta cũng đến, Côn Luân Hư có một Bạch Lăng Công Tử, Không Minh Tự có nữ phật tử Vô Tiễn, còn có Ngọc Như sư muội lần trước trở về mẫu tộc.

Ngọc Như sư muội không trẻ con như trước nữa, nàng ấy đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng nhìn thấy ta vẫn vô cùng vui vẻ.

Tất cả những tinh nhuệ trong thế hệ này đều tụ tập ở đây.

Mạnh minh chủ đưa mắt nhìn về phía ta: “Châu chủ Lý Ngư Châu, sao ngươi lại mang theo nhiều người như vậy?”

Vãn Nhĩ Nhĩ cũng nhìn một cái, sau đó thúc giục ông ta: “Người đều đến đông đủ, minh chủ, thời gian cấp bách, nên nói chuyện chính thì hơn.”

Từ trước đến giờ, đại sư huynh vô cùng tinh tế, huynh ấy là người đầu tiên nhìn ra lệ khí của ta: “Chuyện gì cũng có nguyên do của nó cả. Triều Châu, vì sao thế?”