Musa sau khi tôi cứng thanh kiếm này đã cho nung lại nhưng ở nhiệt độ thấp hơn và quan trọng là hắn đã căn rất chuẩn nhiệt độ. Kĩ thuật hắn sử dụng là ram bằng màu sắc. Một kĩ thuật khiến Hãn không khỏi bất ngờ. Kĩ thuật ram thời cổ đại đúng là có nhưng không nhiều, và chỉ một số ít còn tồn tại đến thời hiện đại. Musa dùng một kĩ thuật được sử dụng nhiều trong lịch sử nhưng đây là một kĩ thuật tôi đòi hỏi thợ rèn có kinh nghiệm và mắt quan sát sắc bén. Vì quá trình ram yêu cầu thợ rèn phải căn giờ và nhiệt độ chính xác. Thời này đến thời gian xác định cũng chỉ tương đối chứ đừng nói đến nhiệt độ. Musa bằng kinh nghiệm đã hơ thanh kiếm này đến mức nhất định và giữ nhiệt độ như thế trong một khoảng thời gian dài khoảng 1 canh giờ. Việc làm như vậy khiến tất cả áp lực bên trong kiếm sau quá trình tôi được loại bỏ, đồng nghĩa độ giòn đã trở về mức thấp nhất cũng như độ đàn hồi đã tăng lên. Người sử dụng hoàn toàn có thể vung thoải mái mà không lo bị vỡ, bất quá bị cùn thôi. Sau đó hơ lưỡi trên than, dùng nước tưới dọc lưỡi để ngăn nhiệt đi vào bên trong, thành phẩm là một lưỡi kiếm cứng với lõi là thép đàn hồi
Chính yêu cầu khắt khe về thời gian và nhiệt độ khiến kĩ thuật này không được dùng phổ biến cũng như kĩ thuật này rất có hại với thợ rèn vì để đoán màu sắc người thợ phải ngồi trong phòng tối, như thế mới nhìn rõ được màu sắc của sắt. Đừng nói đến làm vũ khí cho 1 quân đoàn mấy ngàn người, làm cho 100 người chắc mù cmn mắt rồi.
Kĩ thuật này đến thời Trung Cổ mới phổ biến khi thợ rèn có thể xác định nhiệt độ với các dụng cụ và phương thức ram tốt hơn nên các thanh kiếm như trường kiếm Đức có độ đàn hồi rất tốt. Còn ở thời này họ thích làm cứng khác điểm giống dân Châu Á. Để bù đắp hạn chế về nhiệt luyện, người xưa tập trung nâng cao chất lượng thép, những thanh thép tốt dù bị tôi cứng nhưng vẫn bền chắc do cacbon và các tạp chất bên trong đã bị giảm đi. Tuy nhiên, không phải nói nâng là nâng được. Với công nghệ thời này thì thép tốt là thứ quý hiếm, nội đến phương pháp bách luyện cũng tốn thời gian, rèn nhiều lần đúng giảm cacbon và tạp chất nhưng quân đội thì không chờ được. Tuy người Hoa biết thổi oxy vào sắt nóng chảy nhưng nếu nói cách thổi oxy này giống lò Besemmer thì quên khẩn trương, biết áp suất thổi của lò Bessemer cao cỡ nào không? Với dụng cụ nửa mùa thời này thì chẳng khác gì so lực hơi thổi bụi với sức quạt công nghiệp. Chính xác là cho dù có bản vẽ lò Bessemer rơi trúng đầu Hãn, hắn cũng không làm nổi, mà có làm thì làm bằng gì, lò đất à? Hắn còn yêu đời chưa muốn chết
Nói về làm cứng khi rèn sắt, người xưa không chỉ dùng nước mà còn dùng đến nước muôí, nước tiểu, máu hay dầu động vật và thực vật. Không giống những gì người hiện tại tưởng tượng, tuy công nghệ sắt thép đến hiện đại mới hoàn thiện xong ở thời cổ đại, người xưa đã sử dụng nhiều dung dịch tôi thép khác nhau vì họ nhận ra, dùng nước quá mạo hiểm, tốc độ làm nguội rất nhanh khiến thép cứng tối đa, mà cũng cứng quá mức cần thiết vì kéo theo là bị giòn, đồng thời bọt khí sinh ra khiến tôi không đều, va đập mạnh lại dễ vỡ, nước muối hay nước tiểu có cùng tốc độ làm nguội như nước nhưng không có bọt khí do phân tử muối đã hấp thụ oxi nên thép tôi đều, độ giòn có giảm. Tôi trong dầu, nhiệt độ cũng giảm nhanh nhưng chậm hơn nước nhiều, khiến cho áp lực bên trong thoát ra được ít nhiều khiến độ cứng giảm nhưng khó bị vỡ do va đập, nên thép sẽ bền hơn so với tôi trong nước hay nước muối. Dầu cũng là dung dịch tôi chính của nhà Hán lúc này
Hãn ngắm nghĩa thanh kiếm đủ mọi hướng. Khuôn mặt hiện lên vẻ hài lòng, thanh kiếm này đúng là hàng chất lượng cao, nội cái cách Musa ram cũng đủ thấy thanh kiếm này không tầm thường nhưng đó là với người cổ đại, còn người hiện đại như hắn thì đã quá lỗi thời, hắn có cách tạo ra “bảo kiếm” hàng loạt kìa
-Cách của ngươi rất kì công đấy, nhưng ta có cách khiến ngươi có thể làm với tốc độ gấp 10 lần.
-Ngài đừng nói đùa, kĩ thuật đó không dễ đâu
Musa giật mình nhưng sau đó khoát tay cười trừ, nhưng vẻ mặt của Hãn lại tỏ vẻ nghiêm túc đến tự tin khiến Musa nhìn chằm chặp tên phiên dịch, đáp lại là cái gật đầu chứng minh hắn không dịch nhầm, đó chính xác là những gì Hãn nói.
-Ngài có hiểu công đoạn đó cần tỉ mỉ như thế nào không?
-Ta biết chứ, quan trọng chính là nhiệt độ và thời gian thôi đúng không?
-Sao ngài nói nghe nhẹ nhàng vậy. Những thợ rèn giỏi xứ tôi còn hiếm khi sử dụng kĩ thuật này nếu không được trả công cao vì chỉ lệch một chút sẽ khiến họ phải làm lại. Thời gian và nhiệt độ là thứ không dễ điều khiển.
-Nếu ta nói điều khiển được thì sao? – Hãn bình thản đáp
-Nếu thế, ngài là người trời rồi, haha – Musa cười lớn
-Thì nó đúng là người trời mà – Cóc và nhóm Trì từ đâu bước ra đem theo một chiếc hũ lớn
Musa giật mình quay lại thấy 3 đứa trẻ đang mang đến một chiếc bình gốm hình trụ tròn, bên trong chứa đầy một dung dịch nhớp nháp, dầu à?. Cả ba cùng khiêng đến đặt trên bãi đất rèn của Musa
-Tất cả đây à? – Hãn nói
-Đúng, bọn tao đã làm theo ý mày, tìm tất cả những cây có thể ép dầu tích vào bình lớn.
-Tốt, Musa, từ hôm nay ngươi sẽ tôi thép bằng bình dầu này
-Chẳng phải tôi còn một đống mỡ lơn sao?
-Thứ đó không dùng được. Thứ này sẽ giúp ngươi tôi thép nhanh gấp 10 lần
-Tôi thật không hiểu ngài đang nói gì nữa?
-Một tháng sau ta sẽ hướng dẫn cho ngươi cách làm. Còn bây giờ phiền ngươi sửa lại thanh kiếm này
Nói rồi, Hãn đưa lại thanh kiếm cho Musa, hắn vừa sửa lại cây kiếm vừa tò mò không hiểu rốt cục vị “chủ nhân” này đang giấu gì trong túi. Cho đến khi giao lại cây kiếm cho Hãn và thấy chủ nhân cùng mấy đứa bạn bỏ đi, Musa vẫn ngẩn ngơ không nghĩ ra chuyện gì. Một nửa tâm trí Musa cảm thấy khó hiểu không yên nhưng nửa còn lại lại rất hứng thú, nếu vị thiếu chủ này thực có cách thì sau này nếu có quân đội có thể đánh đông dẹp bắc. Hắn không hiểu vì sao lại nghĩ đến điều này nhưng chính Musa lại cảm thấy người này có bá khí của vương giả.
Nhóm của Hãn trở về làng trên con đường đất nối về làng, Trâu ôm chặt thanh kiếm mới không rời.
-Giờ có thể kê cao gối ngủ ngon được rồi.
-Mang thứ này về cho mẹ mày. Lần sau đừng có nghịch dại rồi kéo tao vào.
-Yên chí. Tao chừa hẳn luôn, mấy hôm nay mẹ tao khó ở thế nào ấy, cứ nhìn thấy bảo kiểm còn một thanh là bắt tao ra luyện tập
Hãn không phải không để ý chuyện này, đúng ra gần đây cô Trinh rất nghiêm khắc trong luyện tập, hắn dù đã quen nhưng sự nghiêm khắc ngày một lớn khiến hắn không thể không nhận ra, chắc chắn vì giận không có kiếm mới, nói là cho thêm thời gian nhưng bà cô này vẫn có vẻ khó chịu khi mất mất một thanh kiếm
-Nhưng ta vẫn có yêu cầu cuối, mày phải rèn cho tao một thanh kiếm như thế này
-Phải đấy, mày nên ra lệnh cho tên Musa đó rèn cho cả đám mới phải
-Yên tâm đi, 1 tháng nữa chúng mày mỗi đứa sẽ có một thanh bảo kiếm cầm trên tay.
Đám Sóc và Trâu nghe thế thì trong lòng vui sướng hẳn. Hãn chưa bao giờ nuốt lời, hắn nói được làm được. Người Việt nói đi nói lại thời này vẫn là ở chế độ bộ lạc, mà nói đến bộ lạc chính là truyền thống chiến binh. Với một chiến binh, binh khí mang theo người ngoài việc chiến đấu còn là thứ trang trí trên người. Huống hồ dân Việt vẫn còn thời kì đồ đồng, mang rìu đồng quá phổ biến nên nhiều người muốn đồ sắt nhưng không dễ kiếm, nay chúng có thể mang kiếm sắt thì đã là quá oai rồi, đằng này lại là bảo kiếm xịn xò
Cũng phải nói thêm, tất cả nam nhân Việt, thậm chí cả phụ nữ lúc này đều có khả năng chiến đấu, dù kém so với lính Hán, vì cuộc sống của họ, không phải chiến đấu với thú dữ thì cũng với quân thù, bất kể ngoại tộc hay nội tộc. Làng của Hãn ngày trước, đàn ông đều có hình xăm, họ đều chết khi vẫn cầm chặt vũ khí trên tay, dù đó chỉ là nông cụ, hay dụng cụ săn bắn, không có một người nào đầu hàng, chứng tỏ họ đều là chiến binh can trường, chiến đấu đến chết. Đáng thương thay, dòng máu chiến binh của người Việt mất dần theo quá trình Hán hóa. Đến khi Nho giáo thịnh hành tại đất Việt thì tinh thần đó đã mai một, biến họ thành những tên thư sinh trói gà không chặt.
Hãn sống trong thời này, đó là một lợi thế khi tạo dựng bộ tộc riêng. Quân đội không cần huấn luyện nhiều vì kẻ nào cũng có kĩ năng chiến đấu cơ bản, chỉ cần huấn luyện bài bản lại là được và đặc biệt đã chiến đấu là không sợ chết. Chính vì thế Hãn Vũ Đế tuy uy vũ sánh ngang Tần Hoàng cũng không thể mạnh tay đụng trạm, xúc phạm mạnh văn hóa dân Nam. Cái họ thiếu lúc này là một lãnh đạo có tầm nhìn chiến lược. Có sức mạnh nhưng thiếu người lãnh đạo thì khác gì hành động mà không có não, chưa kể sự phân ra không đoàn kết giữa các bộ khiến người Việt không phát huy 100% sức mạnh dân tộc.